*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trước một đám đồng nghiệp đang giương ánh mắt đói kém đầy hâm mộ, Cố Thanh Y quét sạch toàn bộ hộp cơm.

Lúc đặt đũa xuống, cậu xoa xoa dạ dày, nghĩ có chút no.

Loại cảm giác này đã rất lâu rồi cậu chưa được trải qua — cậu không thích khẩu vị đồ ăn trong căn-tin, các loại thực phẩm đông lạnh của các nước trên thế giới cũng ăn phát chán, thế nhưng, bảo cậu tự nấu một bữa cơm, cậu thà chọn chấp nhận còn hơn.

Nói cho cùng, chuyện này đã nhắc nhở chúng ta một điều — đó là trẻ con tuyệt đối không được chiều quá, nếu không ngày nào đó chiều hư, thì chính là có kết cục như thế này.

Điện thoại trong tay đúng lúc vang lên, Cố Thanh Y vừa uống một ngụm canh nhỏ, vừa nhìn màn hình nhận cuộc gọi “Alo?”

“Vợ à, em ăn xong chưa anh qua lấy hộp cơm!” Thanh âm Giang Nguyên bất ngờ bùng nổ bên tai, khiến Cố Thanh Y sợ đến mức suýt phun hết canh gà trong miệng ra. Ho khan vài tiếng rồi nuốt xuống, cậu tìm tờ giấy lau miệng, nhìn đồng hồ treo trong phòng làm việc “Ừm, nếu không anh ở cổng chờ em, đúng lúc em cũng phải đi họp.”

Kỳ thật bây giờ đã không còn sớm, nhưng Cố Thanh Y cảm thấy đôi khi, ở một thời gian thích hợp đưa ra một lí do thích hợp để trốn việc, cũng không phải là không thể.

Dưới con mắt ý vị sâu xa của tổ trưởng, Cố Thanh Y thu dọn đồ đạc, đặt đề cương đã photo lên bàn, phía trên ghi vài câu nhắc nhở cho học sinh phụ trách có thể nhìn thấy liền chào hỏi với đồng nghiệp trong phòng rồi nhanh chóng đi ra cổng trường.

Thời gian này, còn đang là thời gian của một tiết cuối cùng, nên trong trường rất yên tĩnh. Lá phong theo gió bay lượn trong gió, đảo vài vòng trên không trung rồi mới rơi xuống mặt đất, lúc Cố Thanh Y bước qua còn nghe thấy tiếng động sàn sạt. Giang Nguyên đứng bên cạnh cổng trường, Cố Thanh Y từ xa đã thấy một dáng người cao to đứng dựa tường, anh mặc một áo khoác màu xanh cây đay, bên trong là áo phông đơn giản màu trắng, lúc vẫy tay với cậu còn lộ ra cái eo nhỏ và nước da màu lúa mạch, ừm, đường nét cũng đẹp.

Cái mặt già hồng hồng, cậu bước nhanh ra cổng. Gần đây có phải mùa xuân sắp đến hay không mà tư tưởng của mình có chút nguy hiểm quá, à mà, hình như mùa đông còn chưa đến mà? Một chính nhân quân tử như mình không nên bị Giang Nguyên lừa mất.

Mang theo nội tâm phức tạp, Cố Thanh Y đến trước mặt Giang Nguyên.

“Ăn ngon không?” Giang Nguyên đưa tay tiếp lấy cái túi trên tay cậu, kéo cậu tới bên cạnh ôm vào lòng, hôn lên đỉnh đầu cậu.

Hai người đứng ở góc khuất phòng trực ban, phía trước trường học đang xây đường tàu ngầm cho nên đã che đi đường lớn, chỉ để lại một đường nhỏ cho học sinh ra vào, ngoại trừ giờ cơm thì rất ít người lui tới — Giang Nguyên có thể tìm được nơi này thật không dễ dàng.

Nghĩ đến điểm không dễ dàng ấy của Giang Nguyên, cái mặt già của Cố Thanh Y đỏ lên một chút, quyết định dung túng anh, không đẩy người ra “Ừm, ăn ngon.”

Khúc khích bật cười.

Giang Nguyên tì cằm lên vai Cố Thanh Y, anh vốn không trông chờ Cố Thanh Y khen mình, lại không ngờ hôm nay cậu chủ động thẳng thắn như vậy, điều này nếu là mấy hôm trước thì chắc không thể nào xảy ra.

Tiểu biệt thắng tân hôn.

Đại biệt thắng kim hôn. [kim hôn: đám cưới vàng]

Giang Nguyên hôm nay được khen, cảm thấy khí trời thật ấm áp, hô hấp trong bầu không khí có sương mù lũy thừa hơn hai trăm cũng cảm thấy thơm ngát.

Quả nhiên chỗ nào có Cố Thanh Y cũng đều là thiên đường.

Mỗi lần nghĩ đến bốn năm xa cậu, Giang Nguyên đều đau lòng — một tấc quan tâm một tấc vàng, tháng ngày không có Cố Thanh Y thật lãng phí, giống như đứng ở trung tâm thế giới mà mất đi vàng bạc. Bản thân mình không chạy đi nhảy lầu quả là kì tích.

“Lát nữa em sẽ đi gặp cái tên La Hi kia đúng không?” Im lặng nắm tay Cố Thanh Y, Giang Nguyên vô thức vuốt ve ngón tay cậu, lầm bầm.

Cố Thanh Y quả thật không thể chịu được cái bộ dạng oán phụ này của anh, xoay người lại “Sao em cảm thấy ấn tượng của anh với cậu ta còn sâu hơn cả em vậy, nếu không em không đi nữa, cho anh đi gặp nhé?”

“Đừng, đừng đừng đừng đừng đừng đừng!” Giang Nguyên nhìn Cố Thanh Y nhướn mày, vẻ mặt khó hiểu, còn tưởng cậu giận, vội vã nắm tay cậu hốt hoảng “Anh chỉ gặp em thôi, còn gặp ai chứ, thật đấy!”

“Hừ!” Cố Thanh Y đảo mắt một cái, kéo Giang Nguyên ra trạm xe bus.

“Anh gọi xe tới hả? Sau này ngồi xe bus đi, có xe thì lúc nào đến cũng được” Cố Thanh Y chỉ vào các tuyến đường nói “Hai cái này đều về được nhà. Cái trên này chạy thẳng, hai trạm là đến cửa tiểu khu. Cái dưới này thì xa hơn một chút, nhưng trên đường sẽ chạy qua siêu thị, nếu anh muốn đi, đợi ở ngay cửa nhà rồi đi cái này là được.”

Giang Nguyên gật đầu, nhỏ giọng nhắc lại hai dãy số, biểu hiện mình đã nhớ kĩ.

“Cũng cần phải mua phòng, chỉ ở đó hơn nửa năm nữa, nên nếu anh muốn mua đồ dùng gì thì đến cửa hàng tiện lợi ở phía bắc thành phố đi, đi tàu ngầm không tiện, lúc ấy anh gọi xe đi. À, nếu không thì để cuối tuần em đi với anh đi, nhỡ anh đi một mình lại không cầm đồ về được.” Hai tay cậu tự nhiên buông xuống, vẫn duy trì động tác ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, miệng dặn dò đủ thứ, rất sợ Giang Nguyên sẽ bị lạc đường ở đây.

Giang Nguyên đứng sau lưng cậu, thấy người ở trạm xe bus không có ai chú ý, liền đứng sát lại ôm lấy Cố Thanh Y từ phía sau.

Cố Thanh Y còn đang luôn miệng nói đột nhiên ngừng lại, ngẩn ra một lúc mới sực tỉnh tránh ra “Đang ở trước cổng trường mà!”

Sợ người khác không biết ở đây có hai người đang yêu nhau à!

“Không ai nhìn đâu, anh nhìn rồi!” Giang Nguyên cười khẽ, đứng cách xa một chút, hài lòng buông tay.

Xe bus chậm rãi từ xa chạy tới, Cố Thanh Y đẩy đẩy Giang Nguyên gọi anh nhìn số xe. Từ nhỏ đến lớn, thị lực của anh luôn rất tốt, lúc kiểm tra sức khỏe để làm phi công thời cấp ba, anh chính là một trong số ít những người được thông qua.

Giang Nguyên che tay lên phía trên lông mày, hơi khum lại, nhìn ra xa “512”

“Ừ, vậy em lên đây.” Cố Thanh Y lấy thẻ xe từ trong túi ra, vẫy vẫy tay với Giang Nguyên “Anh về đi.”

“Em lát nữa đừng có cùng La…. À không, tối nay em muốn ăn gì?” Giang Nguyên không được tự nhiên đút tay vào túi quần, mím môi hỏi. Một tên to xác già đầu nửa làm nũng nửa nghiêm túc.

“Tùy đi.” Cố Thanh Y thở dài, nghĩ sắp tới bọn họ nhất thời không bỏ qua cái hố này được rồi. Lúc lên xe bus, cậu đi từ cửa trước ra cửa sau, vẫy vẫy tay với Giang Nguyên.

Giang Nguyên đưa cả cánh tay lên huơ huơ, cười rạng rỡ.

Rõ ràng đã qua không ít ngày, rõ ràng đang ở cạnh nhau, Cố Thanh Y vẫn thấy tâm tình mình chả khác nào ngày mưa hôm ấy.

Ai… Tình yêu thật là đẹp..

Tiễn Cố Thanh Y xong, Giang Nguyên lấy điện thoại ra xem giờ, quyết định nghe theo lời vợ, ngồi xe bus về nhà.

Điện thoại trong túi quần rung một hồi, âm báo QQ giống như kêu mãi không ngừng, Giang Nguyên thở dài, đảo mắt móc điện thoại ra mở QQ.

Ảnh đại diện của Phan Duy là một cái ảnh có một cái đầu cầm tấm biển tròn, bên trong là số ba mươi tám. (*)

Đột nhiên Giang Nguyên cảm thấy rất hợp, lưu lại một tấm, sau đó mới mở khung chat, lướt từ dưới lên trên.

Phan Duy: Anh trai à, anh nhanh nhanh chú ý em cái đi….

Phan Duy: Cậu không để ý tới tôi, tôi nói cho cậu biết tôi báo cảnh sát đó

Phan Duy: Có phải cậu ngã rơi mất não rồi không, còn nhớ tôi là ai không, hello?

Phan Duy: Ông nội cậu!

….

Lướt qua hơn hai mươi tin nhắn □□ vô nghĩa, Giang Nguyên mới nhìn thấy chuyện chính.

Phan Duy: Bạn trai cũ của bạn trai của con trai của vợ trước của chồng của mợ của mẹ tôi muốn tìm cậu hợp tác, cậu có muốn đến xem thử không! Tối mai, quán rượu ở trung tâm thành A, bảy giờ.

Mẹ cậu, mợ, chồng, vợ trước, con trai, bạn trai, bạn trai cũ??

Giang Nguyên lầm nhẩm những từ này khoảng mười lần, nhưng vẫn chưa nghiệm ra được mối nhân duyên kì diệu này. Vừa định từ chối, đã thấy Phan Duy bổ sung vài câu.

Phan Duy: Trì Uyên, cái tên sản xuất ra game mobile Hà Sơn đó, biết không?

(*) Cái ảnh đại diện:

e1fe9925bc315c60ba4854c08eb1cb134954773b

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play