“Hả, hết điện rồi.”

Xe chạy được khoảng một giờ đồng hồ thì tiếng động cơ từ từ nhỏ đi, tốc độ xe chậm dần, đến cuối cùng thì hết điện, dừng lại ở giữa đường lớn. Tĩnh Nhân từ trên xe bước xuống nhìn một chút, nói với Bạch như vậy.

Bạch nói: “Hết cách rồi, đành phải bỏ chiếc xe này thôi.”

Mạng lưới cung cấp điện đã bị cắt đứt hoàn toàn, việc này hai người đã nghiệm chứng ở một vài nơi, mặc dù là có máy phát điện độc lập, có thể nạp được một chút điện, nhưng đến bây giờ thì cũng hết cách rồi. Không tìm được nơi có máy phát điện, như vậy chỉ có thể vứt đi.

“Gần đây không biết có cửa hàng xe hay cái gì có thể di chuyển được không, trước tiên dùng tạm…” Tĩnh Nhân vừa nói vừa nhìn quanh bốn phía, cuối cùng cũng tìm được một chỗ.

“Bạch, cậu lái được xe gắn máy không?”

Tĩnh Nhân đột nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu, Bạch nhìn theo hướng ánh mắt của Tĩnh Nhân, cuối cùng minh bạch vấn đề của cậu… “Hãng xe gắn máy Đông Phong” (cái này tui chém đấy:)))), đây chính là chỗ Tĩnh Nhân phát hiện phù hợp với yêu cầu.

“Qua đó xem đi.” Bạch nói với Tĩnh Nhân.

Hai người đem chiếc xe máy điện không còn hữu ích đẩy sát vào lề đường, sau đó hướng cửa hàng xe gắn máy đi đến. Dự đoán rằng bên trong, cửa hàng cũng sẽ bị phá như các nơi khác, chỉ là không biết do tang thi hay con người tạo thành.

Tĩnh Nhân bước nhanh về phía trước, nhìn xung quanh một vòng, sau đó hướng Bạch lắc đầu một cái.

Bạch sau một giây liền hiểu được nguyên nhân Tĩnh Nhân lắc đầu, trước tiên không đề cập đến bên ngoài cửa hàng xe gắn máy, tất cả cửa kính hầu như đã bị đập vỡ. Ở bên trong thì tối tăm, đập vào mắt là một loạt xe máy đổ rải rác ở trên đất, nằm la liệt, nhìn qua thì không thể biết có còn dùng được hay không.

Thế nhưng chắc vẫn còn một số có thể dùng được, Tĩnh Nhân nghĩ. Cậu bước qua đống vụn thủy tinh đi vào bên trong, lôi ra một chiếc xe gắn máy có vẻ như vẫn còn nguyên vẹn, nhưng vừa mới dựng lên, thân xe liền “ầm ầm” đổ xuống. Lại thử dựng lên một chiếc, lần này xe hơi nghiêng sang một biên, đứng được vài giây, cuối cùng đầu xe lại rơi xuống. Thử một lần nữa, lần này rõ ràng hơn, chưa kịp kéo lên thì xe đã phân làm hai nửa.

Tĩnh Nhân: “…”

Chân lý chính là, hiện thực vốn luôn tàn khốc.

“Quả nhiên… Tôi đã nghĩ chuyện này rất đơn giản.” Tĩnh Nhân phủi phủi tay đứng lên từ đống sắt vụn.

Tận thế đến, các đồ dùng bình thường có thể chiếm được đương nhiên sẽ trở thành tài nguyên khan hiếm. Nghĩ như thế, Bạch trong hoàn cảnh này có thể tìm được một chiếc xe máy điện cũng xem như là may mắn lắm rồi.

“Bạch…..” Đột nhiên có tiếng giống như có gì đó bị đập vỡ, Tĩnh Nhân quay sang nhìn về phía Bạch.

“Có người?” Bạch nhíu mày.

“Phát ra từ phía sau.” Tĩnh Nhân theo hướng âm thanh phát ra chạy đi, từ bên trái mở ra một cánh cửa nhỏ đi vào, là một căn nhà thông với cửa hàng xe máy. Âm thanh ném đồ vật không ngừng truyền đến, dường như còn có cả tiếng tang thi gào thét, Tĩnh Nhân theo âm thanh một đường chạy lên tầng ba, đi tới phòng ngủ.

Bạch nói: “Là chỗ này.” Tiếng ném đồ vật vẫn không hề dừng lại.

Tĩnh Nhân cẩn thận mở ra cánh cửa gần như đã bị phá, tình cảnh trong phòng lập tức thu vào tầm mắt —– một người phụ nữ đang bị dồn tới góc, ngồi co quắp ở sát tường, mấy tang thi đang bao vây cô chậm rãi tiến lại gần.

Quyết định thật nhanh, Tĩnh Nhân rút ra súng lục trong túi, nổ bốn phát súng liên tiếp, mỗi lần bắn ra là một lần chí mạng, bể đầu tang thi. Bạch thì tiện tay nhặt lên một thanh gỗ dưới sàn, đập vỡ đầu mấy con tang thi rải rác ở hai bên đang nhào về phía Tĩnh Nhân.

Chỉ trong khoảng mười giây, tất cả tang thi trong phòng đều đã được giải quyết. Tĩnh Nhân hướng Bạch nở nụ cười, bởi vì hắn đã hiểu ý cùng phối hợp. (nhiệm vụ của anh là bảo vệ em mà:)))

Sau đó Tĩnh Nhân nhìn xuống người phụ nữ trung niên trước mặt, mái tóc dài tán loạn đã che hơn nửa khuôn mặt. Lần này Tĩnh Nhân có hơi cảnh giác, dừng lại ở cự ly cách xa một mét.

“Xin hỏi, cô có sao không?” Tĩnh Nhân nói, “Nguy hiểm đã qua rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play