Thời Yến chỉ cảm thấy mình chìm vào hôn mê mờ mờ mịt mịt, thân thể tựa hồ bị đánh nát kéo lê dưới đất, nặng nề chậm chạp, mỗi một động tác đều sẽ dính đến da thịt trong người, ý thức của y như bị khóa chặt, không cách nào cử động, không ngừng chịu đựng thống khổ khó chịu này, cũng không biết đã trôi qua bao lâu, lâu đến mức Thời Yến thậm chí đã quen cảm giác này, y dần cảm thấy ý thức của mình bắt đầu tỉnh táo, giãy thoát được khỏi trạng thái mờ mờ mịt mịt này, mắt còn chưa mở ra, xúc giác và thính giác đã cảm ứng được mọi thứ xung quanh trước.

Xung quanh có tiếng chim hót, gió thổi phớt qua mặt, xen lẫn vị máu tanh, Thời Yến chậm rãi mở mắt ra, mí mắt khô rát, mi tâm suy kiệt, trước mắt là sương trắng mông lung, lúc này Thời Yến mới nhớ ra, không có linh lực, y lại biến thành một người mù.

Cũng may có lẽ là trước đó y đã tu luyện đến lam cấp, nên tật mắt đã có cải thiện, tuy trước mắt là sương trắng, nhưng lại không mơ hồ giống như lúc vừa trọng sinh, lúc này nhìn cảnh tượng xung quanh cứ như bị trùm một màn vải, nhìn kỹ vẫn có thể thấy được.

Vị trí linh mạch ở giữa mi tâm bị chém đứt, linh lực tản ra toàn bộ, toàn thân Thời Yến mềm nhũn không có một chút khí lực, y muốn chuyển động cổ nhìn tình hình, tốn sức rất lâu cuối cùng mới nghiêng đầu qua, một con rắn nhỏ nằm cạnh đầu y, nhắm mắt giống như đang ngủ.

Thời Yến phát hiện Thần Quang biến thành bộ dạng như lúc vừa mới ký khế ước, tiểu bạch xà non nớt, thể hình cực nhỏ, có thể làm vòng tay của y.

Không ngờ y cư nhiên chạy thoát, thậm chí còn có cơ hội tỉnh lại.

Thời Yến ngay cả sức nhếch môi cũng không có, lặng lẽ nhìn Thần Quang, cố gắng nhìn rõ hình dạng hắn. Y mơ hồ nhớ cảnh tượng trước khi hôn mê, Thời Ân bước tới xé mở không gian linh sủng, Thần Quang tấn công Thời Ân.

Cuối cùng y vẫn được Thần Quang cứu, tình trạng Thần Quang lúc đó không tốt hơn Thời Yến đến đâu, Thời Yến đã mất linh lực, toàn thân càng không có cách nào cử động, không thể giống như trước kia lập tức kiểm tra thương thế của Thần Quang, nhưng Thời Yến vẫn có thể cảm ứng được, tình huống của Thần Quang thật sự không hay.

Một người một sủng đại khái phải chết ở đây rồi, dù sao không phải chết trên tay Thời Ân. Thời Yến mở mắt có hơi mệt, đầu không ngừng truyền tới mệt mỏi, mắt hận không thể nhắm lại lần nữa. Y cũng thuận theo ý nguyện của thân thể, chậm rãi nhắm mắt lại.

Tuy vẫn chưa hiểu rõ âm mưu của Thời Ân, hành tung của Đàn Quang cũng không biết, còn chưa tìm được Thời Dực đã mất tích, nhưng kẻ thù kiếp trước dù sao cũng đã chết bốn tên, cho dù trong lòng không cam, nhưng y rất hiểu tình trạng bản thân lúc này, cho dù có sống sót chỉ sợ cũng là một phế nhân, đừng nói báo thù, ngay cả cuộc sống của mình cũng không thể tự lo, còn không bằng chết luôn cho rồi.

Cảm thấy mình tựa hồ đang chậm rãi bay lên, thống khổ thân thể tuy vẫn còn, nhưng đã giảm hơn nhiều so với lúc mở mắt, Thời Yến đã từng có kinh nghiệm chết, hiểu rõ còn tiếp tục lơ lửng thế này, đại khái y sẽ chết, lần này không có đá luân hồi trên người, Thời Yến biết y sẽ không có vận may tốt như lần trước nữa…

Đá luân hồi?

Đột nhiên, lòng Thời Yến lộp độp, linh hồn trong người giống như đột nhiên bị kéo về, Thời Yến mở mắt ra, nhìn Thần Quang.

Y nhớ bên trong nhẫn không gian của mình còn có hạt giống của cây sinh mạng và phục cổ sinh linh thủy, vốn là dự định cho gia gia, nhưng lúc này họ ngay cả sống nổi nữa không cũng là vấn đề, có lẽ hai thứ này có thể giúp y và Thần Quang hồi phục, dù sao đó là bảo vật ngay cả hắc cấp cũng có thể trị liệu mà.

Chỉ là hiện tại y không có linh lực, nhưng có lẽ có thể dùng linh thủy của đá luân hồi mở nhẫn không gian.

Trong mắt Thời Yến lập tức dâng lên hy vọng sống sót, tuy thân thể y không thể cử động, nhưng lúc này Thời Yến nhớ ra, y và Thần Quang còn có liên hệ tâm linh.

Nhưng bất luận Thời Yến gọi Thần Quang thế nào, Thần Quang vẫn không có hồi âm, mềm rũ tựa bên mặt Thời Yến, nhắm chặt mắt.

Thời Yến nhìn Thần Quang như thế, trong lòng đột nhiên dâng lên dự cảm không tốt.

“Thần Quang, Thần Quang…” Thời Yến há miệng, khàn giọng kêu, lúc này y không bận tâm đau đớn trên người nữa, căng thẳng nhìn Thần Quang.

Thần Quang vẫn không có chút phản ứng nào, tim Thời Yến bị bóp chặt, y đờ đẫn nhìn Thần Quang, thật lâu thật lâu, đầu óc trở nên trống rỗng, không biết mình nên phản ứng thế nào.

Tuy y từng nghĩ cùng chết với Thần Quang, nhưng lại không ngờ, cuối cùng Thần Quang sẽ chết trước mặt y. Lực sinh mạng của yêu thú cực kỳ cường đại, Thần Quang là yêu thủ đỉnh cấp, từ một trình độ nào đó mà nói thậm chí có thể nói là bất tử. Trên người họ lại có đá luân hồi, cuối cùng cư nhiên lại chết trong tay tiểu nhân Thời Ân!

Trong mắt Thời Yến trào lên hận ý cường liệt, y giãy dụa ngồi dậy, đụng vào người Thần Quang, trên người Thần Quang không có bất cứ vết thương nào, Thần Quang là yêu thú, cấu tạo linh lực trong người hoàn toàn khác với nhân loại, với thực lực của Thời Ân, căn bản không cách nào phế Thần Quang, cho dù Thần Quang bị trọng thương, đá luân hồi tuyệt đối có thể nhanh chóng cung cấp năng lượng cho hắn, vậy sao Thần Quang có thể chết. Thời Yến nhìn Thần Quang không chút cử động, khế ước giữa y và Thần Quang dường như đã mất hiệu quả, điều đó khiến y bị bức phải tiếp nhận tin tức Thần Quang đã chết, nhưng y lại không nguyện ý tin tưởng Thần Quang sẽ dễ dàng chết như thế.

Thời Yến giãy dụa muốn nâng tay lên, y không ngừng khống chế cơ bắp trên tay, toàn thân chảy mồ hôi, cả người đầy máu và mồ hôi, thê thảm không chịu nổi, cuối cùng, Thời Yến nâng tay lên, lòng bàn tay chạm vào người Thần Quang, lạnh lẽo, nhưng ngay thoáng đó, thân thể Thần Quang đột nhiên tỏa ra ánh sáng dịu hòa, một luồng linh lực sung mãn thông qua lòng bàn tay Thời Yến truyền tới, là một luồng linh lực cực kỳ thuần khiết quen thuộc!

Lúc trước khi Thời Yến cho rằng mình chết chắc không cần nghi ngờ, dự định truyền linh lực cho Thần Quang, lúc này, cư nhiên bị Thần Quang nằm yên bất động trả về! do linh mạch của Thời Yến bị phế, linh lực du tẩu toàn thân cũng bị đánh tan, sau khi luồng linh lực này trở về, mentheo thân thể Thời Yến du tẩu như ngày đó, nhưng trong người y đã sớm bị Thời Ân chém nát, dẫn tới toàn thân đau đớn co rút, đau đến mặt tái nhợt, co giật không ngừng.

Cuối cùng, luồng lin lực này ẩn náu trong thân thể y, toàn bộ ngưng tụ ở tay phải, mơ hồ hình thành điểm ngưng tụ linh lực. Cũng chính nhờ quá trìnhtruyền linh lực, tuy Thời Yến đã không cách nào sử dụng linh lực, nhưng nhờ quá trình đó mà kiểm tra được rõ ràng thương thế của Thần Quang, Thời Yến cuối cùng cũng hiểu tại sao Thần Quang chìm vào trạng thái chết giả.

Thần Quang không chết, nhưng thông qua khế ước vợ chồng, thừa nhận hơn phân nửa thương thế trên người Thời Yến, dẫn đến chìm vào trạng thái chết giả. Nếu không Thời Yến lúc này không thể nào tỉnh lại, công kích của Thời Ân sẽ khiến y trực tiếp biến thành bạch si, tay và cổ càng vĩnh viễn đừng mơ cử động.

Hơn nữa vì để tương lai Thời Yến có khả năng hồi phục linh lực lớn hơn, Thần Quang thậm chí không hấp thụ linh lực của Thời Yến, trực tiếp trả hết lại cho y, còn về đá luân hồi, do đã dung hợp với Thần Quang, vì thế không cách nào lấy ra.

Thần Quang bị cắt ngang trong kỳ quá độ thành niên, bản thân đã phải chịu tổn hại nhất định, sau khi đấu với Thời Ân còn gánh lấy thương thế của Thời Yến, dù có là yêu thú cường đại cỡ nào cũng không chịu nổi đả kích liên tục như thế.

Thời Yến nhìn Thần Quang, trầm mặc một lát, y cắn răng nhịn đau thôi thúc linh lực ở tay phải, mở nhẫn không gian. Linh mạch của y còn chưa hồi phục, linh lực trong người tuy vẫn còn, nhưng toàn bộ đã ẩn náu không thể dùng, lúc này Thời Yến mượn linh lực Thần Quang vừa trả cho y, cưỡng ép bức ra một chút truyền vào nhẫn không gian, sau khi nhẫn không gian mở ra, Thời Yến lại cắn răng lấy ra hạt giống cây sinh mạng và phục cổ sinh linh thủy.

Thân thể Thời Yến vẫn không cách nào cử động, chỉ có tay còn có thể động một chút, y run rẩy cẩn thận mở bình phục cổ sinh linh thủy, dùng răng cắn nát hạt giống cây sinh mạng, dung nhập vào phục cổ sinh linh thủy, tự mình uống một chút.

Hai loại này đều là bảo vật hiếm có trên đời, sử dụng nó có lưu trình và cấm kỵ đặc biệt, chỉ có làm theo tiêu chuẩn, mới có thể phát huy công năng của hai loại bảo vật lên cực điểm, nhưng lúc này Thời Yến đã không có điều kiện đó, cũng không đợi nổi, sau khi uống một chút phục cổ sinh linh thủy và hạt giống cây sinh mệnh, dịch thể theo thực quản chảy xuống, nhưng khi đến lồng ngực, nhanh chóng tản ra, sau đó lập tức dung nhập vào mỗi góc trong người y. Thời Yến nhân cơ hội này ngưng tụ sức lực, đồng thời thôi thúc điểm ngưng tụ linh lực ở tay phải, đồng loạt áp sát vào mi tâm.

Linh mạch mới là căn bản của ngự linh sư, chỉ có điểm ngưng tụ căn bản không cách nào điều động linh lực, chỉ cần Thời Yến có linh mạch, tất cả còn có thể trở lại!

Không biết hai bảo vật này có thể tái tạo linh mạch không, Thời Yến chỉ có thể cắn răng nỗ lực đẩy linh lực về mi tâm, cũng không biết đã qua bao lâu, tịch dương hạ xuống, tựa hồ nguyên buổi sáng đã trôi qua như thế, Thời Yến từ lúc gặp Thời Ân đến giờ chưa ăn uống, bây giờ chỉ cảm thấy bụng rất đói, nhưng thân thể y vẫn không cách nào cử động, căn bản không thể tìm thức ăn.

Đói khát khiến Thời Yến càng thêm cố sức chỉnh đốn linh lực trong người, y lại uống thêm một hớp phục cổ sinh linh thủy, mắt thấy dịch thể trong bình chỉ còn lại gần một nửa, Thời Yến nhắm mắt lại tu luyện tiếp, tuy linh mạch của y còn chưa hồi phục lại, nhưng Thời Yến có thể phát giác rõ ràng công hiệu cường đại của hai bảo vật này, chỉ cần tiếp tục kiên trì, y có hy vọng hồi phục linh mạch!

Chớp mắt lại một đêm trôi qua, lúc này Thời Yến đang ở trong rừng cùng Thần Quang, gần đó tuy có dã thú ra vào, nhưng có lẽ bị khí tức của Thần Quang dọa đến, cả buổi tối không có bất cứ thứ gì đến quấy rầy, khi trời càng lúc càng sáng, mặt trời mọc lên, Thời Yến mở mắt ra.

Một ngày một đêm, y lợi dụng hai bảo vật này, cuối cùng thành công tái tạo lại linh mạch! Tuy lúc này linh lực bị đứt trong người không khác gì với khi vừa tỉnh lại, ngay cả điểm ngưng tụ do Thần Quang trả linh lực lại cũng vì ngưng tụ linh mạch mà tiêu hao sạch, Thời Yến lúc này chỉ sợ ngay cả ngự linh sư xích cấp cũng không bằng, nhưng trong lòng y lại đầy vui sướng, chỉ cần có linh mạch,  y vẫn có thể tu luyện trở lại, sớm muộn cũng có một ngày, y có thể hồi phục thực lực lam cấp!

Thân thể Thời Yến vẫn rất suy yếu, toàn thân trên xuống chỉ có phần đầu và hai tay có thể cử động, y nâng hai tay lên, nhẹ nâng Thần Quang trên tay, sau đó cẩn thận mở miệng Thần Quang, đổ phục cổ sinh linh thủy vào miệng Thần Quang.

Động tác của y vô cùng cẩn thận, mắt thấy gần nửa bình còn lại đã chảy vào người Thần Quang, Thời Yến thở ra nhẹ nhõm, sau đó ngưng thần tập trung nhìn Thần Quang, đợi thân thể hắn phát sinh biến hóa.

Trong sự chú ý của Thời Yến, thân thể Thần Quang lại chậm rãi trở nên trong suốt, chỉ có trung tâm thân thể phát ra ánh sáng mãnh liệt, Thời Yến trân mắt nhìn Thần Quang chậm rãi biến mất, đá luân hồi xuất hiện trong tầm mắt y, bảo thạch màu bạc an tĩnh  nằm trong lòng bàn tay y, Thời Yến sững sờ nhìn hồi lâu, toàn thân run lên không thể khống chế: “Thần Quang, Thần Quang đâu…”

Thời Yến không dám tin cầm đá luân hồi, muốn thử tìm kiếm thân ảnh Thần Quang trong đó, nhưng không có, Thần Quang cứ thế biến mất…

Thời Yến nhìn đá luân hồi, biểu tình khôi hài lại buồn cười, cầm đá luân hồi phẫn hận nâng tay ném ra, y bất giác chìm vào trạng thái nóng nảy và u uất, vất vả lắm linh mạch của y mới hồi phục, nhưng Thần Quang lại biến mất như thế, như vậy càng khiến y khó thể tiếp nhận hơn cả việc Thần Quang chết, chết rồi dù sao cũng còn thi thể, biến mất như thế tính là sao, y còn cho hắn dùng phục cổ sinh linh thủy rồi, lẽ nào phục cổ sinh linh thủy không thể cho yêu thú uống, cho nên đã thúc đẩy cái chết của Thần Quang?

