Trên màn hình, Dương Thiếu Kỳ nhìn qua so với dáng vẻ lúc trước thì có tinh thần hơn rất nhiều, có thể nói sự sắc xảo lại từ từ hồi phục, tựa như hắn đã khôi phục hoàn toàn từ trong thất bại, hơn nữa đối với tin tức của bác sĩ Trầnn vừa báo, nét mặt hắn càng trông có sắc hơn.

“Không ngờ thí nghiệm của các ông lại tiến triển nhanh như vậy. Cấp trên nhất định sẽ rất hài lòng.” Dương Thiếu Kỳ nói.

Bác sĩ Trần thậm chí còn có tâm tư nói đùa với hắn: “Vậy hôm nay cũng không cần kiểm tra theo quy định đúng không?”

“Kiểm tra theo quy định cái gì cơ?”

Đối phương làm ra phản ứng ngoài dự liệu, bác sĩ Trần nhận thấy: “Hôm nay không phải ngày giám sát sao?”

“Vốn là sắp xếp như vậy, thế nhưng bởi vì lý do quân đội, nên việc kiểm tra theo quy định đã bị hủy bỏ.” Dương Thiếu Kỳ cũng cảm thấy có gì đó sai sai, giọng nói trở nên nghiêm túc, “Xảy ra chuyện gì?”

Trong chớp mắt, hồi ức của bác sĩ Trần quay lại màn chào hỏi kia, liền hiểu ra điều không bình thường. “Không xong rồi!” Bác sĩ Trần hô to một tiếng, xoay người chạy ra ngoài.

……………………………………..

Máy chủ phát ra những tia sáng lấp lánh, màn hình màu xanh liên tục biến đổi, lạnh lùng chiếu lên mặt người kia. Mặc dù gương mặt người kia duy trì dáng vẻ nghiêm túc, tỉ mỉ quan sát vẫn có thể thấy tâm tình của hắn đang khẩn trương bởi đôi lông mày đang nhíu lại, hai bàn tay trên bàn điều khiển với tốc độ của người thường khó có thể sánh bằng đang lên tục gõ gõ, đôi mắt thì dán chặt vào màn hình.

Còn một chút nữa là xong rồi, chỉ còn lại một chút xíu nữa thôi…

Một giọt mồ hôi từ trán hắn rơi xuống…

Đúng lúc đó cửa phòng thí nghiệm đột nhiên mở, tình huống xấu nhất cuối cùng đã xảy ra.

“Ngươi đang làm cái quái gì ở đây??” Bác sĩ Trần liền chạy tới ngăn không cho hắn tiếp tục nữa.

Mặc dù tình huống bất ngờ xuất hiện, nhưng hắn vẫn luôn duy trì dáng vẻ lãnh đạm, trong nháy mắt dừng việc đang làm, xoay người một cái đã đi tới phía sau bác sĩ Trần vung chân đá một cái. Lãnh một cú đá, bác sĩ Trần lập tức mất đà, ngã đụng trúng vào bàn thí nghiệm phía sau, vô lực trượt xuống trên mặt đất, máu từ trán chảy xuống.

Người lính từ trong ngực lấy ra một lưỡi dao, không chút do dự đâm thẳng vào ngực Trần bác sĩ, máu tươi phun ra ngoài, bác sĩ Trần co giật vài cái rồi bất động. Tựa hồ cứ như vậy mà chết. Hắn xoay người, dự định tiếp tục công việc chưa hoàn thành.

Bác sĩ Trần vốn tưởng rằng đã chết, tay phải giật giật, chậm rãi chuyển qua một nơi nào đó hơi nhô ra trên bàn thí nghiệm, sau đó dùng sức ấn xuống.

“Đô đô đô! Đô đô đô! ── ”

Máy chủ đột nhiên mất điều khiển, “Chú ý! Chú ý! Quá trình tự động tiêu hủy tư liệu gần đây sau mười giây sẽ khởi động… Mười… chín…”

Hắn quay đầu lại, quả nhiên bác sĩ Trần vẫn chưa chết hẳn. “Chết tiệt!” Hắn tức giận mắng một cái, không được lãng phí thời gian, hắn liền quay lại, hai tay hoạt động liên tục cố dừng hẳn cái quá trình tiêu hủy tự động này.

Thế nhưng không biết hắn đã vô tình nhấn phải cái gì, âm thanh đang đếm ngược bỗng nhiên trở thành cảnh báo, “Cảnh báo! Cảnh báo! Căn cứ sau năm giây sẽ tự động tiêu hủy, năm… bốn…”

“Trò quỷ gì đang diễn ra thế??!” Tên lính quay đầu bỏ chạy.

Nhưng một giây kế tiếp, một sức mạnh nổ tung đã phá hủy tất cả, ngay cả hắn và bác sĩ Trần đã ngã xuống cũng bị thổi bay không còn dấu vết.

Toàn bộ căn cứ đều bị cú nổ nghiền nát. Khói thuốc súng bay tán loạn trên bầu trời.

Nhưng trong đó còn một loại bụi kì dị, cũng theo khói đặc cuồn cuộn tản ra trong không khí, nhờ gió mà khuếch tán đi xa.

Không có ai biết, cũng không có ai sẽ nghĩ tới, sự việc ngày hôm nay sẽ phát sinh ra một đại nạn đối với nhân loại.

……………………………….

“Cậu ở đây làm gì?”

Mở cửa ban công, Tĩnh Nhân nhìn thấy Bạch đang ngồi dựa vào tường, một tay đặt lên chân phải.

“Hóng gió một chút.” Bạch trả lời rất ngắn gọn.

Tĩnh Nhân cũng ngồi xuống bên cạnh hắn, “Làm như vậy dễ cảm mạo.”

“Tôi không giống cậu.”

Buổi tối nhiệt độ rất thấp, một trận gió thổi qua, Tĩnh Nhân nhịn không được hơi run lên vì lạnh. Bạch cởi áo khoác của mình, đắp lên người Tĩnh Nhân.

“Cậu và tôi thể lực khác nhau, còn không nhanh đi vào đi.” Bạch nói.

“Thế nhưng tôi muốn ở cùng cậu.”

Ánh sáng rất nhỏ, nhưng có điều không phải ánh sao, ánh sáng đẹp như vậy, đã thật lâu không xuất hiện. Chỉ là những điểm sáng của đèn đường lưu lại, không nhiều lắm, nhưng cũng đủ để thấy rõ đối phương.

Lại một trận gió thổi qua.

Bạch ngửi ngửi, “Cơn gió này, có mùi rất quen thuộc,” Hắn nhíu mày.

“Vậy thì sao?” Tĩnh Nhân không hiểu.

“Không biết, nhưng tôi có dự cảm xấu.” Bạch nhìn Tĩnh Nhân, “Cậu phải cẩn thận.”

“Ừ.” Không biết vì sao, nhưng Tĩnh Nhân vẫn gật đầu.

“Ngày mai, có thể chính là ngày mai…” Bạch nhỏ giọng lầm bầm.

………………………………………….

Bụi theo gió bay đến một ngõ hẻm đen tối, ở sâu bên trong có một thi thể vừa mới chết không lâu đang nằm đó, gương mặt đã bị đập nát hơn phân nửa.

Gió đưa bụi bay vào mũi thi thể đã bị dập hơn phân nửa. Tay của thi thể đột nhiên giật giật, chuột gián đang bò bên cạnh đó sợ quá mà chạy mất.

Nguyên bản là thi thể vốn không thể nào hoạt động được nữa, lúc này lại chậm rãi, chậm rãi đứng dậy.

Không một ai biết, bọn họ sắp sửa phải đối mặt với một đại nạn, toàn bộ loài người, sắp gặp phải một đại nạn khủng khiếp.

~*~Hết phần 1~*~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play