Bởi vì quốc gia đối với lý lịch cá nhân của mỗi công dân quản lý rất chặt, chỉ có quản lý địa phương hoặc cục trưởng bộ cảnh sát mới có quyền lợi tự mình đăng nhập cơ sở dữ liệu của cư dân thành phố, cho dù thiếu tướng chức vị cao như hắn, cũng không có quyền lợi, cho nên Dương Thiếu Kỳ muốn bắt Bạch trở về, mới phải tìm Uông Chí Xa giúp đỡ.

Dương Thiếu Kỳ đưa tay chạm nhẹ vào màn hình, sau đó nhanh chóng trượt xuống, tên tuổi của từng người từng cái từng cái biến mất, cuối cùng dừng lại ở trang thứ bảy mươi.

“Xem thông tin chi tiết của trang này.” Ngón trỏ hắn dừng lại ở chính giữa, quay đầu nói với Uông Chí Xa.

Uông Chí Xa không dám chậm trễ chút nào, nhanh chóng tiến lên trước, đăng nhập khẩu lệnh vào khung lệnh ở góc dưới bên phải.

Trải qua một khoảng thời gian chờ đợi, cuối cùng chậm rãi hiện ra nội dung mà Dương Thiếu Kỳ muốn xem. Đầu ngón tay hắn lướt qua phần ảnh chụp phía trên đầu, ngũ quan thanh tú, dáng cười thỏa đáng ôn hòa, một đôi mắt sáng như ánh sao kim vẫn còn mang theo nét thiếu niên trẻ con và đơn thuần, đều là khiến hắn cảm thấy có gì đó chán ghét.

“… Tĩnh Nhân sao…”

Dương Thiếu Kỳ không tự chủ đọc ra, mắt nhìn xuống bối cảnh gia đình hắn, lướt qua những kinh nghiệm cá nhân đã trải qua trong quá khứ, “Ồ——” nhìn một chút vùng xung quanh lông mày không tự chủ nhíu lại, vốn chỉ cho là một học sinh bình thường, ai biết kết quả lại ngoài dự liệu của hắn.

Chỉ thấy cuối cùng, khối lông mày đang nhíu lại của Dương Thiếu Kỳ bất chợt thả lỏng ra, khóe miệng treo lên một nụ cười mà kẻ khác nhìn không thấu hắn đang nghĩ gì, “Dường như chúng ta đã tìm ra một món đồ thú vị rồi…”

Mà trong hình Tĩnh Nhân vẫn như cũ duy trì bộ dáng lúc trước, không hề biết có người đang mỉm cười đối với cậu lộ ra nhãn thần sắc bén.

……………………………………

Tiết cuối cùng của buổi sáng, tên bạn ngồi cùng bàn liên tục đếm thời gian còn lại, Tĩnh Nhân cũng thường thường liếc mắt nhìn cái đồng hồ điện tử phía sau thầy giáo. Học sinh xung quanh cậu bên thì dập đầu xuống bàn, bên thì xì xào bàn tán, cho dù vẫn có vài người đang nhìn lên bảng, cũng là ánh mắt dại ra, nhãn thần tan rã. Nếu nói định luật học sinh không tập trung vào tiết cuối không chỉ áp dụng cho các học sinh lớp dưới, cho đến học sinh năm cuối lớp 12 vẫn như cũ thông dụng, thì có thể nói, dù cho có thêm một thế kỉ nữa, đây vẫn mãi mãi là một chân lý không thể thay đổi.

“Tiểu Văn, xin thông báo, bây giờ là mười một giờ bốn lăm, cự ly tan học còn khoảng mười lăm phút.” Không biết là ai lại không cẩn thận như vậy, đặt chế độ báo giờ trong điện thoại phát ra như cái loa thông báo, toàn bộ phòng học đều có thể nghe rõ từng chữ.

Thầy giáo đứng trên bục giảng vừa gõ thước vừa chuẩn bị nổi giận, lớp bên cạnh không hiểu vì sao đột nhiên rối loạn, âm thanh hò hét ầm ĩ ngay cả cách một bức tường vẫn có thể nghe thấy rõ.

Bầu không khí ầm ĩ như truyền nhiễm nhau, Tĩnh Nhân ở trong lớp cũng bắt đầu đứng ngồi không yên, nguyên bản mấy học sinh đang nhỏ giọng nói chuyện đều gan lớn mà nói to lên, có người hiểu chuyện thậm chí ỷ vào mình ngồi ở gần cửa sổ là vị trí ưu thế, liền ngó đầu ra ngoài xem náo nhiệt.

“Xảy ra chuyện gì?” Tên bạn ngồi cùng bàn quay đầu hỏi Tĩnh Nhân.

Ngay khi Tĩnh Nhân chuẩn bị lắc đầu thì, chỉ thấy mấy học sinh vừa nãy ngó đầu ra ngoài lại đột nhiên nhanh chóng thu đầu lại, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra trở về chỗ ngồi, như là chưa hề có chuyện gì phát sinh. Tĩnh Nhân kỳ quái nhìn bọn họ.

Bất quá sự nghi ngờ này không kéo dài, rất nhanh liền được giải thích. Có tiếng bước chân đến gần, sau đó dừng lại ở phòng học của Tĩnh Nhân, Tĩnh Nhân ngẩng đầu lên, ở phía trước chính là tên giám đốc học vụ đầu hói, trong mỗi buổi họp luôn luôn đứng bên tay phải thầy hiệu trưởng, vẻ mặt nghiêm túc, nhưng hiện tại hắn quay sang hai gã mặc đồ quân nhân bên cạnh lộ ra vẻ cười nịnh nọt, hoàn toàn bất đồng với hình tượng trước kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play