Tử thần dừng lại một lúc và nói: “Bây giờ hãy nghe đây.
Các ngươi có nhìn thấy các địa danh xung quanh không?
Chúng đã là của ta, và ta đã thay đổi chúng hoàn toàn….
Ta đã tìm thấy một cách khác để cảm nhận không khí:
Đó đã là đặc trưng của sự tuyệt vọng……”
“Là thơ à?” Bạch hỏi.
“Ừ.” Tĩnh Nhân trả lời, “Là một bài thơ tôi tìm được trong tập sách cũ, một thi nhân đã viết bài thơ này, ít nhất là một thế kỉ trước. Lúc tìm được tôi rất thích bài thơ này, vì thế liền chép lại, lúc nào rảnh lại lấy ra đọc, lâu dần thuộc lòng luôn rồi.” Cậu nhìn qua gương chiếu hậu của xe gắn máy thấy vết thương trên tay Bạch đã được quấn băng, phía dưới còn thừa ra hai đoạn bay bay trong gió.
“Nghe rất hay.”
“Cám ơn đã khen.”
Tĩnh Nhân nhanh chóng chuyển tầm mắt về phía trước, chuyên chú lái xe. Gió thổi qua lớp áo Tĩnh Nhân, tóc cũng bị thổi ra phía sau. Bầu trời mang một màu nặng trĩu, tầng mây xám xịt đang thong thả trôi.
Lúc đầu Bạch cũng đề nghị để hắn lái xe, nhưng Tĩnh Nhân lo vết thương của hắn, kiên quyết phản đối. Bạch không nói lại, đành phải thỏa hiệp, để cho Tĩnh Nhân lái xe.
Bạch nhìn bốn phía cảnh giác tang thi xuất hiện, “Còn lại nhiều đạn không?”
Lúc giằng co với Lý Cường đã dùng súng, cứu người phụ nữ kia cũng dùng bốn phát đạn, cho nên…. “Hiện tại chỉ còn một viên.” Tĩnh Nhân nói.
Vũ khí cùng đạn dược còn lại đều ở trên xe việt dã, bên người mang theo cũng chỉ còn mỗi khẩu súng lục. Xe thì đã bị Lý Cường cướp mất, lại cũng không tìm được chỗ nào lấy thêm vũ khí.
“Thế……”
“Không cần lo lắng,” Tĩnh Nhân biết Bạch đang muốn nói gì, “Cho dù không có vũ khí, tôi đánh tay không cũng không kém hơn so với cậu.” Tĩnh Nhân nhìn Bạch đang lo lắng, nở nụ cười.
Tĩnh Nhân giẫm chân ga, xe máy tăng tốc độ.
“…… Đã rời Baghdad – Những tháp sao nghiêng,
Tòa án cẩm thạch và hội trường, hình ảnh náo nhiệt.
Những nơi này, và những thứ cổ xưa ngươi đã từng biết,
Sớm thôi sẽ không còn, ta đang dần hủy diệt.”
Trong tiếng ngâm thơ của Tĩnh Nhân, chiếc xe máy vẫn chạy băng băng trên đường phố.
Cái được gọi là cầu sông Giang, chính là chiếc cầu lớn bắc qua sông dẫn đến một thành phố khác.
Dưới sắc trời mù mịt, mặt sông lạnh lẽo, rộng lớn bị gió thổi tạo thành những lớp sóng cuồn cuộn. Vài con quạ bay qua xé tan bầu không khí im lặng. Mọi thứ bị tàn phá, lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Tĩnh Nhân và Bạch dừng xe ở phía xa, tắt động cơ. Trên cầu yên tĩnh như chết, có thể thấy một vài nơi bởi vì chấn động mạnh mà hàng rào bảo vệ bị hỏng, nhưng nhiều nhất vẫn là rất nhiều ô tô, xe buýt, xe tải đều bị lật ngã ở giữa đường. Không cần phải nói cũng chắc chắn sẽ có tang thi ở đây.
“So với các lộ tuyến khác, số lượng tang thi xem như đã ít đi rất nhiều.” Tĩnh Nhân quan sát tình huống nói, “Hẳn là đường rộng rãi, tương đối dễ chạy thoát, nhưng trong thời điểm như vậy số người nghĩ đến chuyện rời đi từ nơi này thì không nhiều.”
“Có thể đi qua chỗ này.” Bạch nói.
“Nhưng vẫn phải cẩn thận.” Sau khi xác nhận độ khó không lớn, Tĩnh Nhân ở trong lòng thở phào nhẹ nhõm, trải qua nhiều chuyện như vậy rốt cuộc cũng đến được đây, cậu rõ ràng cảm thấy rất mệt mỏi.
Bây giờ không phải là lúc chủ quan. Tĩnh Nhân tự nhủ.
Đạp chân ga, xe tiến lên trước một chút, Tĩnh Nhân nói với Bạch, “Vẫn để tôi lái xe đi.” Bạch nhìn Tĩnh Nhân gật đầu. “Được.”
~ Tác giả nói: Đoạn thơ trên trích của Andrew Motion. Mặc thân (Thay đổi chế độ)
Bản tiếng Trung:
改朝换代
死神沿着尼尼微之路向前
稍停片刻,说:“现在听吧
你们可曾看见,那些地名曲折回旋?
如今它们都属于我,我已将它们全然改变。
占领伊甸,更远的南方:就在今天拂晓
我命令我的军队开赴前线,快马加鞭
直扑它的城门和墙垣,于是人人都能看见
那华美的果实在树上摇曳留连
你们想吃,是吗?去吧,去吃吧,
完了再来一颗,省得对它垂涎。
占领底格里斯和幼发拉底;它们从前
流过了沙和太阳涂成的儿童画面。
它们再不会这样;我已经把它们填满
用各种人的无数粪便。
占领巴比伦,那催生鲜花的宫殿
曾在和平岁月让帝国变得甘甜——
我发现了让空气变味儿的别样手段:
绝望的另一面。
只剩下巴格达了——尖塔头顶着星冠,
大理石厅堂,海市蜃楼般的烈日炎炎。
这些地方,还有你们知道的,以及日后也不会知道的
那些历史陈年。我正忙于其间。”
Bản tiếng Anh (gốc):
REGIME CHANGE
Advancing down the road from Niniveh
Death paused a while and said ‘Now listen here.
You see the names of places roundabout?
They’re mine now, and I’ve turned them inside out.
Take Eden, further south: at dawn today
I ordered up my troops to tear away
its walls and gates so everyone can see
that gorgeous fruit which dangles from its tree.
You want it, don’t you? Go and eat it then,
and lick your lips, and pick the same again.
Take Tigris and Euphrates; once they ran
through childhood-coloured slats of sand and sun.
Not any more they don’t; I’ve filled them up
with countless different kinds of human crap.
Take Babylon, the palace sprouting flowers
which sweetened empires in their peaceful hours
I’ve found a different way to scent the air:
already it’s a by-word for despair.
Which leaves Baghdad – the star-tipped minarets,
the marble courts and halls, the mirage-heat.
These places, and the ancient things you know,
you won’t know soon. I’m working on it now.’
Andrew Motion
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT