Bạch nắm chặt cánh tay phải bị thương, đôi mắt nhìn qua chiến trường thảm khốc vừa rồi, từng thi thể tang thi nằm rải rác trên mặt đất, có cái thì không có tay, có cái thì phần bụng bị mổ xuyên qua lưng, có cái thì bên sườn mất một khối thịt, nhưng chúng đều có đặc điểm là không có đầu.

Hắn thở hổn hển, mở ra nhìn vết thương ở tay, một mảng đỏ sậm khiến người khác phải kinh sợ.

Trong lúc bất chợt trái tim truyền đến một trận rung động mãnh liệt, Bạch cảm giác cảnh tượng trước mặt xuất hiện một thứ gì đó kông rõ ràng, nội tạng nóng rực như muốn thiêu đốt hết thảy mọi thứ, cơn nóng từ thân thể thông suốt lan ra khắp tứ chi, loại thống khổ này khiến hắn không chịu được phải khom lưng che ngực, mười ngón tay nắm chặt.

Nhưng may là cảm giác nóng rực kia bỗng nhiên biến mất. Bên ngoài chỉ thấy một số mạch máu gần như nổ tung đỏ bừng từ cổ lên đến trán, rồi lại từ từ biến mất.

“Loại cảm giác này… và khi đó rất giống nhau.”

Bạch lầm bầm. Hắn hồi tưởng lại một ngày tối tăm không hề có ánh sáng mặt trời, một loại thuốc mệnh danh là “chất thuốc X”, dung dịch thuốc theo một ống tiêm nhỏ bằng ngón tay được tiêm vào trong thân thể mình, trong người cảm giác như thủy tinh mà vỡ vụn ra, quay cuồng đau đớn, đây chính là cảm giác có thứ gì đó muốn đem cơ thể mình đốt thành tro bụi.

Cho dù bây giờ, chỉ cần liên tưởng đến, cũng không nhịn được mà run lên, đều là cơn ác mộng đó đã bám theo mình.

Bạch ngẩng đầu nhìn lên, ánh mặt trời đã triệt để không thấy, nguyên bản lưu lại một tia ấm áp nhưng cách rất xa mặt đất này, bầu trời đen tối nhìn không rõ như có một lớp bụi mỏng che lại.

“Không biết Tĩnh Nhân ở trường học bây giờ như thế nào?” Bạch nhìn khu dân cư chất đống thi thể và máu tươi chảy ròng ròng, “Mặc dù ở trong trường có đóng cổng tương đối an toàn, nhưng nếu như bên ngoài đã biến thành bộ dạng như thế này, cho dù là trường học cũng khó mà tránh khỏi…”

Tĩnh Nhân hiện tại rất nguy hiểm!!

Trong lòng bỗng nhiên xuất hiện ý niệm này, Bạch liền không có cách nào trấn tĩnh xuống được.

Phải lập tức đến trường học cứu cậu ấy!

Hắn nắm chặt tay, cũng không quản vết thương của mình, lập tức chạy như bay đến trường học của Tĩnh Nhân.

…………………………

Bãi đậu xe ở cổng trường.

Một thầy giáo và một nữ sinh đang liều mạng chạy trốn để thoát khỏi tang thi đang đuổi theo phía sau, nhưng có lẽ vì đã chạy trong thời gian dài, nữ sinh luốn theo sát phía sau người đàn ông bắt đầu không theo kịp, cước bộ từng chút chậm lại, mà tang thi phía sau cũng ngày càng đuổi đến gần.

“Thầy, thầy ơi… Chờ em một chút…” Mắt thấy khoảng cách ngày càng kéo dài, nữ sinh thì đã như phát khóc mà khẩn cầu.

Người đàn ông kia mắng một câu, “Thằng ngu mới có thể chờ mày đấy!” Nhịp chân không có ý định chậm lại, ngược lại càng chạy nhanh hơn.

Tang thi sắp đuổi kịp nữ sinh, nữ sinh không muốn cứ như vậy mà chết liền liều mạng đưa tay kéo ống tay áo người đàn ông phía trước.

Người đàn ông bị kéo chậm lại quay đầu lộ ra vẻ mặt dữ tợn, “Đm con đ* này!” Gỡ tay cô ra, dùng sức đẩy cô xuống, vừa lúc cô ngã đúng lên người tang thi phía sau. Nữ sinh kêu lên một tiếng sợ hãi.

“Thầy, mau cứu em, thầy!!!…”

Người đàn ông bỏ lại một câu, “Cám ơn mày đã làm tấm chắn cho tao nhé!”

Phía sau truyền đến âm thanh hàm răng tang thi đang cắn gặm, sau đó là một tiếng gào thét ngắn ngủi, liền triệt để không còn tiếng động gì của nữ sinh nữa, chỉ còn lại tiếng tang thi đang nhai nuốt máu thịt.

Cuối cùng người đàn ông cũng chạy tới khu để xe vùng lân cận, nét mặt vui vẻ, tự cho là ông trời đã cứu mình mà không để ý tới một chiếc xe đang che đi thân hình của… của một con tang thi.

Tang thi nghe được có tiếng động xuất hiện ở bên cạnh thì quay đầu lại, trong nháy mắt đã nhào tới nắm lấy cổ của người đàn ông. Người đàn ông còn chưa kịp thu hồi nụ cười trên mặt, một giây kế tiếp hắn đã bị tang thi cắn đứt cổ. Động mạch chủ phun ra máu tương bắn hết cả lên tường, dáng vẻ tươi cười vẫn đang còn đọng lại trên mặt người đàn ông bấy giờ đã không còn hô hấp.

“Bang bang” vài tiếng truyền đến từ phía sau. Đầu của những con tang thi đang đi lại trong bãi đỗ xe đều bị nghiền nát.

Tĩnh Nhân thu hồi súng trên tay, Gian Đồng ở trước mặt chạy vào bên trong, kiểm tra một chút tình hình của nữ sinh và người đàn ông kia.

“Chúng ta đã tới chậm một bước.” Hắn hối hận nói.

Nhất là nữ sinh kia, bộ mặt đều lộ ra từng khối thịt, chết trong tình trạng thê thảm đến nỗi kẻ khác không đành lòng nhìn thấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play