Cố Thanh Y mím môi ngẩn ra, ngây người một lúc lâu mới mở miệng “..Sao anh lại tới đây?”

Giang Nguyên mặc áo gió màu đen, bên trong là tây trang sẫm màu, hơn nửa người chìm trong bóng tối, nhưng ánh mắt lại cực kì sáng. Hai tay anh đút trong túi áo khoác, cả người lười nhác, chân chống chân duỗi, giống như động vật họ nhà mèo.

Phía sau anh, phía bên kia cái cổng nhỏ của công trường thi công, ngựa xe như nước chạy trên đường, các loại đèn xe lọt qua khe hở chiếu lên vai Giang Nguyên, khiến anh trở nên không chân thực “Không vui sao?”

Cố Thanh Y nhìn anh, vài giây sau mới phản ứng kịp, dùng răng nanh cắn lên môi dưới, bật cười.

Quay đầu nhìn đám học sinh còn đang ngơ ngác, lúm đồng tiền bên mép Cố Thanh Y nhàn nhạt hiện lên “Thầy dẫn theo người nhà, các em không ngại chứ?”

“Không không không không không không không không không không không ngại ạ!” Mấy nhóc học sinh kịp phản ứng lại, đỏ mặt xua tay với hai người “Không sao không sao không sao ạ, dù sao cũng là thầy mời bọn em mà.”

Giang Nguyên cười, gật đầu với mấy đứa xong thì quay người, sóng vai đi cạnh Cố Thanh Y.

“Sao lại về rồi?” Cố Thanh Y đưa tay nhận lấy balo của Giang Nguyên, hỏi.

Giang Nguyên giữ chặt lấy quai balo, nhún vai “Bên kia xong sớm, Trì Uyên lại bảo chiều mai mới họp nên anh về.” Dù sao cũng gần, về ôm vợ ngủ để lấy động lực mai chiến đấu tiếp.

Cố Thanh Y gật đầu, không tự chủ được đẩy đẩy Giang Nguyên mấy cái.

“Trì Uyên…. Trì Uyên!? Ông chủ Trì??”

Hai người gần dựa vào nhau thì nghe thấy phía sau vang lên một tiếng kêu như lợn bị chọc tiết. Mấy cậu nhóc cao ráo và một cậu nhóc béo mập như quả cầu thịt lao tới phía bọn họ, khiến mấy cô nhóc đi trước vội vàng trợn to đôi mắt trong như nước, chạy sang một bên tránh đi.

Giang Nguyên đẩy Cố Thanh Y ra sau mình trốn đi, bản thân thì vừa quay lại đã bị một người chụp lên miệng.

Khó khăn gạt cái giò heo kia ra, Giang Nguyên mỉm cười hỏi “Sao thế?”

“Trời ơi, chú quen ông chủ Trì sao? Chú bảo chú ấy nâng cấp hệ thống nhanh nhanh chút đi ạ, hôm qua cháu treo máy nửa ngày cũng không vào game được, sever sắp nổ thành pháo hoa luôn rồi!!!”

“Còn nữa, quà tặng hôm qua đúng là không thể dùng tốc độ tay người để tranh mà, trời ơi, a a a a a a, còn không thì cho mua đi, chỉ cần ra là bọn cháu sẽ bỏ tiền mua mà…”

Giang Nguyên chớp chớp mắt “Quà tặng của Hà Sơn hả?”

Một đám nhóc đứng thẳng người, gật như gà mổ thóc.

“Chú cướp được nè.” Giang Nguyên giơ một ngón tay gãi gãi cằm “Không phải rất dễ à?”

Cố Thanh Y vỗ vai Giang Nguyên “Thôi thôi, bọn chúng dùng là dùng wifi ở lớp học toán đó, vào được là may lắm rồi. Còn các em nữa, đừng nghịch nữa, trước mười giờ mà không về là bố mẹ lại lo đấy.”

Mấy quán xiên nướng phía đường sau đã bắt đầu mở hàng, thời điểm này vẫn chưa đến giờ ăn khuya cho nên không có nhiều người lắm. Cố Thanh Y đếm bàn ghế, sau đó cùng Giang Nguyên nói chuyện với bốn người chủ quán gần nhau, đem bàn gộp lại cùng một chỗ, tạo thành bốn nhóm nhỏ, dành riêng cho học sinh lớp bọn họ.

Giang Nguyên hỗ trợ Cố Thanh Y xếp chỗ ngồi cho mấy đứa nhóc. Cố Thanh Y vốn định đến từng nhóm hỏi chúng muốn ăn gì, kết quả ông chủ Giang tính tình rộng rãi phóng khoáng lại trực tiếp giơ tay “Mỗi nhóm năm mươi xiên thịt nướng, hai mươi xiên hải sản, năm mươi rau góp, mười xuất cơm rang. Đồ uống thì mọi người tùy ý lấy, uống xong, đếm chai trả tiền. Còn ai không thích thì ra Starbucks ở phía đối diện mua, mua xong gọi chú trả tiền, có được không?”

“VẠN TUẾ!!!” Mọi người cầm đũa gõ lên khay trên bàn hoan hô, lẫn theo cả tiếng thét chói tai của học sinh nữ. Học sinh nam thì trực tiếp khiêng ra một thùng bia, bật nắp mỗi người một chai, học sinh nữ kéo nhau ra quán cafe, nhất thời, cả khoảng trống chỉ còn lại hai ông chú già ngồi với nhau.

“Giám đốc Giang tiền tài phóng khoáng tiền tài phóng khoáng, tại hạ bội phục bội phục!” Cố Thanh Y cầm chai bia lên, uống một hớp.

“Kệ chứ, khấu trừ tiền thức ăn của con trai là được.” Giang Nguyên đoạt lấy chai bia trên tay cậu, ngửa đầu dốc một hơi “Hôm nay cơm tối ăn chán muốn chết, rõ ràng có hơn hai mươi món, anh lại chỉ ăn được có mỗi một món cải xanh, cải tuyết và súp lơ! Rượu thì uống rõ lắm! Đám người kia thật sự cho là anh biết quang hợp chắc! Mẹ nó!”

Cố Thanh Y sờ sờ đầu anh “Được rồi.”

“Con trai ăn chưa?” Giang Nguyên nhận thịt xiên ông chủ đưa tới, lấy giấy lau sạch mới đưa cho Cố Thanh Y.

Cố Thanh Y nhận lấy, cắn một miếng ở gần chỗ Giang Nguyên cầm nhất “Tối em về nhà ăn, có cho ăn rồi. Nhưng mà nó ở nhà cũng thật đáng thương, lúc em về, vừa nghe thấy tiếng mở cửa, nó liền cào cửa kêu ầm lên, lúc ăn cơm còn phải để nó nằm trên đùi mới chịu yên.”

“Thiếu yêu rồi.” Giang Nguyên nhíu mày “Em nói xem, chúng ta có nên mua thêm cho nó một người bạn không? Anh thấy bên Trì Uyên có một con mèo nhỏ bằng nằm tay, đen như cục than, nhưng cũng đẹp lắm.”

Nghe Trì Uyên nói, con mèo nhà bọn họ không ngốc nghếch giống con trai họ một chút nào, từ bé đã ranh ma, thấy ai có sữa cũng cọ cọ như thể là mẹ mình. Bây giờ được nuôi béo như một quả bóng nhỏ, hai con mắt màu vàng kim tròn xoe, nhìn vừa ngu vừa đê tiện lại vừa đáng yêu.

“Vậy bao giờ về chúng ta lại xem xét xem sao.” Cố Thanh Y gật đầu, nghĩ ý kiến này rất hay.

“Sư nương! Chúng cháu mua xong rồi!” Phía đối diện bên kia đường có người nhảy lên vẫy vẫy tay với Giang Nguyên.

[Sư nương: Vợ của sư phụ, cách gọi trong thời cổ, game kiếm hiệp.]

“Tới đây.” Giang Nguyên gật đầu, đứng dậy định sang trả tiền thì bị Cố Thanh Y ấn trở lại trên ghế “Không thấy bọn nó gọi sư nương sao? Thật tình!”

Sắc đèn trong quán cafe rất ấm, người bên trong cũng không nhiều, Giang Nguyên vừa vào đã thấy mấy người đang mặc đồng phục, đứng cạnh quầy bán hàng, cười vang chỉ chỉ chỗ lớp trưởng đứng với anh.

“Hai cốc Latte, ba cốc Frappuccino, ba cốc trà chanh, xin hỏi anh họ gì?”

“Họ Giang.” Giang Nguyền dùng applepay trên di động tính tiền, vỗ vỗ dây cặp trên vai lớp trưởng, cùng nhau đi ra chỗ mấy học sinh khác đang chờ.

“Sư nương, chú thật sự là sư nương của chúng cháu hả?” Lớp trưởng nhận hóa đơn kẹp vào trong nhật kí lớp, đẩy đẩy mắt kính hỏi anh.

Giang Nguyên đang nhận lại điện thoại, nghe vậy thì cười “Vàng thật một trăm phần trăm, giả hoàn tiền.”

“Trời ơi!” Hai cô nhóc ôm mặt đỏ bừng tai “Cầu chi tiết, cầu chi tiết ạ. Người đẹp trai như thầy quả nhiên đều là gay hết mà, tớ đoán có sai đâu, tớ còn vẽ truyện ngắn về thầy đó hí hí hí.”

Lúc cafe xong được một cốc, Giang Nguyên tựa trên quầy bán hàng, đưa cho bọn nhóc, vẻ mặt hiện lên một chút dịu dàng “Có cái gì mà chi tiết, lúc bằng các cháu thì quen nhau, sau đó chú theo đuổi, rồi hai người yêu nhau thôi.”

Đứng ở đó cũng có cả học sinh nam, nhưng nghe thế thì không hề khó chịu, mà còn hâm mộ nói “Theo… theo đuổi thế nào ạ?”

“Da mặt phải dày!” Giang Nguyên cầm cốc trà chanh cuối cùng đưa cho cậu nhóc, nhoẻn miệng “Vuốt mặt chạy theo thầy Cố của mấy đứa không chịu đi, thì cậu ấy cũng hết cách thôi.”

Một cậu nhóc dáng người cao cao đụng anh một cái, nhe răng cười giống như vô cùng có kinh nghiệm “Mỗi lần cháu không nộp bài tập chính trị cũng làm vậy, ha ha người cùng thuyền rồi.”

Giang Nguyên vỗ vỗ đầu cậu nhóc “Có tương lai, bao giờ rảnh chú mang nhóc đi đánh Hà Sơn.”

“Oh Yeah!”

Cố Thanh Y sau khi bị đám trẻ con mời uống hết hai chai bia mới thấy Giang Nguyên dẫn đám học sinh quay lại. Mỗi đứa bình thường đều như quỷ sứ, nay đi sau Giang Nguyên lại cứ như mấy con gà con.

“Anh đây đúng là có sức hấp dẫn từ sâu trong con người nha.” Cố Thanh Y ngẩng đầu nhìn anh, chỉ chí chỗ trống bên cạnh.

“Ăn của chùa thì phải quét lá đa thôi (*).” Giang Nguyên làm bộ hất hất đám tóc mái không có, cởi áo khoác đắp lên đùi Cố Thanh Y, mở chai bia đứng dậy đi hết một vòng “Nào nào nào, ăn uống đừng khách khí nhé. Mấy đứa mà thi đỗ kì thi chính trị cuối kì, chú đây lại mời mấy đứa một bữa hoành tráng, chỗ cho mấy đứa TÙY – Ý – CHỌN!”

[Nguyên văn: 吃人嘴软拿人手短: Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn. Ý chỉ ăn của người khác thì tự nhiên cũng sẽ ăn nói mềm mỏng dễ nghe hơn. (Wp: Hiệp sĩ hạt đào ba quả táo)]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play