Bạch chuyển ánh mắt sang Tĩnh Nhân. Dường như vừa tán thành lại vừa chắc chắn.
Trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng, đâu đó còn phảng phất một chút mùi máu tanh.
Lý Cường lùi đến chỗ mấy tên côn đồ còn chưa ngã xuống ở phía sau, mượn lấy thân hình của bọn họ che lại chính mình, hoặc là nói, bắt người kia làm bia đỡ đạn cho mình.
Tĩnh Nhân đi tới bên cạnh Bạch.
Bầu không khí nhất thời ngưng trọng, hai bên đều án binh bất động. Chỉ nghe được tiếng rên rỉ đứt quãng của Hoàng Mao đang đè lại cánh tay mà lăn lộn trên mặt đất.
Một bóng người thoáng cái đã xuất hiện ở bên phải, có vẻ như Lý Cường chưa bao giờ nghĩ Bạch sẽ tấn công từ bên này.
Bạch làm một tư thế phòng thủ, ai ngờ bóng người đột nhiên chuyển hướng chạy về phía ngược lại.
“Hắn định chạy trốn!”
Tĩnh Nhân ngay lập tức đuổi theo, Bạch chậm hơn Tĩnh Nhân một nhịp, nhưng cũng nhanh chóng theo sát ở phía sau.
Mắt thấy giống như đã sắp đuổi tới, nhưng trước sau vẫn duy trì khoảng cách như vậy. Tĩnh Nhân ở phía sau trong lòng khẩn trương, hướng về phía Lý Cường đang chạy trốn nã một phát súng.
Bởi vì vừa chạy vừa nổ súng nên độ chính xác cũng giảm xuống, đạn sượt qua eo Lý Cường, toàn thân Lý Cường căng thẳng, mồ hôi lạnh thấm ướt phần lưng áo sơ mi.
XXX mẹ hắn!! Ở trong lòng thầm chửi một câu, Lý Cường đột nhiên dừng lại, nghiêng người sang.
Tĩnh Nhân cũng khẩn cấp dừng lại, nhưng do quán tính, thân thể trong nhất thời không ổn định. Lý Cường bắt lấy thời cơ quay lại xông vào Tĩnh Nhân.
Tĩnh Nhân đã trải qua huấn luyện, cho dù ở tình huống hạ phong như vậy vẫn có thể phản xạ làm ra tư thế chuẩn bị bắn súng, nòng súng nhắm ngay giữa trán Lý Cường, chuẩn bị bóp cò….
Đúng lúc này, trong thâm tâm cậu dường như có một giọng nữ quen thuộc bỗng hét lớn bên tai: “Tĩnh Nhân!!!!!!”
Đạn bắn ra, vốn là nhắm vào giữa trán nhưng bây giờ lại lệch về phía cánh tay bên trái, có thể nghe thấy tiếng đạn găm vào bắp thịt. Nhưng Lý Cường động tác không bị ảnh hưởng chút nào, thừa dịp Tĩnh Nhân dừng lại sau khi nổ súng lao đến trước mặt cậu, sau đó tay phải bóp chặt cổ Tĩnh Nhân, dùng lực nâng hẳn cậu lên.
Bạch đang muốn tiến lên hỗ trợ thấy cảnh này thì lập tức dừng lại, nhìn Tĩnh Nhân vởi vì yết hầu mắt kẹt mà khuôn mặt hiện rõ vẻ thống khổ.
“Tĩnh Nhân!”
“Đừng tới đây!”. Dường như sợ rằng Bạch sẽ nổi trận lôi đình, Lý Cường lùi lại vài bước kéo dài cự ly, “Mày dám tiến lên một bước tao liền bẻ cổ nó.”
Tĩnh Nhân cố gắng giãy dụa, nhưng vẫn không cách nào thoát ra khỏi cánh tay của hắn, trái lại khiến cho Lý Cường xiết đến càng ngày càng chặt hơn.
“Được.” Bạch nhìn hắn rồi lại nhìn chính mình qua lại mấy lần, tựa hồ muốn cùng hắn thỏa hiệp, “Nói đi, ông muốn thế nào mới bằng lòng thả Tĩnh Nhân?”
“Mày trước tiên lùi về phía sau, đến khi nào tao bảo ngừng mới thôi.”
Bạch thuận theo từng bước từng bước lùi lại, thẳng đến khi sắp không nhìn rõ Tĩnh Nhân nữa hắn mới mở miệng nói, “Đến đây là được rồi.”
“Ừ.”
Lý Cường hài lòng gật đầu, “Sau đó cứ đứng yên đấy không được cử động.” Sau khi ra lệnh, Lý Cường xách Tĩnh Nhân lên vai, từ từ lùi về phía sau định chạy trốn.
Bạch đi theo hắn.
“Không được cử động!!”
Lý Cường tức giận quát to, khẽ động đến vết thương lúc trước, máu thuận theo cánh tay từng giọt nhỏ xuống. Bạch giơ hai tay dừng lại, ra hiệu mình sẽ không manh động.
Hắn tiếp tục lùi lại, nhưng đột nhiên bên cạnh duỗi ra một cánh tay nắm chặt lấy đùi Lý Cường.
Là Hoàng Mao.
“Đại ca, anh không thể đi! Em biết anh muốn vứt bỏ bọn em như A Đông, anh không thể làm như vậy! Bọn em cũng phải sống tiếp mà! Đừng vứt bỏ bọn em!!!”
“Cút mẹ mày đi.” (ngáo vch =”=)
Lý Cường không chút lưu tình đá một cước, như thể còn chưa hết giận, hắn giẫm lên cánh tay lành lặn còn lại của Hoàng Mao, dùng sức nghiền ép. Thậm chí còn có thể nghe được tiếng xương gãy.
Thấy có cơ hội, Bạch lấy ra súng để trong túi áo từ lâu lập tức bóp cò.
Đạn găm vào cánh tay bên kia, Lý Cường khí lực chỉ còn lại phân nửa, Tĩnh Nhân phối hợp thúc cùi chỏ một cái, cuối cùng cũng thoát khỏi.
Lý Cường không phản kích, mà là mượn lực đánh của Tĩnh Nhân nhanh chóng lui lại, sau đó liền bỏ chạy.
“Hướng kia có phải…”
Hai người đuổi tới, nhưng chỉ còn có thể nhìn thấy một chiếc xe việt dã đang nghênh ngang rời đi.
“Quả nhiên……” Tĩnh Nhân sờ sờ túi, chả có gì, “Hắn vừa nãy đã trộm mất chìa khóa xe rồi.”
Trở lại trước cửa tiệm tạp hóa, những tên côn đồ có thể chạy đều đã sớm chạy đi nơi nào không biết. Chỉ còn lại duy nhất một người không thể chạy trốn……..
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT