"Lão Lục, gần đây bận à, buổi tối mỗi ngày đều nhìn thấy cậu ừm sao ừm sao ừm sao, trò chuyện với ai vậy? Ha ha......" Lão Đại Lâm Chiêu của ký túc xá gian xảo cười hai tiếng.
"Không có gì, chỉ là tám với Hứa Đường Đường thôi."
"À, ha ha"
Tô Nhiên nhìn điện thoại di động, không nghĩ ra làm sao gia hỏa kia biết số điện thoại di động thậm chí tên QQ của mình, anh ta không phải là đặc vụ chứ? Rõ ràng anh chưa nói với gia hỏa kia, nhớ tới người đàn ông giống mèo đó, đầu Tô Nhiên liền hiện đầy vạch đen.
"Tiểu Nhiên, ngày mai thứ bảy tôi mời cậu đi ăn cơm,"
"Đúng rồi, đây là chuyện lần trước đã nói, không được thất hứa!" Trên điện thoại di động đã gõ xong câu: Ngày mai rất bận không có thời gian, bị Tô Nhiên xóa bỏ từng chữ từng chữ, cuối cùng chỉ gởi một câu "Biết rồi"
Đái Nham cười khóe miệng lại nhếch lên, rốt cuộc lại sắp gặp, cũng đã một tuần, thật mong đợi ngày mai, tối nay cuối cùng cũng có thể an tâm ngủ.
......
"Cậu đã đến rồi, mới vừa rồi tôi vẫn còn đang đếm thầm, tôi nghĩ khi tôi đếm tới 100 cậu nhất định sẽ đến, không ngờ mới đếm tới 99 cậu đã đến rồi." Đái Nham ngồi trong giáo đường yên tĩnh, cười rực rỡ.
Tô Nhiên nghĩ, vẫn nên nhanh chóng đưa người này đi, bằng không nói nhiều như vậy một hồi bị người đi cầu nguyện đưa vào nhà vệ sinh. "Làm sao anh biết đếm tới 100 tôi nhất định sẽ đến?"
"Đã ba giờ, mỗi lần cậu đều đến lúc ba giờ, ngồi ở vị trí này, sau đó năm giờ rưỡi rời đi, tôi bắt đầu đếm từ ba giờ, đếm một lần 100 không đủ, cho dù mấy lần, cuối cùng cũng sẽ có một lần 100 có thể đếm tới lúc cậu tới." Đái Nham vỗ vỗ vị trí ở bên cạnh, ý bảo Tô Nhiên có thể ngồi xuống như thường ngày.
"Anh... anh tín giáo?" Tô Nhiên mất tự nhiên ngồi xuống xoay mặt đi, đổi đề tài khác.
"Không tin" Truyện chỉ được đăng tại, các trang khác đều là copy.
"À? Vậy tại sao anh vẫn tới giáo đường?"
"Câu trả lời là vì muốn tới nơi này để được gặp mặt cậu, sau khi gặp được cậu, không cần nhớ nữa, nhưng mà còn có thể tới, bởi vì tới chờ cậu." Trong nháy mắt sự mất mác, giống như chưa từng xuất hiện, sau khi trở lại bình thường Đái Nham vẫn mang bộ dạng cười híp mắt.
Tô Nhiên dụi dụi mắt, đột nhiên cảm thấy nhất định là hoa mắt, làm sao gia hỏa kia có thể xuất hiện vẻ mặt mất mác, "Khụ khụ" Tô Nhiên thật sự hết chỗ nói rồi, hình như sau khi gặp phải con mèo gian xảo này anh luôn là bị bức đến không nói nên lời.
"Tô Nhiên, cậu thì sao? Tín giáo?"
"Không tin."
"Tôi cũng đoán thế, ha ha."
"Làm sao anh đoán được?"
Đái Nham chỉ chỉ trái tim, "Cảm giác, ha ha, vì sao cậu lại tới giáo đường vậy?"
