Ngọc Nương cảm giác được tim mình đập dồn dập, thình thịch thình thịch.....

Trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.

Rõ ràng Tấn vương không ở trong phủ, sao đột nhiên lại xuất hiện.

Mà theo tiếng tim đập, dường như nàng đã đi đến một thế giới hư vô, cái gì cũng nhìn không thấy nghe không được, chỉ cảm nhận được thân thể nóng bỏng của nam nhân kia ở sau lưng, còn có tiếng thở dốc như có như không ở bên tai.....

Đột nhiên Ngọc Nương giật mình một cái, cả người cũng thanh tỉnh lại, tình hình trong phòng cũng rơi vào đáy mắt nàng, ngoại trừ Mục ma ma, tất cả mọi người đều đã quỳ xuống, chỉ có nàng là còn sững sờ đứng ở nơi đó.

Ở đối diện, ánh mắt u ám của Tấn vương lộ vẻ không hiểu nhìn nàng.

Ngọc Nương có một loại cảm giác rợn cả tóc gáy, lúc này chân đã mềm nhũn, phịch một tiếng, quỳ trên mặt đất.

Tấn vương nhìn mọi người chung quanh, khi nhìn đến tiểu quận chúa trong lòng Vương nhũ mẫu, phút chốc ánh mắt mềm xuống, hắn khoát tay, đồng thời cũng đi vào: "Tất cả đứng lên."

Hắn ngồi xuống ghế bành ở bên cạnh: "Không cần cố kỵ bản vương, các ngươi cứ tiếp tục, hết thảy đều vì tiểu quận chúa trước tiên." 

Mấy người Lục Nga vội vàng thối lui ra ngoài, không bao lâu sau đã dâng trà lên, lại không đi vào mà đứng ở ngoài cửa, đèn ở ngoài phòng cũng được đốt lên, sáng choang cả một vùng.

Ngọc Nương cúi thấp đầu, ngẩn người đứng tại chỗ, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, cho đến khi Ngọc Thúy kêu nàng một tiếng, nàng mới phản ứng kịp.

"Tô nhũ mẫu, điện hạ bảo ngươi tiếp tục."

"À."

Ngọc Nương xoay người sang chỗ khác, hít sâu mấy hơi, mới giữ vững được tinh thần.

Vì che lấp căng thẳng trong nội tâm, nàng lại duỗi tay chấm dầu vừng ở trong chén, bôi vào trong lòng bàn tay xoa xoa, một lúc lâu sau, động tác hơi cứng ngắc xoa nhè nhẹ bụng của tiểu quận chúa, một cái lại một cái.

Bởi vì động tác này của nàng đích xác là khiến người ta kinh ngạc, tất cả mọi người không khỏi nhìn chằm chằm tay nàng, rất sợ nàng mạnh tay, ấn tiểu quận chúa ra tốt xấu gì đó, ai ngờ bộ dáng của tiểu quận chúa lại tựa như vô sự, tuy có chút không thoải mái chuyển động thân thể nhỏ bé, nhưng không có khóc thút thít.

Hiện giờ Ngọc Nương có thể tiếp tục kiên trì, toàn bộ đều là dựa vào nghị lực chống đỡ.

Nàng tận lực xem nhẹ ánh mắt ở sau lưng, chiếu theo biện pháp trong trí nhớ dịu dàng xoa bụng cho tiểu quận chúa, sau đó giúp bé cuộn tròn chân, bên trái vài cái, bên phải vài cái, rồi lại nhấc hai cái chân béo cuộn lên trên bụng, đè giữ, dừng lại một lát, mới buông xuống.

Này động tác quá mức kinh người, Vương nhũ mẫu và Tiền nhũ mẫu vốn muốn lại gào to, nhưng trở ngại Tấn vương đang ở đây, không dám lên tiếng.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon     

Trong phòng yên tĩnh đến mức dọa người, thậm chí Ngọc Nương có thể nghe thấy tiếng hít thở của chính mình, nàng có thể cảm giác được, có một ánh mắt phóng ở trên lưng nàng đồng thời cũng làm cho nàng căng thẳng, một loại cảm giác tê dại quen thuộc từ xương sống xuyên thẳng lên đầu.

May mắn là ánh mắt kia rất nhanh đã di dời, Ngọc Nương mới cưỡng chế mình giữ bình tĩnh giúp tiểu quận chúa làm cho xong, đến lúc này, nàng đã đầm đìa mồ hôi, thở hổn hển.

Ngọc Nương không dám quay đầu lại, tay chân dịu dàng giúp tiểu quận chúa mặc áo kép.

"Xong rồi?" Mục ma ma đi qua hỏi.

Đúng lúc này, vài tiếng phốc phốc vang lên, thanh âm nghe có phần bất nhã, vẻ mặt của Ngọc Nương lại như trút được gánh nặng.

Nàng không trả lời câu hỏi của Mục ma ma, mở tã của tiểu quận chúa ra nhìn thử.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon     

Tiểu quận chúa chỉ là ra hư cung.

"Đây chỉ là tạm thời giảm bớt, có tác dụng hay không còn phải nhìn lại, mặt khác, chút ít động tác kia cần làm mỗi ngày, làm thêm mấy ngày mới có thể thấy được hiệu quả....."

Lúc này, bỗng dưng tiếng bước chân liên tiếp dồn dập vang lên, ngay sau đó một đoàn người đi vào. 

Lại là Hồ trắc phi mang theo người đến đây.

Vẻ mặt của nàng ta lộ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ: "Điện hạ, sao ngài đã về rồi?" Tiếp theo, nàng ta lại lo lắng trùng trùng nhìn tiểu quận chúa: "Tiểu quận chúa làm sao vậy? Nuôi các ngươi có ích lợi gì, ngay cả một đứa bé cũng dỗ không xong, bản phi ngồi bên trong Lưu Xuân Quán cũng có thể nghe thấy tiếng khóc của tiểu quận chúa..... Nữ nhi đáng thương của ta, thật là làm cho nương đau lòng muốn chết....."

Nàng ta thay đổi sắc mặt cực nhanh, một khắc trước còn ngạc nhiên mừng rỡ, một khắc sau đã lo lắng âu sầu, đối mặt với đám người Ngọc Nương là một bộ dáng giận tím mặt, còn khi đối mặt với Tấn vương, lại trở thành vừa nhìn đã thấy thương.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon     

Ngọc Nương cảm thán trong lòng, không trách được, ở kiếp trước thời điểm nàng chết, Hồ trắc phi vẫn có thể tiếp tục sống sót.

Đây chính là bản lĩnh!

Ngẫm lại kiếp trước nàng và Tấn vương đã chung đụng như thế nào? Hình như là chưa từng có lời nói dư thừa nào, người trong phủ đều tung tin vịt là nàng được sủng ái, chỉ có bản thân Ngọc Nương biết rõ, đến cùng sự thật là như thế nào, đừng thấy nàng dám ở Tư Ý Viện ép buộc Hồ trắc phi, đó là bởi vì nàng biết rõ có vương phi làm chỗ dựa, đổi lại khi Ngọc Nương chỉ có một mình, rõ ràng là Hồ trắc phi làm nhục nàng, thế nhưng nàng lại không có tâm tư muốn báo thù.

Là không nghĩ tới, cũng là không dám.

Bởi vì Ngọc Nương cảm thấy Hồ trắc phi có ý nghĩa đặc thù đối với Tấn vương, huống chi Hồ trắc phi còn có tiểu quận chúa.

Con nối dòng duy nhất của Tấn vương, chỉ dựa vào điều này cũng đủ để Tấn vương có vài phần kính trọng với nàng ta.

Bên kia, Hồ trắc phi dịu dàng chỉnh tề nhìn Tấn vương: "Điện hạ, hay để thiếp thân ôm tiểu quận chúa về Lưu Xuân Quán đi, cho dù bản thân thiếp thân vất vả chút ít, cũng muốn chăm sóc tiểu quận chúa, tiểu quận chúa làm ầm ĩ như thế khẳng định là muốn nương, hài tử nào cũng đều thân thiết với nương, điện hạ, ngài đáp ứng thiếp thân được không?"

Đổi lại là bất kỳ nam nhân nào trên đời, mỹ nhân khiến cho người ta thương yêu như thế, chỉ sợ cũng sẽ nhịn không được mà động dung, cố tình Tấn vương lại tựa như một tên đầu đá, đừng nói đến sắc mặt không thay đổi, ngay cả ánh mắt cũng không động đậy.

Điện hạ nhà mình lười nói chuyện, là thái giám bên người, tất nhiên Phúc Thành phải giúp đỡ dàn xếp. 

Hắn cười tủm tỉm, khom nửa người, cung kính nói: "Để cho trắc phi bận tâm lo lắng, tiểu quận chúa đã không có việc gì, ngài nhìn xem, đây không phải đã tốt rồi sao?"

Tiểu quận chúa đang ở trong lòng Ngọc Nương, vẻ mặt bình yên mút ngón tay cái của mình, nhìn vô cùng đáng yêu.

"Không có việc gì?"

Đôi môi đỏ mọng của Hồ trắc phi hé mở, dáng vẻ tựa hồ có chút phản ứng không kịp.

Trong mắt Phúc Thành xẹt qua chút gợn sóng mơ hồ, trên mặt vẫn mỉm cười như cũ: "Đúng vậy, không có việc gì nữa."

Ánh mắt của hắn lướt trên người Hồ trắc phi, Hồ trắc phi mặc váy lụa màu đỏ hồng bó sát người, áo khoác mỏng ngắn tay cùng áo ngoài mỏng manh, nhìn giống như mặc xiêm y ngủ vội vàng đi đến, kì thực, nhìn kỹ thì có thể nhìn ra là cố ý mặc, trên đầu chải búi tóc, cài một cây trâm vàng có hoa mẫu đơn khảm ngọc màu hồng đào rũ xuống, bên tóc mai còn chen vào vài đóa hoa mai, đôi môi đỏ tươi kia còn bôi son.

Lúc ngủ ai lại mặc loại trang phục này?

Chẳng qua Phúc Thành chỉ là một thái giám, cũng chưa từng nghiêm túc nhìn qua nữ nhân khi ngủ là cái dạng gì, theo trực giác, hắn phán đoán là Hồ trắc phi biết được điện hạ tới, vì vậy mới vội vã đuổi qua đây.

Phúc Thành cũng có thể nhìn ra này nọ, làm sao Tấn vương lại nhìn không ra.

Biểu hiện của hắn không hiện ở trên mặt: "Bản vương thấy để An Vinh ở đây cho Mục ma ma chăm sóc không sai."

"Đây là bổn phận của lão nô." Mục ma ma cung kính nói.

Tấn vương gật gật đầu, đứng lên, hướng phía ngoài cửa bước đi.

Hồ trắc phi thoáng sững sờ, nhìn nhìn tiểu quận chúa Ngọc Nương đang ôm trong lòng, lại nhìn bóng lưng của Tấn vương, khẽ cắn răng, vẫn là đuổi theo.

Nhất thời, không khí trong phòng thông thoáng, cuối cùng Ngọc Nương cũng thở phào nhẹ nhõm.

Mồ hôi trong suốt từ trên trán rơi xuống phía trên lông mi của nàng, muốn nháy mắt cũng không dám nháy, muốn lau cũng không rảnh tay, nhìn có chút chật vật.

Toàn thân của Ngọc Nương đúng là đều ướt đẫm mồ hôi. 

Mục ma ma nhìn bộ dáng ngoan hiền của nàng, lại quét qua địa phương bị thấm ướt ở trước ngực nàng một cái, ý bảo Ngọc Thúy tiếp nhận tiểu quận chúa, lại nói: "Ngươi đi về thu thập một chút, tối nay lưu lại bên cạnh tiểu quận chúa hầu hạ."

Ngọc Nương sửng sốt, đây là cho phép nàng hầu hạ tiểu quận chúa sao?

Đồng thời, nàng cũng chú ý tới ánh mắt của Mục ma ma, rũ mắt nhìn xuống, tức khắc mặt đỏ tới mang tai.

Hôm nay nàng mặc một thân xiêm y màu xanh đá, loại vải này, không dính nước thì thôi, dính tí nước là sẽ có chút thông suốt.

Bởi vì chất liệu vải rất mỏng, bị mồ hôi thấm ướt nên dính ở trên da thịt, màu lại tối nên càng lộ rõ màu sắc bên trong, màu đỏ thẫm kiều diễm, kia là..... Cao ngất trắng nõn.

Ngọc Nương nhớ đến ánh mắt Tấn vương nhìn mình lúc nãy, nhịn không được phỏng đoán có phải hắn cũng nhìn thấy cảnh này hay không, lập tức mặt như lửa đốt, xấu hổ muốn chết.

Nàng nhớ tới kiếp trước khi ở giường, Tấn vương đã nói qua một câu, nói nàng là tiểu yêu tinh, lúc nào cũng thích quyến rũ hắn.

Đó là lời xấu hổ nhất mà hắn đã từng nói với nàng.

Chỉ có một lần mà thôi, lại khiến cho ký ức của nàng hãy còn mới mẻ.

Hắn có cho là nàng không biết kiềm chế hay không, cố ý như thế để hắn chứng kiến, hắn có cho là nàng đang quyến rũ hắn hay không? Không kịp suy nghĩ nhiều, Ngọc Nương vội vã gật đầu hai cái, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, che ngực bỏ chạy.

Ánh mắt của Mục ma ma vốn u ám, thấy vậy, ngược lại bật cười lắc đầu, cảm thấy thật sự là mình sống ở trong cung quá lâu, nên nhìn ai cũng thấy có tâm cơ khác.

Dựa theo quan sát trước mắt, Tô nhũ mẫu này không giống người có tâm kế.

Nhưng vừa nghĩ tới Tấn Vương phi, Mục ma ma lại không xác định ý nghĩ này, chẳng qua với bà mà nói, chỉ cần có thể sinh hạ con nối dòng cho Tấn vương, có tâm kế hay không, cần gì phải so đo.

Đức phi chết sớm, Tấn vương là Mục ma ma chăm sóc từ nhỏ đến lớn, theo ý bà, không cần chú trọng quá trình là như thế nào, chỉ luận bàn kết quả, đây cũng là nguyên do mà Mục ma ma nguyện ý cho Hồ Trắc Phi hai phần hoà nhã, ngược lại, Tấn vương phi chẳng hề được bà chào đón.

Một nữ nhân không sinh được hài tử, là vương phi thì thế nào, ở trong lòng lão nhân gia như Mục ma ma, thâm căn cố đế cho rằng con nối dòng là quan trọng nhất.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon     

Bước chân của Ngọc Nương dồn dập hướng về phía phòng của mình, đến trước cửa mới ngừng lại

Thúy Trúc đứng ở trước cửa phòng của nàng ta, hiển nhiên là cũng nghe được trận động tĩnh vừa rồi, biết rõ Tấn vương đã đến.

Dưới ánh đèn lờ mờ, Thúy Trúc cắn môi dưới, ánh mắt vừa ghen tị vừa ao ước, trong đó còn mang vài phần phức tạp nhìn Ngọc Nương.

"Ta thật sự đã xem nhẹ ngươi." Thanh âm phát ra từ trong cổ họng, vô cùng khô khốc.

Ngọc Nương nhìn nàng ta, giả bộ không hiểu: "Thúy Trúc, ngươi nói cái gì?" Nhưng trong lòng thì cười khổ, nếu như nàng biết tối nay Tấn vương trở về, tuyệt đối tuyệt đối sẽ không chọn hôm nay để ló đầu.

Ánh mắt Thúy Trúc quay vòng ở trên người nàng, khinh thường hừ một tiếng, xoay người vào phòng, đóng sầm cửa lại.

Động tác rất lớn, khung cửa gần như cũng muốn rớt xuống.

Trong bóng đêm, Ngọc Nương đứng bên ngoài một lát, mới đẩy cửa đi vào phòng.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon     

Nàng dự định đi lấy ít nước nóng về, không đợi nàng đi, đã có một mụ mụ nhấc tới hai thùng nước nóng, nàng định tiếp nhận, đối phương cũng không nhường, cười tủm tỉm giúp nàng đổ nước vào trong bồn tắm, còn hỏi có đủ hay không.

Kỳ thật con người chính là thực tế như thế, không cần ngươi làm cái gì, chỉ cần bề trên biểu lộ ra vài phần kính trọng đối với ngươi cũng đủ để người bên dưới thay đổi thái độ.

Ở kiếp trước, là Tấn vương phi đối với Ngọc Nương, ở kiếp này là Mục ma ma.

Hiện giờ tiểu quận chúa vẫn còn là một tiểu hài tử chưa biết nói, Mục ma ma chính là chong chóng đo chiều gió trong Tiểu Vượt Viện này, Tấn vương chân trước vừa đi, chân sau tất cả mọi người đều biết rõ, Tô nhũ mẫu lập công ở trước mặt điện hạ, Mục ma ma cho phép nàng đến bên cạnh tiểu quận chúa hầu hạ.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon     

Phía sau chuyện này đại biểu cho hàm nghĩa gì, còn phải nói sao?

Trong vô hình, kỳ thật mỗi người đều đang cân nhắc.

Tuổi tác của Mục ma ma đã cao, không thể nào làm nhũ mẫu của tiểu quận chúa, không thể nghi ngờ, nhũ mẫu tương lai của tiểu quận chúa sẽ được chọn lựa trong vài nhũ mẫu này, Vương nhũ mẫu và Tiền nhũ mẫu nhìn như chung một chiến tuyến, thực ra hai bên đang đọ sức lẫn nhau, Ngọc Nương và Thúy Trúc vốn không có ai tính toán ở trong đó, hiện giờ Ngọc Nương trổ tài năng ngoài dự liệu của mọi người, lại lập công lớn như vậy, chỉ cần nàng thật sự chữa lành chứng khóc đêm của tiểu quận chúa, tất cả mọi người bên trong Tiểu Vượt Viện sẽ phải tán tụng nàng.

Có được những điều đó, còn sầu lo không có vị trí ở bên cạnh tiểu quận chúa sao?

Trong thùng tắm, Ngọc Nương ngâm mình ở trong nước nóng, để mặc tâm tư buông lỏng.

Nhìn như nàng suy nghĩ rất nhiều, nhưng thật ra cái gì cũng không có nghĩ.Mang truyện đi xin ghi rõ nguồn diendanlequydon     

Hoảng hốt, thấp thỏm, bất an, co quắp, lo âu, sớm đã buông xuống, chỉ còn lại nỗi muộn phiền.

Đến cùng là nàng đang phiền muộn cái gì, nàng cũng không biết.

Nàng nhớ tới cảnh Hồ trắc phi đuổi theo Tấn vương, đột nhiên chìm cả người mình vào trong nước nóng.

Hết chương 14

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play