Vào chính phòng, trước tiên Hồ trắc phi hầu hạ Tấn vương ngồi xuống trên giường la hán, sau đó mới ngồi xuống ở vị trí đối diện với hắn.

Tất cả người không liên quan đều lui ra ngoài, ngược lại nhờ hồng phúc của tiểu Quận chúa, Ngọc Nương có thể lưu lại hầu hạ ở một bên.

Ngọc Nương như đứng trong đống lửa ngồi trên đống than, cảm thấy hiện giờ tình hình cực kỳ quỷ dị.

Nam nhân mà nàng hầu hạ ở kiếp trước ngồi cùng một chỗ với nữ nhân nàng đối đầu ở kiếp trước, còn trong tay nàng lại đang bồng hài tử của bọn họ.

Không hiểu sao, trong lòng Ngọc Nương có một loại cảm giác cực kỳ không thoải mái.

Nhưng nàng cũng không có thời gian suy nghĩ đến những điều này, bởi vì Hồ trắc phi đang nói chuyện cùng Tấn vương, đề tài chủ yếu tập trung ở trên người tiểu quận chúa, là người bồng tiểu quận chúa, nhất định nàng phải cẩn thận ứng đối.

Ví dụ như Hồ trắc phi nói tiểu quận chúa gần đây béo lên, nhất định nàng phải thuận theo ánh mắt của đối phương, đưa ra biểu hiện béo lên của tiểu quận chúa cho Tấn vương xem, ví dụ như Hồ trắc phi nói hiện tại tiểu quận chúa rất nghịch ngợm, nhất định nàng phải giảng giải một chút chuyện nghịch ngợm gần đây của tiểu quận chúa.

Đại khái là bởi vì ảnh hưởng ở kiếp trước, tuy rằng đang nói chuyện về tiểu quận chúa, nhưng vẻ mặt của Ngọc Nương lại cực kỳ miễn cưỡng, còn tiểu quận chúa chắc là đã chơi mệt, cũng không chịu phối hợp nữa, không chỉ một lần quay đầu úp mặt ở trước ngực Ngọc Nương mà vân vê cọ cọ.

Tiểu quận chúa cử động như thế làm cho Ngọc Nương cực kỳ lúng túng, bởi vì ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên người tiểu quận chúa, tiểu quận chúa cứ cọ cọ thế này, tự nhiên mọi người cũng nhìn chỗ kia của nàng.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon

Nếu như là người khác thì cũng xong, mấu chốt trong đó chính là có ánh mắt của Tấn vương.

Với mắt thường có thể thấy rõ mặt của Ngọc Nương đỏ lên, nàng rụt cổ cúi đầu xuống, hận không thể vùi mặt ở trong lòng tiểu quận chúa, ý đồ ‘bịt tay trộm chuông’.

Đối với hết thảy chuyện này, tiểu hài tử hoàn toàn không biết gì cả.

Bởi vì không có sữa ăn, thấy rõ trong mắt của tiểu quận chúa có chút nôn nóng, bé giãy giụa ở trong lòng Ngọc Nương, lại càng không ngừng dùng mặt vân vê cọ cọ ở trước ngực nàng, thậm chí còn nhỏ giọng khóc lên.

Thần kinh khẩn trương, hơn nữa đây là động tác ngầm của tiểu quận chúa, cùng với tiếng khóc của bé, cơ thể Ngọc Nương phản xạ theo bản năng, chẳng qua chỉ trong thoáng chốc, trước ngực nàng đã hoàn toàn ướt đẫm.

Nói thì chậm chạp dài dòng, kỳ thật, chẳng qua chỉ phát sinh trong vài hơi thở.

Cơ thể của mình khác thường, tất nhiên nàng có thể cảm giác được, đầu óc Ngọc Nương trống rỗng, quả thực túng quẫn xấu hổ muốn chết, nhưng nàng cũng biết không thể kéo dài nữa, dứt khoát gấp rút ôm tiểu quận chúa che ở trước ngực, lắp bắp nói: "Hình như tiểu quận chúa đói bụng." Trong lúc đó, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên. 

Sự chú ý của Hồ trắc phi liên tục đặt ở trên người Tấn vương, ngược lại không chú ý tới hành động của nàng, nghe nói như thế, nàng ta vội nói: "Nếu như đã đói, bồng tiểu quận chúa lui xuống đi."

Giống như được lệnh đặc xá, Ngọc Nương vội vã ôm tiểu Quận chúa đi ra ngoài.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon

Mãi cho đến lúc đi vào trong phòng, Ngọc Nương vẫn còn cảm giác có một ánh mắt chiếu ở trên sống lưng mình.

*****

Ngọc Nương nhớ tới một sự kiện ở kiếp trước.

Bởi vì chuyện này, lúc cho tiểu Quận chúa bú, nàng vẫn còn suy nghĩ miên man.

Nhìn tiểu nhân nhi trong lòng đang ngậm hút hăng hái, không biết tại sao gương mặt tiểu nhân nhi này lại biến thành gương mặt đại nhân nhi kia.

Nàng suy nghĩ rất nhiều.....

Rất nhiều việc ở kiếp trước.

Ngọc Nương có một loại cảm giác xấu hổ cực kỳ, cho dù kiếp trước là nàng chủ động bò lên giường mới có thể hầu hạ bên cạnh Tấn vương, chung quy, cuối cùng nàng vẫn là nữ nhi xuất thân từ gia đình đàng hoàng, dù từng trải ở kiếp trước làm cho nàng thay đổi rất nhiều, cũng hiểu được thân thể nữ nhân kỳ thực chỉ là một loại công cụ, hiểu được sự vui sướng trong chuyện giường tre, nhưng vẫn chưa hề nghĩ đến nọc độc còn sót lại ở kiếp trước lại sâu như vậy, thế mà nàng còn có mấy suy nghĩ loạn thất bát tao này, chẳng qua ….. 

Ngọc Nương giơ tay che mặt mình, cảm giác giống như sắp bốc cháy lên, may mắn trong phòng không có người, nếu không, chắc nàng mắc cỡ đến chui đầu vào đất.

Tiểu quận chúa đã ngủ, Ngọc Nương rón rén đứng lên, đặt bé vào trong nôi, sau đó mới đi đến cái giường gần cửa sổ ngồi xuống.

Trong phòng rất yên tĩnh, thậm chí toàn bộ Lưu Xuân Quán cũng đều yên tĩnh. Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon

Loại yên tĩnh này, Ngọc Nương cũng không xa lạ gì, bởi vì ở kiếp trước, mỗi lần Tấn vương đến tiểu viện, trong tiểu viện cũng là yên tĩnh như thế.

Hiện giờ Tấn vương và Hồ trắc phi đang làm cái gì?

Đại khái là đang dùng bữa tối, sau khi dùng bữa tối, tất nhiên là sẽ ngủ lại ở đó.

Tấn vương sẽ lâm hạnh Hồ trắc phi sao? Có lẽ Hồ trắc phi sẽ rất vui thích?

Dù sao - - - 

Đột nhiên Ngọc Nương cảm thấy mình không nên nghĩ tiếp nữa, kiếp trước, đúng, chính là kiếp trước, cùng với đời này không có một chút quan hệ nào, nếu như nàng đã không có ý định đi con đường kia nữa, thì không nên suy nghĩ đến những sự tình loạn thất bát tao này, việc cấp bách nàng phải làm là bảo vệ tính mạng, sau đó làm tốt công việc trong hai năm rồi về nhà.

Nàng sẽ chuyên tâm nuôi nấng Tiểu Bảo, dưỡng dục bé thành người, có lẽ nàng sẽ mở một tiệm tạp hóa nhỏ, tiền lời từ cửa tiệm chắc đủ cho nàng duy trì sinh kế của mẫu tử hai người..... Nàng sẽ cho Tiểu Bảo đi học, chỉ cần hài tử có thể học, sẽ tiếp tục cho hắn học, nói không chừng, có một ngày nàng cũng có thể được phong cáo mệnh, hưởng phúc của nhi tử và tức phụ.....

Nghĩ như vậy, lập tức Ngọc Nương bình tâm trở lại, những ý nghĩ trước đó tựa như một hòn đá nhỏ rơi xuống hồ nước, chỉ nổi lên một trận rung động, đảo mắt là không thấy gì nữa.

Ngọc Nương cảm giác trước ngực ướt chèm nhẹp, lại không có xiêm y để thay, nàng không khỏi có chút hối hận, đáng lẽ phải mang theo một thân xiêm y, cũng do trong lòng nàng quá rối loạn, lúc cho tiểu quận chúa cho bú, nàng đã quên lấy khăn lót.

Nàng tìm khăn lau lau xiêm y trước ngực, không có một chút tác dụng nào, hơn nữa trong phòng hơi nóng bức, Ngọc Nương dứt khoát đi đến trước cửa sổ, mở cửa sổ ra.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon

Bóng đêm mê người, nhưng lại không có gió.

Trong nội viện đèn vẫn sáng ngời, nhưng lại trống vắng không tiếng động, một hạ nhân cũng không nhìn thấy, ngược lại, hình như trong sân đứng không ít hộ vệ.

Đối với trang phục của những người này, Ngọc Nương cũng không xa lạ gì, đây là cận vệ bên cạnh Tấn vương.

Nàng chỉ nhìn vài lần, rồi cũng không nhìn nữa.

Nàng nghĩ, đại khái đêm nay sẽ dài đằng đẵng.

*****

Đông gian, bữa tối được xếp đặt ở chính phòng.

Cả bàn đầy món ăn trân quý và mỹ vị, trước bàn lại chỉ ngồi có hai người.

Hồ trắc phi cũng không gọi người hầu thiện, đích thân hầu hạ Tấn vương.

Thấy thần sắc Tấn vương lạnh nhạt, nhưng mình hầu thiện, hắn cũng không cự tuyệt, Hồ trắc phi vui mừng trong lòng, lại càng ân cần, vừa gắp thức ăn vừa rót rượu, bận rộn nhưng phi thường cao hứng.

Tấn vương uống hai ly rượu, thấy bầu không khí không sai, cuối cùng lá gan của Hồ trắc phi cũng lớn ra, có chút ủy khuất lại mang theo chút hờn dỗi: "Điện hạ, thỉnh ngài ngàn vạn lần đừng trách thiếp, hôm đó thiếp cũng là nhất thời hồ đồ….."

Không thể không nói, Hồ trắc phi thập phần am hiểu nịnh nọt người khác.

Nhất là nịnh nọt một nam nhân.

Có thể là thiên phú dị bẩm, cũng có thể là từng trải, nàng ta vô cùng hiểu rõ, nữ nhân nên bày ra dạng tư thái gì mới có thể chiếm được niềm vui cùng sự yêu thương của nam nhân.

Nàng ta tính toán rất tốt, làm cũng không tệ, từ chuyện ôm tiểu quận chúa trở về, cho đến cách ăn mặc cùng diễn xuất, nàng ta đều tỉ mỉ an bài, đáng tiếc, nàng ta đã đánh giá sai tính cách của Tấn vương.

Tấn vương đã gặp không ít nữ nhân loại này, vì vậy mới biết Hồ trắc phi đã hao tổn hết bao nhiêu tâm trí, mà hết thảy những cử chỉ này đều là có mục đích.

Kỳ thật, Tấn vương chẳng hề để ý đến mục đích kia là gì, nhưng chuyện hôm đó khiến hắn khắc sâu ấn tượng quá mức, trời mới biết, ngồi ở đây, hắn phải khắc chế gần như là tự làm khổ mình. 

Loại khắc chế này theo Tấn vương từ nhỏ, hắn không có mẫu tộc che chở, lại sinh trưởng ở trong hoàng cung ăn thịt người, tuy là hoàng tử, nhưng hắn cũng không thể tùy hứng, vì để trổ hết tài năng trong đám hoàng tử, vì để sáng tạo cho mình thêm nhiều cơ hội, nhất định hắn phải kiềm chế bản tính, khắc chế lâu ngày, loại khắc chế này gần như trở thành bản năng từ lúc sinh ra đã có của hắn. 

Tấn vương không nói gì, bóp ly rượu nhỏ trong tay, lại không động đến rượu trong chén.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon

Hồ trắc phi cắn cắn môi dưới, khóc sụt sùi cầu khẩn: "Xin ngài hãy niệm tình, niệm tình nữ nhi của chúng ta, tiểu quận chúa đáng yêu như vậy ….."

Đúng vậy, tiểu quận chúa.

Đây mới là nguyên nhân đêm nay Tấn vương đến đây.

Tấn vương làm hết thảy, đều không phải là vì nữ nhân trước mắt này, mà là vì tiểu quận chúa, huyết mạch duy nhất của hắn.

Vì vậy, hắn đã cho Hồ trắc phi vị trí tiểu thiếp, cho nàng ta sự sủng ái, cho nàng ta thân phận để có thể chống đỡ Tấn vương phi, đáng tiếc, nàng ta càng ngày càng làm cho hắn thất vọng, có lẽ, trước đến giờ hắn chưa hề ôm hy vọng gì đối với nàng ta.  

Tấn vương nhìn Hồ trắc phi.

Nữ tử trước mắt không son phấn xiêm y trắng trong thuần khiết, hoàn toàn bất đồng cùng Hồ trắc phi khi xưa, Tấn vương là một người có trí nhớ rất tốt, hiện giờ Hồ trắc phi thanh lệ thoát tục nhã nhặn dịu dàng bao nhiêu, thì trong trí nhớ của Tấn vương đã khắc sâu sự khoe khoang ương ngạnh ngu xuẩn của nàng ta bấy nhiêu.     

Nói nghiêm túc, Tấn vương có thể nhẫn hơn một năm nay đã là cực kỳ khó có được, từ trước đến giờ, hắn không phải là người sẽ vì những người không liên quan mà lãng phí tinh lực hay đè nén tính tình của mình.

"Nếu như ngươi đã hiểu rõ, thì nên an phận mới đúng." Giọng nói của Tấn vương trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Mặt Hồ trắc phi bỗng chốc trắng bệch, an phận? Cái gì gọi là an phận?

Tấn vương đặt ly rượu lên bàn, đứng lên: "Làm cho tốt trắc phi của ngươi, nên làm cái gì không nên làm cái gì, bản vương sẽ không nói lại lần thứ hai."

Nói xong, Tấn vương rời đi, Hồ trắc phi muốn đuổi theo, lại bị Phúc Thành ngăn cản lại.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon

"Trắc phi nương nương, xin dừng bước."

Hồ trắc phi cắn chặt môi dưới, đầu tiên là trừng Phúc Thành một cái, trong mắt như nổi sóng lớn cuồn cuộn nhìn bóng lưng Tấn vương biến mất.

Còn tiếp…..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play