"Bởi vì nơi này yên tĩnh." Thật ra, cũng bởi vì đời này anh cũng không có cách nào nắm tay một người khác đi vào giáo đường, sau đó nhận sự chúc phúc, sau đó chung sống cả đời, anh sẽ không kết hôn, cho nên luôn muốn nán lại trong giáo đường nhiều một chút, dĩ nhiên những lời này anh sẽ không nói với Đái Nham.
"Ừm, quả thật, mỗi khi đến nơi này đều vô cùng yên tĩnh, " Đái Nham sờ mũi một cái "Thật ra, trước kia tôi vốn tín giáo, chỉ là sau đó đọc Kinh Thánh, rồi không tín giáo, biết tại sao không?"
"Hả?
Tại sao?" Còn có người đọc Kinh Thánh mà lại không tín giáo sao? Thật sự là kỳ lạ, mặc dù anh không có đọc qua Kinh Thánh.
Đái Nham ghé vào bên tai Tô Nhiên khe khẽ nói một câu "Bởi vì
Kinh Thánh nói đồng tính luyến ái là tội bị thần linh căm ghét." Nhẹ nhàng nhếch khóe miệng lên "Mà tôi không cảm thấy đó là tội"
Đầu óc Tô Nhiên trống rỗng, thật lâu thật lâu sau bên tai vẫn chỉ có câu nói của Đái Nham "Kinh Thánh nói đồng tính luyến ái là tội bị thần linh căm ghét, mà tôi không cảm thấy đó là tội......"
......
"Đi thôi, đi ăn cơm." Đái Nham kéo Tô Nhiên đang ngơ ngác từng bước từng bước đi ra khỏi giáo đường, nhìn giáo đường bị bỏ lại sau lưng, cảm giác đúng là tinh tế màu nhiệm......
......
"Vào đi, ha ha" Đái Nham lấy chìa khóa ra mở cửa, ba căn phòng thật đơn giản liền xuất hiện ngay trước mắt.
"Nơi này là?" Ủng hộ trang chính chủ diễn đàn l-ê, q-uý. đ-ôn
"Nhà tôi. Ha ha đến xem đi, rất bình thường" Kéo Tô Nhiên vào nhà, Tô Nhiên vẫn còn dáng vẻ ngơ ngác, "Ha ha, lấy thức uống, trước tiên cậu ngồi chờ một lát, tôi đi nấu cơm." Yêu thương xoa xoa tóc của Tô Nhiên, cậu nhóc này cũng quá đáng yêu đi, ngây ngô đáng yêu.
Đái Nham đeo tạp dề lên, nghiễm nhiên trở thành ông chủ một gia đình, phòng bếp truyền đến âm thanh leng keng cạch cạch, nhìn bóng dáng bận rộn của Đái Nham, đột nhiên cảm thấy có thể luôn luôn như vậy cũng là hạnh phúc, suy nghĩ lung tung một hồi, Tô Nhiên lại nhanh chóng đuổi suy nghĩ này ra ngoài, người kia sẽ không luôn luôn như vậy, anh cũng sẽ kết hôn sẽ có một gia đình, anh vẫn không cần có những hy vọng xa vời như vậy, tránh cho về sau lại thất vọng......
Tô Nhiên rảnh rỗi mà buồn chán chậm rãi đánh giá căn nhà này, gồm ba phòng ở rất đơn giản, một bếp một phòng vệ sinh một phòng khách, đều là màu vàng nhạt, cảm giác rất ấm áp, trên ban công còn trồng hoa Sơn Chi (hay hoa Dành Dành), mùa này không có hoa chỉ có lá cây thật dầy, nhìn dáng dấp rất là tươi tốt, một phòng sách nhỏ đặt máy vi tính giá sách, nhìn từng quyển sách kinh tế dày cộm, Tô Nhiên đau cả đầu, chẳng lẽ người này học kinh tế?? Còn lại hai căn phòng đều đóng cửa, Tô Nhiên cũng không thể mở ra xem, không thể làm gì khác hơn là đi trở về phòng khách ngồi, không nhìn ra người này sẽ sống trong một căn nhà được dọn dẹp rất sạch sẽ, hơn nữa còn biết nấu ăn, thật đúng là vào được phòng khách, xuống được phòng bếp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT