Ngay lúc này, một hạ nhân chạy vào, đứng bên cạnh Hỏa Luyện thấp giọng nói vài câu. Hỏa Luyện gật đầu, nhắc nhở mọi người đã đến giờ, liền dẫn mọi người rời khỏi đây.

Trước khi ra khỏi Hỏa gia, Hỏa Luyện dẫn mọi người ra ngoài mua sắm một chút, nơi bảo vật hiện thế lần này đường xá xa xôi, vì thế Hỏa Luyện bảo mọi người chuẩn bị tốt, những người tại đây hầu như đều có nhẫn không gian, Thời Yến vì muốn chuẩn bị thức ăn cho y và Thần Quang, nên mua đồ nhiều nhất, chẳng qua may mà trừ nhẫn không gian ra y còn có dây chuyền không gian, chứa nhiều hơn cũng không ngại.

Tuy trước lúc Thời Yến đến Bát Hỉ đã thăm dò qua, nhưng bảo vật Hỏa gia rốt cuộc ở chỗ nào, Hỏa gia vẫn giữ bí mật, chỉ biết lối vào ở Liệt thành mà thôi.

Vì tín nhiệm Hỏa gia, người tại đó cũng theo tới Liệt thành, khi được Hỏa Luyện dẫn đến một sơn động bình thường, mọi người đều sửng sốt.

Sơn động giống thế này tại Hỏa Viêm quốc rất nhiều, vì thời tiết nóng bức, thực vật phần lớn đều chết sạch, đỉnh núi trọc lóc, sơn động cũng lồ lộ ra, nhìn từ xa không giống như lỗ hở gió, vô cùng dữ tợn, hang động này nhìn bề ngoài bình thường, không ngờ cư nhiên có huyền cơ khác.

“Nếu không phải mấy năm trước có người không cẩn thận xông vào hang động này, chỉ sợ đến giờ chúng tôi cũng không biết bên trong có một thế giới khác.” Hỏa Luyện thấy mọi người nghi hoặc nhìn mình, thấp giọng nói, “Đi sâu vào hang động gần năm ngàn mét, địa thế bên trong bắt đầu phức tạp, địa thế cổ quái trong sơn động, trải qua trăm ngàn năm biến hóa, tự  động hình thành một trận pháp tương tự với ngưng tụ linh lực, do hình thành tự nhiên, uy lực không mạnh, lại giấu kín trong đỉnh núi, vì thế nhiều năm nay cư nhiên không ai phát hiện bên trong là tụ linh trận, kỳ quái hơn là, linh lực sản sinh cùng địa thế bên trong bổ trợ cho nhau, lại thay đổi thêm nhiều năm, biến thành một nơi giống như mê cung, cho dù là ngự linh sư, nếu không quan sát tỉ mỉ, không cách nào phát hiện nơi này đã trở thành trận pháp mê cung, Hỏa gia có người may mắn phát hiện sơn động này, từng vào sâu bên trong, sau khi phát hiện đã xông qua trận pháp, đi tiếp xuống nữa, mặt đất sâu vô tận, sẽ có thể nhìn thấy một cảnh quan đặc biệt, mà bảo vật toàn ở bên trong. Nhưng, địa thế bên trong hung hiểm, lộ ra mấy phần quái dị. Gia chủ từng nói, bên trong có huyền cơ khác, trên hắc cấp dưới thanh cấp không được vào, tuy thanh cấp lục cấp lam cấp có cơ hội đi vào đoạt bảo, nhưng phải mạo hiểm rất lớn.”

Hỏa Luyện nói, nhìn mọi người tại đó một cái thật sâu: “Tôi biết trong người các vị có thứ bảo mạng, nhưng vẫn cần phải nói rõ trước, lúc này nếu có ai hối hận, quay đầu vẫn còn kịp.”

Thời Yến không chút dấu tích nhìn người tại đây một cái, phát hiện rất nhiều người đều mang vẻ mặt không tán đồng, tựa hồ không hề bận tâm lời Hỏa Luyện vừa nói. Thời Yến cảm thấy có chút kỳ quái, tin tức về lần tìm bảo vật này y biết quá ít, không biết là Thời gia bỏ sót hay thế nào, có lẽ đối với Thời gia, nguy hiểm lần đoạt bảo này không lớn, dù sao gia tộc khác không nói, chỉ riêng Thời gia, người đi là y, Thời Ân, Thời Phong và hai người nữa, nếu chết hết ở đây, đời sau của Thời gia coi như xong rồi, những con cáo già Thời gia chắc chắn sẽ không làm chuyện ngu ngốc đó.

Thấy không một ai rút lui, Hỏa Luyện liền dẫn mọi người vào trong.

Đi sâu vào hang động, ánh sáng càng lúc càng mờ, xung quanh càng lúc càng tối, may mà đây là nội cảnh Hỏa Viêm quốc, cái khác không có, chỉ có lửa là không thiếu, càng đi vào trong, không gian sơn động càng hẹp, Thời Yến hơi khó chịu, không gian bên trong không lưu động mấy, một không gian nhỏ hẹp mà tụ nhiều người như thế, đương nhiên khó chịu. Cũng may sau khi đi qua một đoạn, không gian trong sơn động đã lớn hơn nhiều, giọng nói thấp trầm của Hỏa Luyện truyền từ phía trước tới: “Lập tức sẽ bước vào mê cung của tụ linh trận, mọi người theo sát tôi.”

Nhóm Thời Yến Thời Phong do tuổi nhỏ nhất, được xếp ở vị trí chính giữa, Thần Quang đu trên người Thời Yến, con thỏ thì đứng trên vai, Thời Phong và Thời Yến đứng gần nhất, ban đầu hai người còn nói chuyện, nhưng sau khi vào mê cung, liền yên lặng. Thời Yến chỉ cảm thấy khi họ đi vào càng sâu, quả nhiên linh khí bên trong càng dồi dào, linh khí này cũng không biết có phải do sơn động ngưng tụ ra không, cư nhiên hơi có màu trắng, lúc ẩn lúc hiện như sương mù, không bao lâu, Thời Yến liền cảm thấy ánh lửa phía trước sau lưng bắt đầu càng lúc càng lay động, mà người xung quanh y, trừ tiếng bước chân ra, y đều không nhìn thấy rõ hình dáng.

Đột nhiên, bên cạnh truyền tới một tiếng ‘ầm’, sau đó là tiếng kêu của Thời Phong: “Thứ gì đụng vào đầu tôi!”

Thời Yến giật mình, vừa rồi nghe tiếng bước chân y còn cảm thấy Thời Phong rất gần mình, nhưng lúc này nghe tiếng của nó, lại phát hiện Thời Phong cách mình ít nhất gần mười mét.

Thời Yến đi về phía Thời Phong, khi y đến chỗ Thời Phong vừa đứng, Thời Phong đã không còn ở đó. Tiếng bước chân xung quanh lại vang lên, tựa hồ ở ngay quanh Thời Yến, cứ như mọi người đang cùng đi với Thời Yến, nhưng không hiểu sao Thời Yến lại cảm thấy rợn tóc gáy, sơn động này không chỉ mê hoặc tầm nhìn, mà còn cả âm thanh, linh khí xung quanh sung túc, vô hình đã che giấu khí tức của ngự linh sư, Thời Yến nghe tiếng bước chân không biết là thật hay giả xung quanh, sắc mặt biến ảo không ngừng.

Ngay lúc này, Thần Quang đột nhiên dựng người về một phía, sau đó không đợi Thời Yến phản ứng, hắn đột phiên phóng ra, Thời Yến chỉ thấy ánh sáng lóe lên, sau đó mấy luồng sáng nhanh chóng đối đầu với Thần Quang, thực lực Thần Quang chợt bùng phát, dưới sự tấn công của linh khí tập kích, Thần Quang chỉ dùng không đến một phút, không chỉ triệt để hóa giải nó, thậm chí còn phản kích lại, Thời Yến nghe một tiếng hừ nặng nề, rõ ràng là người tập kích đã bị thương!

Thần Quang thấy tốt liền thu, hắn sợ lúc hắn đang chiến đấu còn có người gây bất lợi cho Thời Yến, vì thế nhanh chóng trở về cạnh Thời Yến, Thời Yến thấy Thần Quang đã về, mặt không biểu cảm nhìn hướng kẻ tập kích tấn công mình, xoẹt, mắt Thời Yến đổi màu, hiển nhiên là sử dụng kỹ năng thiên phú của Thời gia__ Thời gian!

Đối phương rõ ràng không kịp đề phòng chiêu này, hiện tại Thời Yến là ngự linh sư lam cấp, một lần nữa sửa dụng thời gian, hoàn toàn khác với khi còn ở hoàng cấp, không chỉ dừng linh lực đối phương, còn dừng luôn cả thân hình. Kẻ tập kích thấy thế, lập tức giãy dụa kịch liệt, Thời Yến nhanh chóng lao về phía đó, muốn thấy kẻ tập kích mình là ai. Đối phương đột nhiên bùng phát linh lực, chớp mắt đã thoát ly trói buộc thời gian của Thời Yến.

“Thực lực tuyệt đối vượt qua tử cấp.” Thời Yến nhìn xung quanh trống rỗng, không cam lòng thấp giọng nói. Kỹ năng thiên phú của Thời gia khác với gia tộc khác, một khi sử dụng, cực kỳ tiêu hao linh lực, khi Thời Yến phát hiện sự cường đại của đối phương, nhanh chóng điều động linh lực toàn thân trói buộc gã, lam cấp bình thường nhất định chạy không thoát trói buộc của Thời Yến, nhưng đối phương lại chạy được, không chỉ chạy, thậm chí không để lại chút dấu vết nào.

Đời trẻ tuổi Thời gia đến tham gia lần này, không một ai là tử cấp, vì thế tự nhiên có thể loại trừ họ, nhưng người của năm gia tộc khác tại sao muốn đối phó y chứ, đường đường tử cấp cư nhiên sử dụng thủ đoạn tập kích, xem ra có thù oán rất sâu với y, có thể khiến một ngự linh sư kiêu ngạo hạ mình tới giết y.

Thời Yến nghĩ mãi không hiểu nổi, cuối cùng chỉ đành cho rằng có lẽ đây là họa do thân thể này chuốc lấy.

Sau khi Thời Yến đảo vài vòng, cuối cùng vẫn đi ra được, khi y cuối cùng bước ra khỏi phạm vi sương mù nhìn rõ ánh lửa xa xa, liền vội vã theo tới.

Vốn dĩ lúc xuất phát tổng cộng có khoảng gần ba chục người, lúc này nhìn lại, chỉ có khoảng hơn hai chục người, đám người Hỏa Luyện hiển nhiên đã đứng đây một lúc rồi, đều đợi người bên trong đi ra.

Thấy Thời Yến đi ra, Hỏa Luyện nhẹ gật đầu rất khẽ với y, sau đó Thời Phong liền đi tới cạnh Thời Yến: “Vừa rồi anh đi đâu, tôi tìm anh nửa ngày.”

Thời Yến cười, cũng không biết nên giải thích thế nào, nên không nói gì. Trừ Thời Phong ra, mấy người Thời gia cũng đều ở đây, Thời Ân đang dẫn hai con cháu Thời gia khác nói chuyện với một người Mộc tộc, người Mộc tộc tính cách cực kỳ cực đoan, nếu không phải là lão ngoan cố, tính tình thối, thì chính là ôn nhu như nước, giống Mộc Lam và Mộc Ngân Tâm, do Mộc tộc rất giỏi trị liệu, vì thế phần lớn ngự linh sư sẽ không gây sứt mẻ tình cảm với Mộc tộc.

Thời Yến nhìn Thời Ân chọc mấy thiếu nữ Mộc tộc cười không ngừng, thấy trên người Thời Ân không có chút dấu hiệu bị thương nào, Thời Yến lại nhìn kỹ những người tại đó, không có bất cứ ai có chỗ đáng nghi nào, vậy chỉ có thể mong sau khi vào mê cung có lẽ người tập kích vẫn còn xuất hiện?

Đợi đại khái gần một tiếng, hơn ba chục người cuối cùng cũng đến đủ, có vài người bị thương bước ra, hình như đã gặp tình huống khá nguy hiểm, vì thế mãi tới khi gặp lại họ, linh lực toàn thân vẫn chưa thu hồi, phần lớn đều tỏa ánh sáng xanh, không một ai là tử cấp.

Hỏa Luyện thấy người đã đến đủ, liền tiếp tục dẫn người đi vào trong, mấy người bị thương kia thấy còn chưa nghỉ ngơi lại muốn lên đường, lập tức tỏ vẻ bất mãn, yêu cầu mọi người đợi họ một chút, đợi hồi phục rồi mới đi tiếp. Nhưng Hỏa Luyện lại nhắc nhở mọi người, thời gian bảo vật xuất hiện chỉ ở trong mấy ngày này, sau khi rời khỏi mê cung trận pháp, còn một đoạn đường rất dài phải đi, nếu làm lỡ thời gian tranh đoạt bảo vật, hắn không chịu trách nhiệm.

Hỏa Luyện vừa nói thế, người không bị thương lập tức tỏ vẻ muốn tiếp tục đi, hơn nữa còn khuyên những người bị thương, nếu không thể đi tiếp thì nên mau chóng trở về, một cái mê cung đã có thể bị thương thành thế này, đại khái cũng vô duyên với bảo vật tiếp theo rồi.

Mấy người bị thương nghe thế tức giận trừng mắt, nhưng cuối cùng vẫn thỏa hiệp, cùng đi theo cả đội ngũ.

Tới nơi đây toàn là người của sáu gia tộc lớn, ở bên ngoài là nhân vật thiên chi kiều tử, đương nhiên ai cũng không kém hơn ai, chỉ đáng tiếc đến sơn động tối tăm không mặt trời này, tất cả phải xem thực lực mà nói, cho dù nghe nói tranh đoạt bảo vật phải nhìn vận khí, nhưng ít nhất suốt quãng đường này, kẻ mạnh tự nhiên sẽ càng cường thế hơn.

Thời Yến nhìn hết tất cả, không chen chân vào bất cứ chuyện gì, trong lúc đó có người vì không chuẩn bị đầy đủ từng muốn đòi thức ăn của Thời Yến, vốn nghĩ ức hiếp Thời Yến trẻ tuổi thực lực không quá cao chỉ cần yên hơi lặng tiếng hù dọa một chút, cuối cùng lại bị Thần Quang hù dọa, sau đó không còn ai dám tới gây phiền toái cho Thời Yến nữa.

Đi tròn sáu ngày trời, cuối cùng mọi người càng lúc càng tiếp cận mục đích, trong đó có ba người vì thương thế quá nặng không cách nào kịp thời hồi phục, vì thế từ bỏ tiến trình, ở yên tại chỗ nghỉ ngơi chờ họ cùng về.

Càng đi sâu vào mặt đất, nhiệt độ càng lúc càng cao, cũng may tại đó đều là ngự linh sư, sử dụng linh lực hình thành màn bảo hộ chống lại nhiệt độ cao, thậm chí không ít người lấy ra liệm khí bảo khí, những khí cụ không tiêu hao quá nhiều linh lực, tránh bị nhiệt độ cao làm bỏng, ảnh hưởng phát huy.

Trong nhiệt độ cao mọi người lại đi thêm hai ngày, trong lúc đó lại có mười người từ bỏ, bên trong có ba người Mộc gia và Thủy gia trời sinh đã tương khắc với thuộc tính hỏa, ba người Thời gia, hai người Thổ gia, còn về hai người còn lại, trong mấy người lúc trước bị thương quá nặng có hai người là Kim gia, một người Hỏa gia, vì thế tính đến cuối cùng, số người Hỏa gia lại là nhiều nhất.

Nhưng vốn dĩ bảo vật này nằm ở Hỏa Viêm quốc, nhiệt độ cao xung quanh đối với đám người Thời Yến là giày vò, nhưng với người Hỏa tộc là cơ hội tu luyện cực tốt, hỏa tộc chiếm ưu thế ở đây cũng là chuyện dễ hiểu.

Lúc này đám người Thời Yến đi qua một ngã rẽ, mắt thấy lối ra chỉ còn cách hai ba mét, mọi người lập tức phấn chấn lại, ở lối ra có ánh lửa cực mạnh chiếu sáng, nhiệt độ cao đặc biệt, nếu người tại đó không có bảo khí liệm khí hay linh lực phòng thân, chỉ sợ sớm đã bị nướng chín.

Âm trầm do nhiều ngày trời đi dưới lòng đất được xua tan ngay khi thấy lối ra, Thời Yến cùng mọi người đi ra ngoài, khi mọi thứ đập vào mắt, dù là Thời Yến cũng không kìm được tán phục.

Rất rõ ràng đây là một dãy núi ngầm, giữa  mỗi dãy núi, đều có con sông chảy róc rách, nhưng sông lại màu đỏ, bên trong giống như dung nham, nhiệt độ cao đáng sợ, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy nóng đòi mạng. Những dãy núi này đều là màu đen, lúc vừa nhìn thấy chúng, Thời Yến đã nhạy bén phát giác linh khí ở đây bất đồng chỗ khác, linh khí trên thế gian nằm ở cùng một không gian, phần lớn đều cân bằng, nhưng linh khí bên trong này giống như bị cắt đứt, càng lại gần đỉnh núi, linh khí càng sung túc, tựa hồ mỗi đỉnh núi đều có bảo vật được cất giấu, hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người.

Đột nhiên, Thời Yến chú ý thấy, vừa ra khỏi lối ra kia, trạng thái của Thần Quang và Bát Hỉ đều không bình thường lắm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play