Thời Yến âm trầm nhìn cái bình trống rỗng rất lâu, cuối cùng chậm rãi bình tĩnh lại. Cho dù phục cổ sinh linh thủy thúc đẩy cái chết của Thần Quang, cũng tuyệt đối không thể nào khiến di thểhắn biến mất chỉ còn lại đá luân hồi.

Phục cổ sinh linh thủy dù sao cũng là dùng để phục hồi linh lực tu dưỡng linh hồn, hạt giống cây sinh mạng xen lẫn trong đó càng tăng mạnh lực sinh mệnh, đặc biệt là cây sinh mệnh, là thực vật cực kỳ ôn hòa, Thần Quang uống nó đáng ra chỉ nên có ích…

Thời Yến nhìn đá luân hồi rớt ở đằng xa, y nhớ ra y từng hoài nghi Thần Quang có thể là hồn khí bị lạc của đá luân hồi, chỉ là do Thần Quang đã là yêu thú có thân thể huyết nhục, vì thế y xóa đi suy nghĩ đó, lúc này nhớ lại tình cảnh biến mất của Thần Quang, có lẽ thật sự có thể là khí linh?

Dù sao Thời Yến có thể gặp Thần Quang, chính là vì y dùng linh thủy của đá luân hồi, mới nảy sinh liên hệ đặc thù với Thần Quang, sau khi thu phục Thần Quang, Thần Quang cũng biểu hiện ra yêu thích đặc biệt với đá luân hồi, sau đó thậm chí trực tiếp dung hợp luôn đá luân hồi!

Có lẽ Thần Quang không phải là Thông Thiên Mãng chính tông…

Thời Yến nghĩ lung tung đủ thứ, y nhìn chằm chằm đá luân hồi, cuối cùng cắn răng, dùng sức hai tay bò tới cạnh đá luận hồi, trịnh trọng nhặt  nó lên.

Bất luận chân tướng có như y suy đoán hay không, đá luân hồi y nhất định phải cầm về, Thời Yến vốn định đeo đá luân hồi lên cổ giống như lúc trước, nhưng nghĩ lại cảm thấy không an toàn, dù sao thực lực của y hiện tại quá thấp, ngay cả người bình thường cũng không bằng, lại mất liên hệ với Thời gia, cuối cùng y đem toàn bộ mọi thứ bỏ vào nhẫn màu đen Thần Quang cho y, chiếc nhẫn này y vẫn không nhìn thấu được nó là gì, nếu không phải nhận chủ, thậm chí y không biết bên trong cũng là không gian độc lập, có thể xem như nhẫn không gian để sử dụng.

Nhẫn không gian bình thường bề ngoài đều có ký hiệu đặc thù, là vết tích không thể không lưu lại sau khi mở ra không gian đơn độc, nhưng chiếc nhẫn màu đen này không có, Thời Yến vì an toàn, thậm chí ngay cả nhẫn không gian Thời Tuệ cho lúc trước cũng bỏ vào nhẫn màu đen.

Làm xong, lúc này y đói bụng muốn chết, nhìn xung quanh là cỏ dại mọc tùy ý, y cắn răng nhổ mấy gốc, nhét vào miệng nhai.

Mấy cọng cỏ vào bụng, không chỉ không giảm bớt chút nào, còn khiến y đói hơn.

Nhưng Thời Yến không dám ăn nhiều, y không thể xác định cỏ này có độc không, dùng chút cỏ lót dạ dày không đến mức đói chết là được, y nhắm mắt lại bắt đầu cố gắng cảm thụ linh lực trong người, muốn dùng tu luyện để dời lực chú ý.

Đại khái phục hồi linh mạch một ngày trước dẫn đến Thời Yến tiêu hao quá mức, hơn nữa thương thế của y trước đó tuy phần lớn được Thần Quang gánh lấy, nhưng vẫn dẫn đến thực lực và thể lực của y hạ xuống, lại thêm đói khát. Trong lúc tu luyện, Thời Yến bất giác ngất đi.

Sáng hôm sau, một đội đi săn đi ngang chỗ Thời Yến.

“Lão đại, hình như nơi đó có người!”

“Chúng ta đến bắt linh hồ, mày quản người làm gì, nói không chừng là người chết.”

“Người chết càng tốt, lão đại chúng ta qua xem thử một chút, nói không chừng là ngự linh sư, trên người nếu có nhẫn không gian chúng ta liền phát tài, cho dù là người bình thường, có tiền chúng ta lấy đi cũng được, tránh lãng phí.”

Thủ lĩnh đội đi săn nghe thế, cũng cảm thấy có đạo lý, bèn dẫn người qua.

Ngay khi nhìn thấy mặt Thời Yến họ đã bị thu hút, thiếu gia Thời gia mỹ mạo nổi tiếng, tuy những người này không biết Thời Yến, nhưng không trở ngại thẩm mỹ của họ.

Trên người Thời Yến có vết máu, trước khi hôn mê toàn thân chảy không ít mồ hôi, tóc bị thấm ẩm, quần áo trên người dán sát vào da, tóc cũng dán lên mặt, nhìn rất thê thảm, nhưng vẫn không che được tướng mạo xuất chúng.

Đã bẩn thế này còn có thể cảm thấy là mỹ nhân, nếu tắm sạch sẽ vậy không phải là yêu nghiệt sao.

Mấy thành viên nam tính của tiểu đội nghĩ thế, đột nhiên, có người sắc mắt chú ý ngón tay Thời Yến.

“Lão đại, có nhẫn!”

Thủ lĩnh đội đi săn lập tức lại gần, sau khi xác định Thời Yến không tỉnh được hơn nữa còn sống, gã cầm tay Thời Yến lên tỉ mỉ quan sát chiếc nhẫn: “Chỉ là một chiếc nhẫn bình thường, trên người tên này không có linh lực dao động, là người bình thường.” Nói xong, thủ lĩnh đội đi săn không quan sát nhẫn nữa, ngược lại nhìn tay Thời Yến.

Da tay cực kỳ non mịn trắng mềm, ngón tay thon dài thẳng tắp, bộ mặt đẹp, ngay cả tay cũng đẹp như thế, nhìn thôi mà gã đã bất giác có chút ngứa ngáy, nhưng dục vọng tham tài vẫn chinh phục được khát vọng với mỹ nhân, thủ lĩnh đội đi săn cười hề hề: “Tuy là nhẫn bình thường, nhưng tên này có thể bán được giá cao. Bán y cho trại nô lệ đi, thương lượng được giá tốt, chúng ta cũng không cần bắt linh hồ nữa, tên này chắc chắn đáng giá hơn linh hồ!”

“Lão đại nếu không chúng ta chơi một lượt rồi hãy bán cho trại nô lệ?”

“Mày nghĩ người trại nô lệ là kẻ ngu sao, với bản tính không nặng không nhẹ, thích lột da người của mày, mày chơi xong để lộ vết thì sao, trực tiếp giữ sạch bán đi, giá càng cao.”

Thủ lĩnh đã quyết định, thành viên cũng không tranh chấp nữa, so với mỹ nhân, họ tự nhiên càng thích tiền, thế là một người trong đó phụ trách cõng Thời Yến, sau khi mang Thời Yến về, dự định tùy tiện tắm rồi bán cho trại nô lệ.

Nhưng sau khi họ mang Thời Yến về, lại phát hiện Thời Yến không chỉ thân thể cực kỳ suy yếu, hơn nữa còn đói tới xỉu, thế là vì bán được giá tốt, người đội đi săn không chỉ cho Thời Yến uống chút thuốc, còn nấu một chút thức ăn, nghĩ mọi cách đổ vào cho Thời Yến đang hôn mê.

Mãi đến khi một người trong đó ôm Thời Yến đi tắm, Thời Yến cuối cùng mở mắt ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play