Chờ khách nhân trong tửu lâu tản đi hết, người trong phòng bếp cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi, thuận tiện ăn cơm.
Tất nhiên là sáu đầu bếp ngồi một chỗ, các đầu bếp bình thường ngồi lại một bàn, bồi bàn ngồi cùng một chỗ, học đồ cùng làm việc vặt ngồi một bàn khác. Nhìn như lơ đãng nhưng kì thực lại phân biệt rất rõ ràng.
Ninh Hữu Phương liếc Ninh Tịch một cái, vừa định nói:’’Con ngồi bên cạnh cha đi’’, liền nghe Ninh Tịch tủm tỉm cười nói:’’Cha, con và tiểu Tứ ca sẽ ngồi cùng nhau’’.
Ninh Hữu Phương sững sờ một chút, chợt cười gật đầu đáp ứng, cất giọng hô:’’Tiểu Tứ, đổi vị trí. Sau này Tịch nhi sẽ ngồi cùng với ngươi, ngươi chiếu cố nàng một chút’’.
Tiểu Tứ cảm thấy ngoài ý muốn, vừa mừng vừa sợ đứng lên, nói chuyện cũng có chút lắp bắp:’’Được… được ạ, cháu nhất định sẽ chiếu cố muội tử thật tốt’’.
Vài cái nam tử không lớn không nhỏ ngồi cùng bàn đều ồ ồ cười vang, rối rít hướng tiểu Tứ nháy mắt ra hiệu. Thật là một cái tiểu tử không có tiền đồ, thấy con gái thì ngay cả lời nói cũng nói không xong.
Có điều, những tiếng cười này chỉ duy trì một chút, đợi Ninh Tịch đi tới thì mắt đẹp lưu chuyển cười ngọt ngào. Vài thiếu niên lập tức đỏ mặt.
Đôi mắt tiểu cô nương xanh sáng giống như biết nói, nụ cười lại càng trong veo xinh đẹp. Rõ ràng chỉ mặc một bộ quần áo vải thô đơn giản tùy ý cũng không thể che dấu hết phần xinh đẹp tuyệt trần kia.
Tiểu Tứ ân cần dọn ra vị trí của mình: ’’Tịch muội tử, muội ngồi đây đi’’. Nơi này chuyên dùng cho mọi người phòng bếp ăn cơm, mọi thứ tuy sạch sẽ nhưng cũng không đầy đủ như tiền viện, chỉ là vài băng ghế dài mà thôi.
Ninh Tịch cười nói cảm ơn, thuận tiện nói:’’ Tiểu Tứ ca ca, băng ghế này rất lớn, huynh cũng cùng ngồi xuống đi.’’
Tiểu Tứ trong lòng vui thích, đang định gật đầu, liền nghe một giọng nói lớn tiếng thô lỗ vang lên:’’Tiểu Tứ, ngươi đến chỗ ta ngồi đi’’.
Người lên tiếng là Vương Hỉ con trai Vương mặt rổ.
Mặc dù tên của Vương Hỉ có chữ nữ trong nữ tức, nhưng sinh ra lại cao cao tráng tráng, rất có khí lực. Từ xưa đến nay tiểu Tứ có chút sợ hắn, nghe vậy không dám phản bác, nhìn Ninh Tịch có chút lưu luyến không rời, liền ngồi xuống bên cạnh Vương Hỉ.
Ninh Tịch nhìn Vương Hỉ, cười dài hỏi:’’Không biết nên xưng hô với vị đại ca này như thế nào?’’
Hai tiếng ""Đại ca"" kia mềm mại non nớt, Vương Hỉ nghe xong mặt mày hớn hở:’’Tịch muội tử đừng khách khí, về sau ngày nào chúng ta cũng phải gặp mặt, gọi ta Vương Hỉ là được rồi.’’ Nói xong còn bổ sung thêm một câu:’’Ta cũng đi theo cha ta làm học đồ’’.
Ninh Tịch lập tức hiểu được, Vương Hỉ này chính là con trai Vương mặt rổ. Xem tướng mạo một chút, quả thật có vài phần tương tự. Chẳng qua, Vương Hỉ cao hơn cha hắn chút ít. Da hơi đen, trên mặt có vài vết sẹo rổ cũng không tính quá chói mắt.
“Ta mới đến không hiểu quy củ, kính xin Vương đại ca chỉ điểm nhiều hơn’’. Ninh Tịch cười khẽ, không ngoài ý muốn chứng kiến mặt Vương Hỉ đỏ lên.
Kiếp trước nàng một lòng yêu Thiệu Yến, không chịu vịn cành cây cao. Nếu không, với dung mạo và tính tình của nàng, muốn tìm một mối hôn sự tốt không phải là việc khó.
Những thanh niên không lớn không nhỏ trước mắt này, suốt ngày cúi đầu làm việc, đột nhiên nhìn thấy một tiểu cô nương xinh xắn như nàng, việc xum xoe vây quanh cũng là bình thường, không ngạc nhiên.
Không ngoài sở liệu, hai thiếu niên khác cũng tranh nhau tự giới thiệu bản thân.
Thiếu niên đầu tròn mười lăm mười sáu tuổi tên là tiểu Thuận, là đồ đệ của Chân mập mạp đầu bếp. Vẻ mặt thật thà phúc hậu, lúc nói chuyện không dám nhìn thẳng Ninh Tịch, vẫn luôn nhìn chằm chằm vào bát đũa trước mặt.
Một thiếu niên khác mười sáu mười bảy tuổi gọi là Hồ Thanh, là bà con xa của Hồ lão đại, ở đây làm học đồ đã được sáu năm, nói chuyện có chút khéo đưa đẩy, so với những thiếu niên khác thì lão luyện hơn nhiều.
Cũng không biết như thế nào, Ninh Tịch có ấn tượng với Hồ Thanh không tốt bằng đối với mấy người tiểu Tứ bọn họ.
Là vì lúc nói chuyện, ánh mắt của Hồ Thanh lơ lửng không chừng? Hay là vì nụ cười của hắn có chút khoa trương?
Không, tất cả đều không phải. Là vì đôi mắt hẹp dài kia lúc cười rộ lên có vài phần giống như Thiệu Yến…
Ninh Tịch nhàn nhạt liếc Hồ Thanh một cái, liền quay đầu đi nơi khác, cùng tiểu Tứ tán gẫu:’’Tiểu Tứ ca ca, tên đầy đủ của huynh là gì?’’
Tiểu Tứ ngượng ngùng cười cười:’’Cha mẹ ta chết sớm, là sư phụ thương tình chứa chấp ta, thuận miệng đặt cho ta cái tên, từ đó về sau, ta vẫn luôn được gọi là tiểu Tứ.’’
Vương Hỉ buồn cười vỗ vai tiểu Tứ:’’Theo tính tình của Chu đầu bếp, chưa đặt tên cho ngươi là phát tài bạch bản coi như đã không tệ rồi.’’ Chu Nhị trời sinh ham bài bạc, hầu hết mọi người đều biết.
Vài thiếu niên đều nở nụ cười.
Ninh Tịch cũng mím môi nở nụ cười. Kiếp trước, nàng chưa bao giờ cùng nhiều thiếu niên chung đụng qua như vậy, có chút thấp thỏm, bây giờ nhìn lại, mọi thứ so với tưởng tượng thì dễ dàng hơn rất nhiều.
Nam hài tử không có nhiều tiểu tâm tư như nữ hài tử, tính tình phần lớn là sáng sủa, lại bởi vì nàng là nữ hài tử, khó tránh khỏi muốn nhường nhịn nàng nhiều hơn một chút. Điều may mắn chính là, cuộc sống của nàng sau này sẽ không quá gian nan.
Cơm trưa cũng rất đơn giản, phần lớn là thức ăn còn dư lại trong phòng bếp được hâm nóng lại rồi bưng lên. Mọi người bận việc nửa ngày, đều đã rất đói bụng,nguyên một đám lang thôn hổ yết bắt đầu ăn.
Ninh Tịch bị tướng ăn của mọi người dọa hết hồn, cầm đũa không biết phải làm thế nào mới tốt.
Tiểu Tứ thấy thế, vội vàng gắp một đũa thức ăn bỏ vào trong chén Ninh Tịch, vừa cười vừa nói:’’Tịch muội tử, mấy người bọn họ ăn cơm đều như vậy, hôm nay có muội ở đây bọn họ còn thu liễm một chút, bình thường đều là cướp của nhau, nếu ai động tác chậm thì sẽ ăn được ít nhất…’’
Vương Hỉ cười mắng:’’Ngươi được lắm tiểu Tứ, ngươi cũng đừng giả bộ nhã nhặn trước mặt Tịch muội tử, mọi ngày không ai tranh đoạt lại ngươi.’’
Đều là thiếu niên đang tuổi lớn, đang lúc cơ thể phát triển, lượng cơm ăn một người lại hơn một người. Lúc ăn cơm ai cũng không thể so với ai nhã nhặn. Bất quá, hôm nay có Ninh Tịch ở đây, mọi người đều ngượng ngùng lộ ra tính tình hổ đói giành ăn, nhẫn nhịn không biết bao nhiêu vất vả đây.
Hồ Thanh cũng cười tiếp lời:’’Chính là, hôm nay trước mặt Tịch muội tử lại rất có thể giả bộ.’’
Gương mặt thanh tú của tiểu Tứ đỏ lên, trừng Vương Hỉ cùng Hồ Thanh một cái.
Hai người này là đang cố tình bôi nhọ hắn sao.
Ninh Tịch nín cười, ôn nhu khuyên nhủ:’’Mọi người cứ chiếu theo thói quen hằng ngày là tốt rồi, không cần cố kỵ ta. Sau này mỗi ngày chúng ta đều phải chung đụng, không cần phải khách khí câu nệ. Tuy là nói như vậy nhưng mấy người bọn họ đâu thể không biết xấu hổ đoạt món ăn trước mặt nữ hài tử, ngược lại càng câu nệ hơn.
Ninh Tịch bất đắc dĩ cười cười, cúi đầu từ từ bắt đầu ăn.
Đầu lưỡi ăn cao lương mỹ vị đã quen, rất tự nhiên chậm rãi thưởng thức hương vị của các món ăn.
Hương vị của thịt kho tàu hơi nặng, có chút ngấy dầu mỡ… Thanh ốc xào rất ngon miệng, chính là hơi mặn một chút…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT