Tuyết Kiến ở trong phòng khách đi qua đi lại, thỉnh thoảng dừng lại nhìn màn mưa to giàn giụa ngoài cửa sổ, không thấy bóng người liền tiếp tục đi, một bộ dáng nôn nóng bất an. Lúc cô nhịn không được mà muốn đi xuống lầu tìm hai người ở trong kho, thì có hai bóng người khoan thai mà đến.
Vội vàng xuống lầu kéo cái cửa được điêu khắc hoa văn phiền phức ra, Tĩnh Nhân cùng Gian Đồng nâng máy phát điện tiến vào, buông xuống, xốc áo lên lau mồ hôi, từng ngụm từng ngụm mà thở dốc.
“Vất vả cho hai người.” Tuyết Kiến đối với bọn họ nói, sau đó khom lưng nhấc bao trùm ở trên máy phát điện, gật gật đầu, “Chính là cái này không sai.” Rồi mới quay đầu nhìn về phía Gian Đồng, “Có thử qua chưa? Còn có thể dùng được đi?”
“Không thành vấn đề.” Gian Đồng đáp, hỏi tiếp, “Cô Tuyết Kiến, tình huống của Hoa Hoa như thế nào rồi?”
“Hoa Hoa? Em ấy bị gì sao?” Tĩnh Nhân còn hoàn toàn không biết gì cả.
“Không tốt, Hoa Hoa phát sốt, tôi vẫn luôn dùng khăn lông ướt giúp cô bé hạ nhiệt độ, nhưng nhiệt độ của em ấy vẫn luôn duy trì ở mức ba mươi tám độ rưỡi, không có giảm bớt.”
Tuyết Kiến nghe nói như thế lòng liền nóng như lửa đốt, “Không nói nhiều nữa, các em trước khởi đông máy phát điện, Tiểu Thiến ở trong phòng bếp chuẩn bị tốt thức ăn, cô đi làm chén canh gừng, thuận tiện đông lạnh chút đá để giảm nhiệt cho Hoa Hoa.”
“Ân.”
Phân công hết thảy mọi việc xong, Tuyết Kiến liền vội vã đi mất.
Tĩnh Nhân cùng Gian Đồng giúp đỡ nhau lắp đặt máy phát điện, lúc này Tĩnh Nhân nhìn nhìn trái phải hai bên hỏi, “Như thế nào không thấy Thạch Điền tiên sinh, hắn đi nơi nào rồi?”
“Hắn giống như vẫn luôn ở trong phòng bảo vệ, canh gác tình huống bốn phía, nhân tiện tiếp ứng Bạch cùng Dũng ca trở về.” Liên tiếp nối đến sợi dây điện cuối cùng, Gian Đồng duỗi eo.
Ấn cái nút, máy phát điện ầm ầm ầm, bắt đầu phát động, “Tốt.” Gian đồng vỗ vỗ tay.
Phòng ngủ.
“Mẹ ơi, con cảm thấy cả người nóng quá……”
Cô bé nói với sắc mặt ửng hồng, trong ổ chăn thân thể nho nhỏ vẫn không ngừng run rẩy.
“Không có việc gì, mẹ sẽ vẫn luôn bồi con, nhịn một chút, tí nữa A Dũng thúc thúc cùng Bạch ca ca sẽ đem dược mang về tới.” Xuân Di không biết phải làm như thế nào cho phải, chỉ có thể không ngừng lặp lại những lời này, bàn tay to gắt gao bao vây lấy tay nhỏ của Hoa Hoa.
“Đông, đông, đông” tiếng đập cửa vang lên sau đó, cửa phòng mở ra, Tiểu Thiến liền bước vào.
“Xuân Di, để tôi thay cô tới chiếu cố Hoa Hoa đi. Ở bên em ấy nhiều như vậy, cô rất dễ bị lây cảm mạo, vẫn là thay phiên tới chăm sóc cô bé tương đối tốt hơn, như vậy mọi người liền có thể thay phiên nghỉ ngơi.”
Tiểu Thiến đến gần Xuân Di nhẹ giọng nói.
“Không được, tôi không thể rời Hoa Hoa vào lúc này được, con bé cần tôi bên cạnh a.” Xuân Di không chịu buông tay nói.
Tiểu Thiến ngữ khí trở nên nghiêm túc: “Xuân Di, cô như thế nào cố chấp như vậy, nếu cô bởi vì vậy mà cũng ngã bệnh thì phải làm sao bây giờ. Đến lúc đó ai tới chiếu cố Hoa Hoa đây? Cô cũng không muốn sau này Hoa Hoa hết bệnh rồi đến cô ngã bệnh đi?”
“Chính là……” Xuân Di biểu tình căng thẳng trên mặt có điểm buông lỏng.
“Thôi thì, cô đi chuẩn bị ít băng giúp Hoa Hoa hạ nhiệt độ được không, còn có, phỏng chừng bọn Bạch cũng sẽ nhanh trở lại, thuận tiện đun một bình nhiệt nước sôi đi.”
Xuân Di lo lắng mà nhìn Hoa Hoa, cuối cùng buông tay ra.
“Được rồi, vậy kế tiếp liền nhờ cô.”
“Cứ giao cho tôi!”
Không gian nhỏ hẹp trong phòng bảo vệ, Thạch Điền dựa lên vách tường ăn không ngồi rồi, ánh mắt dao động lang thang không có mục tiêu.
Đột nhiên hai bóng người lung lay xuất hiện ở trong phạm vi tầm nhìn, tinh thần hắn lập tức căng thẳng, tay liền cầm một cây gậy gỗ thô to.
Tang thi? Hay là người?
Thời điểm bóng người chậm rãi tới gần, Thạch Điền liền kéo ra cửa sổ, một gậy chuẩn bị đập xuống, tập trung nhìn lại, động tác trên tay liền đình chỉ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT