“Bác sĩ Trần, kế hoạch thất bại,” Dương Thiếu Kỳ ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm cửa, “Là tôi quá coi thường cậu ta, có thể lớn lên trong gia đình bộ đội đặc chủng cấp cao, sao có thể là học sinh trung học bình thường chứ.”

“Vậy bây giờ…”

“Chỉ còn một phương pháp…”

Bạch đứng trên cửa sổ lầu hai nhìn xuống, trời cao mây rộng, trên sân thượng nhà đối diện đang phơi đầy quần áo, ở trên dây phơi phiêu phiêu đãng đãng. Dưới lầu cây cỏ vẫn như trước sum xuê sinh trưởng, đung đưa theo gió, thong thả tạo thành nhiều hình dáng. Đường phố căn bản không có người lui tới, vắng vẻ, từ đầu đường có thể thấy được cuối đường, thật là một dãy nhà yên bình, và một con đường thật dài.

Nhưng đây chỉ là biểu hiện bên ngoài mà thôi.

Hắn thu hồi lại tầm mắt, kéo rèm, đóng chặt cửa sổ. Đột nhiên có một thanh âm liên tục vang trong đầu hắn, Bạch cảm giác một trận ngất xỉu sắp vọt tới, vội vàng chống tay lên ghế sofa bằng da, cố gắng đứng vững, một hồi lâu mới qua khỏi.

Lại xuất hiện sao? Bạch nhìn xuống bàn tay của mình, nơi đó nổi lên những đường gân dữ tơn, nhưng thoáng cái đã biến mất. Đã cách một thời gian dài như vậy không có phản ứng, còn tưởng rằng đã triệt để thích ứng chứ.

Hắn yên lặng chờ đợi, qua hồi lâu mới di chuyển, đi tới tủ lạnh trong phòng bếp đối diện phòng khách, mở ra, một đợt khí lạnh tỏa ra, đập vào gò má của hắn, lông mi, đóng băng, giống như là phần cuối đều nhuộm một điểm sương trắng. Cùng lúc đó, một điểm sáng nhỏ khó có thể phát giác không biết từ chỗ nào rơi xuống, di chuyển men theo tường gạch men sứ, tiếp theo dừng lại, cuối cùng kéo một đường cong ra bên ngoài.

Quả nhiên… Khóe miệng Bạch cong lên, trên mặt một loại biểu tình giễu cợt, chỉ là biểu cảm dao động không lớn, không phân biệt được rối cuộc có phải hay không.

Nếu tiếp tục ở lại chỗ này, cũng chỉ tạo cho nam sinh tên Tĩnh Nhân kia thêm phiền phức. Hắn nhớ lại tối hôm qua lúc cậu phủ tay lên trán hắn, lòng bàn tay lại truyền đến cảm giác ấm áp, trong lòng dâng lên một loại tâm tình không dứt. Bạch âm thầm nắm chặt hai bên cánh cửa tủ lạnh. Nếu đã nói như vậy…..

Đột nhiên một âm thanh xé rách bầu không khí, Bạch dùng khả năng tốc độ vượt xa người thường đem tủ lạnh chuyển qua trước người mình, chỉ nghe thấy “Phốc” một tiếng, phảng phất một cây dao găm cắm thẳng vào đậu phụ trong tủ lạnh, đón một loạt vỏ đạn bắn ra từ những chỗ lõm trên tủ lạnh rơi xuống, leng keng rơi xuống đất.

Hắn nhanh chóng ném văng tủ lạnh sang một bên, “phanh” một tiếng, lợi dụng thời gian đối thủ đang trốn phản ứng không kịp liền hướng cửa sổ phía trước nhảy xuống, cửa sổ thủy tinh vỡ thành mảnh nhỏ, rơi đầy đất, Bạch an toàn rơi xuống sân cỏ lầu dưới, phủi phủi tay, thân ảnh lóe lên, giống như một cơn gió thoáng cái đã biến mất.

Ở trong bụi cỏ, tên lính vốn tưởng rằng giám sát hắn chặt chẽ như vậy thì hắn có chạy đằng trời, không nghĩ tới hắn cư nhiên trốn thoát ngay trước mắt mình.

Đội trưởng nhiệm vụ lần này cầm lấy bộ đàm quay sang chỗ khác nói với Dương thiếu tướng, “Quan trên, mục tiêu đã chạy trốn, nhiệm vụ thất bại, xin chỉ thị.”

……………………………………..

“Tạm biệt ~”

“Ngày mai gặp tại trường!”

Lúc chạng vạng, ánh mặt trời chênh chêch hướng về một phía, tiếng chuông tan trường reo lên, học sinh ùa ra sân trường làm đàn chim bay tán loạn, loa phát thanh bắt đầu thông báo tin tức quan trọng và tiêu điểm thời sự gần đây, đa số là thiên tai và hiện tượng thiên nhiên khác thường.

Tĩnh Nhân vẫy tay với đồng học cùng bàn của mỉnh, rồi tự đi về nhà. Một ngày cứ thế trôi qua, mà ngày mai lại tiếp tục lộ trình như vậy, “mã thái giáo lý Phúc Âm” đã từng nói: “Những việc đã làm chắc chắn sẽ tiếp tục, chuyện quá khứ chắc chắn lặp lại, không có gì đổi mới dưới ánh mặt trời.”

Cổng trường học đối diện một con dốc, hai hàng cây bên đường, có vài chỗ mới xuất hiện những cái hố trơ trụi, đích thị là do dấu vết cơn bão ngày hôm qua lưu lại.

Thỉnh thoảng có vài nam sinh đạp xe phóng vù vù xẹt qua Tĩnh Nhân, làm vạt áo hắn bay bay, lưu lại một chuỗi âm thanh cười nói, thâm thanh kia rất xa vẫn truyền tới. Trong đáy lòng hiện lên một tia hâm mộ, ngày hôm nay chẳng biết tại sau, trong đầu lại nghĩ đến Bạch.

Tĩnh Nhân ngẩng đầu, cùng với hàng cây bên đường tạo thành một hàng thẳng, cứ cách một cây lại có một cột đèn điện, trên đường cứ một cái xen kẽ một cái, kéo dài hết tầm mắt, hơi thoáng nhìn lại, giống như cả bầu trời được phân cách thành hai bộ phận, mà hắn lại đang ở chính giữa, đi dọc theo con đường nhỏ bé. Dường như nhịn không được mà thích thú ngân theo một khúc ca.

Ở sau những cành cây mà Tĩnh Nhân không nhìn thấy, có một thân ảnh chợt lóe lên.

Được rồi, Bạch đang ở nhà, ngày hôm qua hắn đương mắc mưa, thường ngày mình vẫn ăn đồ ăn đông lạnh hình như có chút không tốt lắm, có nên đi siêu thị mua chút đồ tươi làm cơm không nhỉ? Trong đầu bất chợt hiện ra ý nghĩ này.

Tĩnh Nhân xoay người, dự định đi đường vòng, phía trước có một thứ gì đó bất ngờ bay về phía cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play