~ Editor: Chúc Anh

~ Beta: Bê

“Cái kho này đã rất lâu chưa được dùng rồi. Đã bị đặt trong này chắc hẳn sẽ rất ít được nhớ lại. Vì lẽ đó coi như là chủ nhà có cho quét tước định kỳ thì người hầu cũng không không ai muốn tới đây quét dọn một chút, lâu dần liền biến thành như vậy.”  Gian Đồng một bên đi vào trong một bên còn nhìn Tĩnh Nhân phía sau, “Cẩn thận dưới chân, đồ vật quá hỗn độn, có thể bị vấp ngã.”

Tĩnh Nhân chỉ có thể neo theo tia sáng chiếu từ chiếc cửa sổ trong cùng mở trên mái nhà, ngờ ngợ có thể nhận ra trước mắt là một đống lộn xộn các vật chồng chất lên nhau, một chồng giấy bên trong chiếc va-li da chất cao, lại có khi là một ít đồ thừa xấu xí: là các món đồ chơi hỏng cùng các loại thiết bị điện gia dụng, vung vãi ở hai bên trái phải hoặc là mấy chiếc va-li, hỗn độn trên mặt đất, đồ vật bên trong vung vãi hơn nửa ở bên ngoài.

“A, tìm được rồi! Ở chỗ này!” Gian Đồng sau khi tìm kiếm ở sau mấy cái vali tung tóe thì thấy được máy phát điện muốn tìm, “Tĩnh Nhân.” Hắn vẫy tay.

Tĩnh Nhân đi tới, còn chưa kịp đánh giá cảnh tượng trước mắt.

Nhìn thấy dáng dấp của cậu, Gian Đồng cười cợt: “Sao nào? Cái kho này có phải rất ngoài dự đoán của cậu?”

Tĩnh Nhân gật đầu, lại ngẩng đầu nhìn sang cửa sổ ở mái nhà đối diện phía dưới là một cái tủ tích đầy tro bụi, “Ừ, theo tôi tưởng tượng thì hoàn toàn khác nhau. Còn tưởng rằng trong đây là biệt thự xa hoa, chí ít......”

“Kho chí ít cũng có vẻ ngoài sáng sủa chút, đúng không.”  Gian Đồng cười nói.

“Đại khái là vậy.”

“Không, cậu nghĩ không có sai.”  Gian Đồng lung lay duỗi ra ngón tay trỏ, “Kỳ thực ban đầu người nhà tôi cũng có ý này, muốn thay đổi kho rộng rãi sáng sủa một chút. Có điều sau đó dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của ông nội tôi, không thể không đem trong sân kho đổi thành bộ dáng này, mà bọn họ thì ở bên ngoài xây một cái nhà kho khác. Đó mới chính là nơi bọn họ đem những thứ chưa dùng tới đó cất” Con mắt của hắn nhìn kỹ tất cả bên trong, mờ mịt phản chiếu lại vào con ngươi, “Để ở chỗ này, đại đa số đều là đồ lỗi thời bị thời đại đào thải, là đồ cổ của thế kỉ trước. Chỉ có ông nội tôi còn khư khư cố chấp muốn bảo lưu lại. Vì lẽ đó mà máy phát điện dùng dầu diesel chỉ có nơi này mới có, những cái khác đa số là dùng một ít năng lượng mặt trời hoặc gió là có thể phát điện rồi.”

Ngoài phòng gió to gào thét, chen lẫn nước mưa đánh mạnh vào cửa lớn.

“Không nói cái này, trước tiên đem máy phát điện mang vào trong biệt thự đi, xem còn có thể dùng hay không.”  Gian Đồng cắt đứt đề tài.

Hai người thế là mang theo găng tay, cho máy phát điện che lên một tầng chuẩn bị xong vũ cột buồm.”Một, hai, ba.” Đếm xong, bèn đem máy phát điện từ dưới nâng lên.

Tĩnh Nhân phía trước, Gian Đồng ở sau, mỗi người nhấc một bên. Tuy rằng nhìn bên ngoài không hề lớn, nhưng khi nâng lên sẽ cảm thấy có một trọng lượng nặng nề đặt trên cổ tay. Tĩnh Nhân chỉ một mực hướng về cửa đi tới, không chú ý dưới chân,  Gian Đồng ánh mắt nhìn đến phía trước một con rối lông ám xịt chặn đường. “Cẩn thận” còn chưa mở miệng hô ra, Tĩnh Nhân liền một cước đạp phải.

Lảo đảo một cái, may mà chân Tĩnh Nhân đứng vun, nhưng vẫn như cũ khó tránh khỏi va chạm đến bên cạnh một đống rương lớn, … loạng choạng đụng phải phía trên một chiếc vali da, khiến nó vuông góc rớt xuống. Lần này Tĩnh Nhân không né kịp nữa, đầu bị đập trúng. Tay cậu buông lỏng, thõng xuống nhưng vẫn giữ chắc máy phát điện.

“Không sao chứ!”

Gian Đồng cũng mau buông một đầu khác của máy xuống, xông tới hỏi.

Tĩnh Nhân xoa trán, từ chỗ đống đồ lộn xộn rơi xuống đầy đất đứng dậy, “Không có chuyện gì.” Nói với Gian Đồng. Có điều biểu hiện vẻ mặt đau đớn vẫn là không thể tránh được được rồi.

“Nghỉ ngơi một lúc lại tiếp tục nhấc đi.”

“Được.”

Lúc Tĩnh Nhân liền muốn ngồi xuống ngay tại chỗ, con mắt liếc tới vật rơi xuống, bên trong lộ ra một góc phong thư, đưa tay cầm lấy, “Cái này là......” một phong thư hình thức đơn giản, ở giữa là mấy chữ lớn “Gian Đồng thân mến”.

“Là ông nội báo tin cho tôi.”

Một bên Gian Đồng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play