Tuyết Kiến nhìn mọi người tụ tập ở bên cạnh cô, “Thế này nhé, Bạch cùng Tĩnh Nhân cùng đi kiếm củi, cành khô đốt lửa. Thạch Điền tiên sinh cùng A Dũng đồng thời phụ trách canh gác bốn phía. Xuân Di, Tiểu Thiến cùng tôi thì ở lại chỗ này chuẩn bị bữa tối. Còn Gian Đồng ──”
“Tôi ra sông bắt cá, cho bữa tối hôm nay có thêm món ăn được không?” Gian Đồng giơ tay cao lên.
“Vậy cứ như thế định đi.”
Khi Tuyết Kiến đang nói chuyện cùng Tiểu Thiến nhàm chán ngắm nhìn chung quanh, bỗng nhiên từ xe buýt đi xuống một bóng người hấp dẫn ánh mắt của cô. “Ôi chao, Xích Mộc, hiện tại tất cả mọi người có nhiệm vụ làm, cậu không tới hỗ trợ mà muốn đi nơi nào a?” Cô khum hay tay lại hướng hắn hô lớn.
Bị gọi, Xích Mộc dừng lại, “Tôi đi xung quanh đây một chút.” Nói xong cũng không quay đầu lại liền hướng vào sâu trong bóng tối mà đi.
“Xì,” Tiểu Thiến bĩu môi một cái, “Chúng ta không tính sổ hắn chuyện ngày hôm nay đem bọn tang thi hướng về chúng ta tấn công coi như là tốt lắm rồi, hắn còn thái độ như vậy là sao chứ?.”
A Dũng giương mắt nhìn một chút bóng lưng Xích Mộc, nhưng cũng không nói gì.
“Không cần tính toán như vậy.” Tuyết Kiến đính chính, vỗ vỗ lưng Tiểu Thiến.
Sau khi sắc trời cuối cùng hoàn toàn tối đen, ở đối diện xe buýt cháy lên hừng hực một đống lửa trại làm cả một vùng bình địa sáng lên.
Nhặt được cành cây lạc diệp được chất đống ở một bên, thỉnh thoảng vang lên “Keng keng” tiếng vang. Ánh lửa chiếu sáng lên mỗi khuôn mặt của những người ngồi vây quanh ở bên đống lửa.
Trên đống lửa đốt dùng mấy cây khá thô, cành cây to làm giá đỡ, phía trên để cái nồi nhôm tròn, “Ùng ục ùng ục” nhìn một nồi canh cá, đầu cá ở trong nồi chìm nổi, nước canh màu nhũ bạch hiện ra đẹp đẽ. Lửa một bên còn nướng mấy con cá, làm cho thịt cả chuyển dần màu nâu vàng, có mấy giọt mỡ xì xèo nhỏ xuống.
Tuyết Kiến cầm lấy một cái gậy cháy đen phía trước khuấy động một hồi trong đống lửa, ngọn lửa đang chuẩn bị tắt đi lại một lần nữa bùng lên, ánh lửa bỗng bốc lên cao, mọi người ngồi vây quanh ở một bên đột nhiên không nhịn được phải lùi về sau một chút.
“Cũng nhờ vào Gian Đồng bắt cá, hiếm thấy có thể được ăn một bữa cơm tự nấu như vậy.” Tuyết Kiến cười nói.
Tiểu Thiến đem mùi hướng về cô này phẩy phẩy, “Thơm quá a ──” quay đầu nhìn về phía Xuân Di phụ trách nướng cá, “Cô Xuân Di, hiện tại có thể ăn rồi chứ?”
Xuân Di để sát mặt vào nhìn xuống, “Chờ một lát nữa đi.” Nói lại cho cá nướng quét thêm một tầng nước tương, “Có điều vẫn thật không nghĩ tới trên xe lại còn có gia vị. Dầu, muối, nước tương cái gì đều đầy đủ hết.”
“Bởi vì khi đó ở trong siêu thị càn quét, thầm nghĩ lấy được cái gì thì đều phải mang đi một ít chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.” Thạch Điền gãi đầu trả lời, “Bây giờ có thể phát huy được tác dụng thực sự là trùng hợp.”
Tuyết Kiến hướng bốn phía nhìn một chút, “Sao không nhìn thấy Xích Mộc vậy?”
“Không biết, từ khi chúng ta xuống xe bắt đầu làm việc hắn tự một mình không biết chạy đi đâu, đến ăn cơm tối cũng không trở về.” Tiểu Thiến một mặt làm dáng vẻ bất mãn.
Nhìn về phía mọi người, A Dũng lau sạch dao găm giết cá lắc đầu một cái, Tĩnh Nhân cùng Bạch cũng lắc đầu, Gian Đồng trực tiếp nhún vai một cái, Thạch Điền cùng bốn người phía trước cũng như thế.
Chỉ có Xuân Di ──
“Nói đến ──” cô hơi cắn môi dưới, “Tôi lúc chạng vạng cùng Hoa Hoa ở bờ sông xử lý cá, lúc đó nhìn thấy cậu ta, hình như muốn đi đến chỗ nào đó ở phía nam, có gọi gì cậu ta cũng không phản ứng.”
“Quản hắn đi nơi nào làm gì.” Tiểu Thiến nói.
“Đại khái đợi lát nữa sẽ tự mình trở về.”
Lúc Tuyết Kiến nói chuyện Tĩnh Nhân cùng Bạch còn có Đồng nhìn nhau một chút, “Không nói cái này, ” Tuyết Kiến hướng về Tiểu Thiến cười nói,”Buổi tối như thế này hiếm thấy, không bằng em cho mọi người nghe hát đi. Khi đó em hát trong đầu cô vẫn luôn nhớ, nghe hay vô cùng.”
“Hát?” Tĩnh Nhân có chút kinh ngạc.
Tuyết Kiến gật đầu, “Đúng vậy a, em cũng chớ có xem thường, Tiểu Thiến đến bây giờ đã từng là ca sĩ đó.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT