Dùng sức đóng cửa sổ lại, sau đó cô nói với những người còn lại trong xe, “Nhanh lên một chút, đều đem cửa sổ xe đóng hết lại!”
“Nha.” Tất cả mọi người lúc này mới như vừa tỉnh lại từ đại mộng. Tiểu Thiến tay chân lanh lẹ liền đem mấy cái cửa sổ gần nàng đóng lại, sau đó khoá chặt. Xuân Di đang ôm chặt Hoa Hoa cũng hỗ trợ đóng mấy cái còn lại.
“Cô Tuyết Kiến đem xe buýt lái tới rồi!.” Gian Đồng vừa ngăn một con tang thi từ phía sau đang định vồ lấy Bạch vừa nói, “Quả nhiên vẫn là cô giáo đáng tin cậy.”
“Theo tôi đến chỗ xe buýt, lúc đi đừng quên cẩn thận bọn tang thi bên cạnh.” A Dũng hướng về phía sau vẫy tay.
Xuyên qua cửa kính xe dường như đã bị phủ một lớp sương mù có thể nhìn thấy mấy người trong vòng vây tang thi đang chầm chậm di chuyển về phía này, Tuyết Kiến thần kinh căng thẳng, chú ý đến lúc khoảng cách tương đối gần, lập tức mở cửa ra.
Một con tang thi thấy cửa xe mở ra liền vọt tới trước mặt cô, Tuyết Kiến cầm lấy thanh gỗ đặt cạnh cửa vung tới, đem tang thi đập vào khung cửa, máu cùng dịch não theo cửa chảy xuống thành dòng.
“Tuyết Kiến!” Vừa chạy tới xe buýt A Dũng vừa hô.
“Đưa tay cho tôi!”
Tuyết Kiến kéo tay hắn lên xe, A Dũng thuận đà liền nhảy lên. Tiếp theo lặp lại động tác như vậy, Tuyết Kiến cùng A Dũng đem mấy người còn lại kéo lên xe.
Cửa “đùng” một cái đóng lại.
Không cần Tuyết Kiến mở miệng, Thạch Điền đang giữ vị trí tài xế liền biết sau đó phải làm gì, khởi động xe, dùng tốc độ nhanh nhất lao ra khỏi bầy zombie, lập tức rời đi.
Gian Đồng “phù” một tiếng thở phào nhẹ nhõm. Đừng xem nhẹ tình cảnh vừa rồi, dù là ai rơi vào trường hợp như thế lòng đều sẽ sinh sợ hãi, chỉ là ai có thể chế ngụ và ai không thể mà thôi. “Chúng ta chạy thoát được như vậy là thắng lớn rồi, đúng không Tĩnh Nhân?”
“Nói không sai.” Tĩnh Nhân đối với Gian Đồng lộ ra nét mặt tươi cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT