Căn phòng mặc dù lớn, nhưng chỉ cần mấy người trưởng thành cùng vào đã cảm thấy không gian hẹp đi rất nhiều. Mọi người bao quanh cô bé đang lăn qua lộn lại không yên trên giường, đều lộ vẻ mặt lo lắng.
“Nóng thật!” Gian Đồng đặt tay lên trán cô bé, ngay sau đó liền lập tức rụt lại.
Xuân Di nắm lấy hai bàn tay nhỏ bé của Hoa Hoa, nghe thấy em liên tục rên rỉ “Nóng quá, lạnh quá!”, bà cũng chỉ lặp lại được một câu “Không cần sợ, không cần sợ, có mẹ ở đây cùng con rồi” để an ủi em.
Tuyết Kiến nhìn sang Thạch Điền: “Bạch và A Dũng lúc trở lại không mang theo thuốc sao?”
Thạch Điền lắc đầu: “Khi đó tình thế rất cấp bách nên tôi không kịp hỏi, nhưng tôi nghĩ chắc là vẫn không có.”
Nhận được tin Hoa Hoa đang sốt cao từ Tiểu Thiến, mấy người kia liền lập tức chạy đến chỗ Hoa Hoa, lưu lại Tiểu Thiến một mình đứng ngoài chờ Tĩnh Nhân. Trong đó Xuân Di là lo lắng nhất, lòng nóng như lửa đốt, vừa nghe tin tức xong liền không quản gì nữa hướng chỗ Hoa Hoa mà chạy tới.
“Nói cách khác, gần đây không có bệnh viện hay tiệm thuốc gì cả.” Tuyết Kiến tự nhủ.
“Sớm biết thế em đã dự trữ một ít thuốc ở đây.” Gian Đồng ảo não vỗ một cái vào đầu mình.
“Không cần tự trách, dù sao cũng không ai ngờ được tương lai lại xảy ra chuyện như vậy.” Tuyết Kiến vừa nói ánh mắt vừa chuyển đến bên giường, ở trên bàn là một chậu nước đầy cùng chiếc khăn ướt vắt trên thành, cạnh đó còn đặt một khối đá nước, “Liên tiếp dùng nước lạnh và đá để hạ nhiệt cũng không có tác dụng sao?”
“Thậm chí, ngày càng sốt hơn…..”
Gian Đồng nhìn khuôn mặt Hoa Hoa đều đã hồng cả lên, nửa câu sau liền không nói nữa.
Tất cả mọi người đều buồn bã.
………………………………………
Cuối cùng cũng xong.
Tĩnh Nhân dùng kẹp gắp lấy vỏ đạn bên ngoài vẫn còn dính chút tơ máu, cẩn thận để nó lên khay. Cậu dùng khăn lau sạch rồi để lại chỗ cũ.
Sau đó liền đem vải trắng khử trùng đã chuẩn bị trước quấn quanh vết thương của A Dũng, coi như hoàn thành. Tĩnh Nhân cố gắng hết mình cuối cùng cũng thành công, thở phào nhẹ nhõm. Không có băng gạc thì dùng phương pháp như vậy cũng tạm chấp nhận, có điều cũng không thể để lâu dài. Vẫn phải có thuốc kháng sinh mới được. Nghĩ tới đây, Tĩnh Nhân vừa mới tinh thần vừa mới thả lỏng vì giải phẫu thành công bây giờ lại trùng xuống một ít.
Cậu đứng dậy, thu dọn đồ vật rồi phủi phủi tay đi ra cửa, tắt đèn. Bên trong “phụt” một cái đã chìm vào bóng tối. Sau đó liền mở cửa……..
“Sao chỉ có mình cậu?”
Tĩnh Nhân ngạc nhiên khi thấy ngoài của chỉ có một mình Tiểu Thiến.
“Kết quả thế nào?” Không trả lời vấn đề của cậu, Tiểu Thiến hỏi ngược lại.
Tĩnh Nhân cười tươi, ra dấu chữ V “Tất cả đều thuận lợi.”
“Vậy thì tốt.” Tiểu Thiến nói, sau đó mới trả lời câu hỏi trước, “Mấy người cô Tuyết Kiến vởi vì bênh tình của Hoa Hoa lại tăng thêm nên đã đi qua xem tình huống của bé rồi.”
“Bênh tình của Hoa Hoa tăng thêm?” Chỉ nghe như vậy lông mày Tĩnh Nhân đã nhíu lại. Tĩnh Nhân đóng lại cửa phòng, sau đó nói với Tiểu Thiến, “Đi, tôi với cậu qua xem một chút!”
Hai người nhanh chóng băng qua hành lang, rẽ một cái liền nhìn được gian phòng chỗ Hoa Hoa đang nằm.
Cửa phòng đang khép hờ, noi theo ánh sáng có thể thấy người bên trong đang kịch liệt tranh luận cái gì đó, Tĩnh Nhân vừa định đẩy cửa đi vào, liền nhìn thấy Xuân Di đột nhiên quỳ thụp xuống.
“Van cầu các người, hãy cứu con gái tôi!!!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT