Trên màn hình, Dương Thiếu Kỳ nhìn qua so với dáng vẻ lúc trước thì có tinh thần hơn rất nhiều, có thể nói sự sắc xảo lại từ từ hồi phục, tựa như hắn đã khôi phục hoàn toàn từ trong thất bại, hơn nữa đối với tin tức của bác sĩ Trầnn vừa báo, nét mặt hắn càng trông có sắc hơn.
“Không ngờ thí nghiệm của các ông lại tiến triển nhanh như vậy. Cấp trên nhất định sẽ rất hài lòng.” Dương Thiếu Kỳ nói.
Bác sĩ Trần thậm chí còn có tâm tư nói đùa với hắn: “Vậy hôm nay cũng không cần kiểm tra theo quy định đúng không?”
“Kiểm tra theo quy định cái gì cơ?”
Đối phương làm ra phản ứng ngoài dự liệu, bác sĩ Trần nhận thấy: “Hôm nay không phải ngày giám sát sao?”
“Vốn là sắp xếp như vậy, thế nhưng bởi vì lý do quân đội, nên việc kiểm tra theo quy định đã bị hủy bỏ.” Dương Thiếu Kỳ cũng cảm thấy có gì đó sai sai, giọng nói trở nên nghiêm túc, “Xảy ra chuyện gì?”
Trong chớp mắt, hồi ức của bác sĩ Trần quay lại màn chào hỏi kia, liền hiểu ra điều không bình thường. “Không xong rồi!” Bác sĩ Trần hô to một tiếng, xoay người chạy ra ngoài.
……………………………………..
Máy chủ phát ra những tia sáng lấp lánh, màn hình màu xanh liên tục biến đổi, lạnh lùng chiếu lên mặt người kia. Mặc dù gương mặt người kia duy trì dáng vẻ nghiêm túc, tỉ mỉ quan sát vẫn có thể thấy tâm tình của hắn đang khẩn trương bởi đôi lông mày đang nhíu lại, hai bàn tay trên bàn điều khiển với tốc độ của người thường khó có thể sánh bằng đang lên tục gõ gõ, đôi mắt thì dán chặt vào màn hình.
Bụi theo gió bay đến một ngõ hẻm đen tối, ở sâu bên trong có một thi thể vừa mới chết không lâu đang nằm đó, gương mặt đã bị đập nát hơn phân nửa.
Gió đưa bụi bay vào mũi thi thể đã bị dập hơn phân nửa. Tay của thi thể đột nhiên giật giật, chuột gián đang bò bên cạnh đó sợ quá mà chạy mất.