Go Eun Byul ngồi trên máy bay, đưa mắt nhìn ra bầu trời bên ngoài cửa sổ. Hôm nay, bầu trời xanh và trong đến lạ lùng. Nhưng chẳng hiểu vì sao mọi thứ trước mắt nó bây giờ đều u ám vô cùng.
Go Eun Byul từng nghĩ, vì sao nó lại quyết định đi du học? Không phải vì cảm thấy có lỗi với Eun Bi hay sao? Không phải là muốn đền đáp cho cô bé một gia đình và những người bạn vốn thuộc về cô bé hay sao? Eun Byul khẽ lắc đầu, điều quan trọng nhất vẫn là nó đang muốn trốn tránh đoạn tình cảm rắc rối giữa mình và Han Yi An.
Vốn dĩ, ngay từ ban đầu Go Eun Byul không có khả năng được nhận nuôi, người đáng ra được nhận nuôi là Go Eun Bi, người đáng ra phải nhận được tình yêu thương của mẹ Song và Yi An là Eun Bi. Chính Go Eun Byul đã xen vào số phận của Eun Bi, nó đã cướp mất cuộc sống vốn không phải của nó. Suy nghĩ đó khiến nó phải đau đớn hằng đêm, hối hận đến mức không thể an yên mà sống được.
Cho nên bây giờ, Go Eun Byul nghĩ, nó đã trả mọi thứ về đúng vị trí của nó. Trả lại mọi thứ vốn nên thuộc về Go Eun Bi. Từ tận sâu trong đáy lòng, nó vẫn mong Eun Bi có thể sống một cuộc sống bình an, vui vẻ, sau tất cả những gì mà cô bé đã trải qua trong những năm thơ ấu.
Tối hôm đó, Go Eun Byul đáp chuyến bay lúc tám giờ. Vừa xuống máy bay thì cái lạnh của phương Tây lại một lần nữa khiến Eun Byul rùng mình. Quả thật, mùa đông khiến cho không khí trở nên khô khốc và lạnh lẽo đến đáng sợ.
Eun Byul còn nhớ rõ, ngày hôm ấy chính là một tuần trước lễ Noel, một mình nó ở một đất nước xa lạ, đối mặt với những con người xa lạ mà trong lòng cảm thấy hơi tủi thân. Nó kéo vali đi ra ngoài để đón taxi thì va phải một người khiến cho cái vali trên tay nó bị vụt ra một quãng.
Go Eun Byul nhanh chóng đứng dậy, nhìn kẻ đã đụng phải mình. Là một tên con trai Tây, gương mặt khá điển trai với sóng mũi cao và đôi mắt xanh sâu thẳm. Nhưng điều khiến Eun Byul chú ý chính là mái tóc đen của cậu ta. Sau một hồi chật vật, cuối cùng Eun Byul nói:
"I'm sorry!"
"Me too!" - Cậu ta nói rồi lịch sự cúi xuống kéo cái vali lại cho Eun Byul.
Go Eun Byul gật đầu rồi quay lưng đi khỏi. Lúc cô vừa rời đi, cậu ta cũng cúi xuống kéo cái vali của mình. Và một điều kì lạ, cả hai cái vali của họ giống y chang nhau.
Ngồi trên taxi, Go Eun Byul nhanh chóng nói địa chỉ của nhà trọ của mình cho tài xế. Lúc này, nó đưa mắt nhìn ra cửa sổ, nó thật sự đã rời khỏi Hàn Quốc và bắt đầu một cuộc đời mới cho mình rồi.
Nửa tiếng sau chiếc xe dừng lại trước cổng một căn hộ ở gần trung tâm thành phố. Go Eun Byul xuống xe rồi bấm chuông, bên trong rất nhanh đã có người đi ra mở cửa.
Đó là một người phụ nữ trung niên, có lẽ cũng bằng tuổi mẹ nó. Cô ta là một người Hàn Quốc, ở tại một nơi xa xôi như thế này mà gặp được một người đồng hương thì thật sự rất ấm lòng. Go Eun Byul lịch sự nói:
"Cô có phải là cô Min Hyo không ạ?"
"Đúng rồi, cháu là Eun Byul đúng không?" - Cô Min Hyo mỉm cười nói.
Go Eun Byul gật đầu, cô Min Hyo chính là bạn thân của mẹ nó từ thời cấp ba. Sau khi tốt nghiệp đại học thì cô ta lấy một người ngoại quốc và chuyển đến sống ở nước ngoài, nhưng cả mẹ nó và cô Min Hyo đều giữ liên lạc rất thường xuyên.
"Vào nhà đi cháu!" - Cô Min Hyo nói rồi đứng nép sang một bên, chừa một khoảng trống để Eun Byul đi vào nhà.
Ngôi nhà trang trí rất hiện đại và tao nhã. Có lẽ chủ nhân ngồi nhà này là một người yêu nghệ thuật, có thể thấy rõ ràng điều đó vì đâu đâu trong nhà cũng treo những bức danh họa nổi tiếng. Go Eun Byul ngồi xuống bộ sô pha màu trắng, mắt chăm chú nhìn một bức họa đồng quê, cô Min Hyo ngồi xuống bên cạnh nó, vừa rót nước vừa nói:
"Chồng cô là một người khá thích tranh!"
Go Eun Byul đã từng nghe mẹ mình nói về chồng cô Min Hyo, ông ta là một doanh nhân giàu có, nhưng đã qua đời cách đây hai năm vì bệnh. Từ đấy cô Min Hyo ở một mình và nuôi nấng cậu con trai của mình.
"Cháu đã ăn gì chưa?" - Cô Min Hyo vừa đưa cho Eun Byul một li nước, vừa nói.
"Chưa ạ!" - Eun Byul nói - "Cháu có thể giúp cô nấu bữa tối!"
"Không cần đâu, cô sẽ đi hâm lại thức ăn cho cháu!" - Cô Min Hyo dịu dàng nói.
Go Eun Byul đứng dậy lấy vali của mình rồi theo lời cô Min Hyo chỉ để tìm ra phòng của mình. Đó là một căn phòng đơn giản với một chiếc giường có bộ ga tím, một cái tủ đựng quần áo và một chiếc bàn học nhỏ. Bên cạnh bàn học có một cánh cửa sổ, Go Eun Byul theo thói quen mở cửa sổ ra để nhìn khung cảnh phía dưới đường. Bên dưới lúc này đèn xe đông đúc vô cùng, ở một nơi xa lạ như thế này, nhìn cảnh người tấp nập qua lại, khiến cho Eun Byul càng nhớ nhà hơn.
Nghĩ vậy, nó liền mở vali lấy điện thoại để gọi về cho mẹ và Eun Bi. Nhưng khi vừa mở vali ra thì bên trong lại chỉ có mấy bộ quần áo nam, một chiếc điện thoại và một chiếc máy ảnh.
Go Eun Byul liền hiểu chuyện gì đang xảy ra, chắc chắn là khi nãy đã bị cầm nhầm ở sân bay. Nó cầm chiếc điện thoại lên, vừa mở máy lên thì thấy có mười mấy cuộc gọi nhỡ, số máy chính là của mình. Go Eun Byul vừa định gọi lại thì lại có thêm một cuộc gọi nữa, nó nhanh chóng bắt máy, đầu dây bên kia là giọng một tên con trai:
"Xin lỗi? Cô là Go Eun Byul đúng không? Tôi thấy tên cô ở trên vali, bây giờ cô đang ở đâu? Có thể cho tôi đến lấy lại vali được không?"
Go Eun Byul khá ngạc nhiên, cậu ta nói tiếng Hàn khá tốt, mặc dù có vài chỗ không được chuẩn lắm nhưng xem ra cũng đã rất ổn rồi. Cô nghĩ một chút liền nói:
"Tôi ở đường XX, nhà số 73!"
Một phút trôi qua vẫn chưa thấy đầu dây bên kia có tiếng trả lời, Go Eun Byul nói:
"Alo?"
"Được rồi, cô xuống mở cửa cho tôi đi!"
Go Eun Byul ngạc nhiên, cậu ta có thể độn thổ hay sao mà lại đến đây nhanh đến vậy? Đến khi Go Eun Byul chưa kịp bình tĩnh lại thì bên dưới đã vang lên tiếng chuông cửa, nó nhanh chóng đi xuống thì đã thấy cô Min Hyo mở cửa rồi, bên ngoài là tên con trai đã đụng phải nó ở sân bay. Go Eun Byul nhìn thấy cái vali của cậu ta đang cầm thì nói:
"Vali của cậu ở trong phòng, cậu đợi một chút!"
"Không cần đâu!" - Cậu ta nói.
Go Eun Byul ngạc nhiên nhìn cậu ta, lúc này cô Min Hyo mới lên tiếng nói:
"Thế cháu và Ivan đã biết nhau rồi à?"
"Ivan?" - Go Eun Byul ngạc nhiên nhìn cô Min Hyo.
"Đây là con trai cô, nó vừa đi du lịch ở Hồng Kông về!" - Cô Min Hyo chỉ tay về phía Ivan, giới thiệu.
Go Eun Byul ngạc nhiên, trên đời này lại có chuyện trùng hợp đến thế sao.
"Nice to meet you!"
Ivan vui vẻ đưa một bàn tay ra định bắt tay Go Eun Byul, nhưng nó đã nhanh chóng đưa tay cầm lấy cái vali rồi nói:
"Thế cháu về phòng đây!"
Nói rồi nó kéo vali đi về phòng, đặt cái vali của mình trên giường rồi đóng cái vali của Ivan lại, kéo ra cho cậu ta. Lúc này Ivan đang ngồi trên sô pha xem hoạt hình, Go Eun Byul kéo cái vali đến trước mặt cậu ta rồi quay đầu trở về phòng mình.
Ivan nhìn theo bóng lưng của Go Eun Byul khuất sau cánh cửa, trong đầu chỉ cảm thấy khó hiểu. Không phải cô gái này có triệu chứng bài xích cộng đồng đó chứ?
Go Eun Byul mở vali ra, nhanh tay lấy điện thoại mình rồi gọi video call về cho mẹ, có lẽ bây giờ ở nhà đang rất lo lắng cho nó.
Rất nhanh đầu dây bên kia đã bắt máy. Nó nhìn thấy mẹ và Eun Bi đang ngồi dưới phòng khách, cả hai đều mang vẻ mặt lo lắng, Go Eun Byul chưa kịp mở miệng thì Eun Bi đã lên tiếng:
"Chị đến nơi an toàn rồi ạ?"
"Ừ!" - Go Eun Byul mỉm cười gật đầu, rồi lại liếc nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ - "Sao nhìn hai người mệt mỏi thế??"
"Con còn nói nữa, bên đó tám giờ hạ cánh mà sao bây giờ mới gọi cho mẹ chứ? Con biết mẹ với Eun Bi lo lắng đến mức nào không hả?" - Mẹ Song nói, giọng bà nghe nghẹn ngào như sắp khóc đến nơi.
"Có một số trục trặc, không phải bây giờ con đã gọi rồi sao?" - Go Eun Byul bất đắc dĩ nói.
"Con bé vô tâm này!" - Bà Song tức giận nói.
Go Eun Byul nhìn thấy qua màn hình Eun Bi đang vuốt lưng khuyên mẹ bớt giận, trong lòng nó không khỏi cảm thấy tủi thân. Đó mới là khung cảnh nên xảy ra, Go Eun Bi mới là người nên ở bên cạnh mẹ Song, nhưng mà dù đã tự an ủi mình bao nhiêu lần thì Eun Byul vẫn không khỏi cảm thấy khó chịu.
"Chị, chị ngủ sớm đi, bây giờ bên đấy cũng khuya rồi, em phải đi học đây!" - Go Eun Bi nói.
Eun Byul gật đầu rồi tắt điện thoại, nó lướt lên lướt xuống mục tin nhắn, liền thấy có mười tin nhắn chưa đọc, là từ Han Yi An:
"Cậu đã đáp cánh chưa?" - Tin nhắn từ tám giờ.
"Sao cậu chưa trả lời nữa, đáng lẽ phải đáp cánh rồi chứ?" - Tin nhắn từ tám giờ ba mươi.
"Go Eun Byul, cậu đến nơi an toàn chưa thế?" - Tin nhắn từ tám giờ bốn mươi lăm.
"Này, dù có chuyện gì cũng phải nhắn cho tớ một tin chứ!" - Tin nhắn từ tám giờ năm mươi.
"Cậu không gặp phải chuyện gì nguy hiểm đó chứ?" - Tin nhắn từ chín giờ.
"Này, bây giờ cậu đang ở đâu thế?" - Tin nhắn từ chín giờ một phút.
"Go Eun Byul!!" - Tin nhắn từ chín giờ mười tám phút.
"Này!" - Tin nhắn từ mười giờ.
"Cậu có nhận được tin nhắn không vậy hả?" - Tin nhắn từ mười giờ ba mươi hai phút.
"Này này!!" - Tin nhắn được gửi từ một phút trước.
Go Eun Byul dở khóc dở cười, Han Yi An không phải đã thức cả đêm để đợi nó gọi điện về chứ.
"Tớ đến nơi rồi!" - Go Eun Byul chậm rãi nhắn.
"Chỉ vậy thôi sao?" - Han Yi An rất nhanh đã trả lời.
"Chỉ vậy thôi!" - Go Eun Byul nhắn.
"Hmm, đã ăn cơm chưa?"
"Chuẩn bị!"
"Ồ, vậy được rồi, tớ phải ngủ bù đây!"
"Ngủ bù?" - Go Eun Byul ngạc nhiên hỏi.
"Cuối cùng cậu cũng chịu để ý, tớ thức cả đêm để đợi con nhỏ vô tâm như cậu gọi cho tớ đấy!" - Han Yi An còn cố tình gửi kèm theo một icon mệt mỏi.
"Không, ý tớ là không phải giờ này cậu nên đi học sao?"
"Tớ trốn xuống phòng y tế!" - Han Yi An trả lời.
"Cũng biết trốn đấy nhỉ?"
Go Eun Byul và Han Yi An cứ nhắn qua nhắn lại như vậy một lúc lâu. Cảm giác nhớ nhà bỗng dưng không còn nữa, qua từng tin nhắn của nó và Yi An, Eun Byul như vượt qua mấy đại dương để nhìn thấy Han Yi An đang nằm trên giường, bấm từng tin nhắn gửi cho mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT