*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tần Thời đưa Tống Tu Văn về nhà, bầu không khí trong xe lại lần nữa quỷ dị lên, trong phút chốc cũng không ai mở miệng.
Đến khi xe đỗ dưới nhà Tống Tu Văn, Tần Thời đột nhiên hỏi: “Anh có thể lên nhà em ngồi chút không?”
Vốn là Tống Tu Văn cũng có suy nghĩ mời anh lên, nhưng là vừa sợ quá không biết xấu hổ còn có khiến Tần Thời suy nghĩ lệch lạc, kết quả hiện tại anh mở miệng trước, thế là cậu liền thuận nước đẩy thuyền…
Sau khi Tần Thời vào nhà Tống Tu Văn thì giống như là đi tham quan vậy, nhìn trước ngó sau, bộ dáng rất là thích thú.
Vật dụng của Tống Tu Văn rất đơn giản, một sô pha đủ hai người ngồi đặt giữa phòng khách, Tống Tu Văn mở TV để Tần Thời xem, cậu lại rót trà cho anh, Tần Thời lại dung hai tay ôm trọn lấy tách, giống như tín đồ thành kín vậy.
“Anh làm gì vậy?” Tống Tu Văn rửa sạch vài trái táo đặt lên đĩa, kết quả trở về thấy Tần Thời đang ôm tách ngẩn người, kết hợp với biểu tình kia, thật giống tên ngốc.
“À, không có gì, trà này khá ngon.” Tần Thời sẽ không nói mình vừa có suy nghĩ kỳ lạ.
“Anh thích uống à, em đưa anh một ít mang về.” Tống Tu Văn cũng không nghi ngờ anh, trong lúc Tần Thời ngu người cậu đã cầm một hộp trà đặt lên bàn.
Nhìn hộp trà trên bàn, Tần Thời bỗng dở khóc dở cười.
Thời gian này trên TV đều là phim truyền hình, Tống Tu Văn chưa bao giờ xem phim trên TV, cũng chỉ nhân lúc rảnh xem vài bộ, TV ở đây cũng chưa được mở mấy lần, hôm nay đột nhiên phát huy tác dụng.
Bầu không khí lại lần nữa yên lặng, nếu như không có tiếng TV, sợ rằng lúc này Tần Thời cũng đã nghe được tiếng tim mình đập.
Một lúc lâu sau, anh mới mở miệng…
“Chuyện này… Tu Văn?” Tần Thời nói.
“Hả?” Tống Tu Văn nghiêng đầu nhìn anh.
“Chúng ta… có tính là đang tìm hiểu không?” Tần Thời nghiêm túc hỏi.
Nghe vậy Tống Tu Văn sứng sốt, nhịp tim cũng tăng vọt, tất nhiên cậu cũng không nghĩ tới trong tình hình này Tần Thời sẽ hỏi như vậy, hơn nữa đáp án của vấn đề này… Đừng nói đáp án, chính cậu cũng chưa nghĩ ra bản thân có thật là càng chạy càng xa trên con đường này hay không, càng đi xa, cậu sợ không còn đường lui.
Tống Tu Văn nhìn Tần Thời, Tần Thời cũng nhìn cậu, hai người cứ nhìn nhau đầy tình cảm thế… Tống Tu Văn nhìn ra được, Tần Thời đối với cậu rất tốt, cho dù là trong game hay trong hiện thực, trong game thân thiết tới ngoài hiện thực, quan hệ của bọn họ đường như được kéo gần lại rất nhiều.
Nói thật thì, Tống Tu Văn không phản cảm nếu cùng Tần Thời có bước phát triển nào.
Lúc Tần Thời kiên trì chờ trả lời, Tống Tu Văn đột nhiên tiến lên, khi Tần Thời còn chưa kịp kinh ngạc, hôn anh một cái.
Ừm… đây là nụ hôn đầu của Tống Tu Văn, dù rằng có chút không chính thức.
Linh hồn Tần Thời chợt lạc trôi, đơ người tại chỗ như bị điểm huyệt.
Vành tai Tống Tu Văn đỏ bừng, cố hết sức khiến bản thân bình tĩnh, nghiêm túc hỏi: “Đáng ghét không?”
Tần Thời cứng ngắc lắc đầu.
“Nếu như chúng ta thật sự tìm hiểu, sau này… có thể không quay lại được.” Tống Tu Văn hơi nheo mắt, cũng không phải cậu hù dọa, mà đây không phải con đường bình thường, cũng không phải là đường mà mọi người đều có thể đi.
Lúc này, linh hồn vừa lạc trôi của Tần Thời đã kịp nhập vào thân xác, hồi thần xong ánh mắt anh nhất thời cong cong, “Không quay lại thì không quay lại, đây là đường anh chọn.”
“Nhà anh thì sao?” Tống Tu Văn lại hỏi, “Ba mẹ anh sẽ đồng ý sao?”
“… Anh nghĩ, ba mẹ sẽ tôn trọng quyết định của anh, anh thích em, anh yêu em, anh chỉ muốn cùng em ở chung, không thích phụ nữ, không muốn cùng sống với phụ nữ, cho dù tìm phụ nữ kết hôn, cũng là làm lỡ thời gian cùa người ta.” Tần Thời không cần nghĩ đều đem lời nói ra hết, cũng chưa ý thức được mình đang nói gì.
Trọng điểm chú ý của Tống Tu Văn chỉ có mấy chữ “anh thích em” “anh yêu em”, phía sau phụ nữ gì đó đều là trang trí, cậu bị nói đến đỏ mặt, từ cổ đỏ đến ngón chân luôn.
Tần Thời thấy cậu như vậy thì càng thêm thích, không đợi anh nói tiếp Tống Tu Văn đã đứng dậy, vội vàng nói “em đi nấu nước”, sau đó chạy.
Tần Thời bị ném ở phòng khách, tầm mắt của anh nhìn theo Tống Tu Văn vào phòng bếp, ngu người nhìn cửa phòng bếp. Cuối cùng, đưa tay xoa môi mình, xúc cảm mềm mại ngắn ngủi khiến lòng anh đều nhũn, đáng tiếc là nụ hôn kia quá ngắn.
Bất quá còn nhiều thời gian, bọn họ trong hiện thực mới chỉ quen nhau một tháng, thời gian sau này còn dài cứ từ từ vậy.
Ấy, sáng mai còn cùng nhau ăn sáng này nọ…
…
Chủ nhật, vốn là ngày để ngủ nướng, Tống Tu Văn cùng Tần Thời lại đều dậy thật sớm, ngoại trừ cùng nhau đi ăn, còn đi phòng tập một chuyến, để cuộc sống lành mạnh, mỗi tuần luyện tập là không thể thiếu.
Bản thân Tống Tu Văn cũng có thói quen dậy sớm chạy bộ, sau lại do chân bị thương mới ngừng một đoạn thời gian, bây giờ chân đã khỏi, chạy lại cũng không có chuyện gì, vì vậy Tần Thời hẹn cậu mỗi sáng cùng nhau chạy bộ…
Tập thể thao xong đi ăn cơm trưa, hai người đều tự về nhà. Đừng hỏi tại sao lại là tự về, chỉ có thể nói là từ hôm qua hai người chính thức trở thành người yêu, so với “bạn bè” thì thân thiết hơn, ngay cả lúc đi tập thể thao cũng cảm thấy có chút chột dạ.
Lên game thì thoải mái hơn, ít nhất cách một dây mạng, không cần gặp cũng tốt —– này cùng người yêu bình thường là hoàn toàn tương phản, người ta là hận không thể mỗi ngày đều dán vào nhau kia kìa.
Tống Tu Văn kêu Tống muội xếp hàng công phòng giùm cậu, Tần Thời cũng có em trai ngu ngốc, cho nên mười hai giờ rưỡi bọn họ mở máy, đội của hai người đã xếp hàng, không qua hai phút đã vào bản đồ rồi.
[Đoàn][Kỳ Dao]: Ý ý, hôm nay tiểu Tuyết Nhi là chính chủ à??
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]:
Đúng dồi!
[Đoàn][Tử Sam Long Vương]: Dương Tuyết thành thật khai báo, cưng cùng bang chủ hôm qua đi hẹn hò phải không
[Đoàn][Lục Phi Tình]: Hôm qua đến khuya ảnh mới về
[Đoàn][Lục Minh Tuyết]: Sư phụ ngài biết chuyện gì thì mau nói con biết đi
[Đoàn][Tử Sam Long Vương]: Các người biết gì thì nhanh chóng nói ra
[Đoàn][Kiếm Chỉ Giang Sơn]: Cầm thú chú mau khai thật, hôm qua chạy đi đâu!
[Đoàn][Kỳ Dao]: Tiểu Tuyết Nhi này, cưng chạy đâu rồi?!
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]:
Đám nhiều chuyện mấy người
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]:
Tui là luyện thay
Tống Tu Văn nhìn thấy Tử Sam Long Vương nói cậu cùng Tần Thời đi hẹn hò thì tim có chút đập nhanh, nghĩ lại thì, chuyện cậu cùng Tần Thời gặp mặt sẽ không có ai biết, trừ khi…
Bạn nói nhỏ với [Kiếm Chỉ Thiên Hạ]:
Có phải anh đã nói gì với bọn họ không
[Kiếm Chỉ Thiên Hạ] nói nhỏ:
Hôm qua lúc em gọi cho anh đồ ngốc nghe được, YY cũng đang mở, hình như Long Vương cũng có đó
Bạn nói nhỏ với [Kiếm Chỉ Thiên Hạ]:…..
Bạn nói nhỏ với [Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Anh cũng quá không cẩn thận
[Kiếm Chỉ Thiên Hạ] nói nhỏ:
Dù sao chúng ta hẹn hò cũng là sự thật, cũng không có gì không thể cho người khác biết
Điều này cũng đúng, Tống Tu Văn gãi cằm, tìm không ra lý do phản bác.
Tiếp theo, Tống muội liền lén mật cho cậu.
[Lục Minh Tuyết] nói nhỏ: Anh thật cùng bang chủ đi hẹn hò à
[Lục Minh Tuyết] nói nhỏ: Bang chủ cũng là người thành phố D sao
Bạn nói nhỏ với [Lục Minh Tuyết: Ừ
[Lục Minh Tuyết] nói nhỏ: Bang chủ thế nào, đẹp trai không
Tần Thời có đẹp trai không? Đáp án tất nhiên là đẹp trai.
Bạn nói nhỏ với [Lục Minh Tuyết]: Cũng không tệ lắm
[Lục Minh Tuyết] nói nhỏ: Anh…
[Lục Minh Tuyết] nói nhỏ: Em hỏi anh chuyện này anh đừng đánh em
Bạn nói nhỏ với [Lục Minh Tuyết]:?
[Lục Minh Tuyết] nói nhỏ: Anh cùng bang chủ…. Chẳng lẽ thật là….
Tống muội vừa hỏi, tâm tình tốt của Tống Tu Văn nhất thời giảm vài phần.
Kỳ thật hôm qua lúc cậu hỏi ba mẹ Tần Thời cũng nghĩ tới nhà mình, tuy rằng ba mẹ cậu đều rất sáng suốt, nhưng không chắc sẽ đồng ý con trai mình quen với một người đàn ông khác, bình thường mà nói, cha mẹ trong nhà đều sẽ không đồng ý.
Mà một khi cậu cùng Tần Thời đến với nhau, phải được sự đồng ý của ba mẹ, đồng thời cho dù bọn họ cùng bên nhau, còn muốn đối mặt ánh mắt trong xã hội, có thể, bọn họ quang minh chính đại nắm tay đi trên đường đều làm không được.
Tạm thời không nói người ngoài, trong nhà…
Bạn nói nhỏ với [Lục Minh Tuyết]: Mẫn Mẫn, nếu như anh thật cùng anh ta bên nhau, em sẽ nghĩ thế nào?
[Lục Minh Tuyết] nói nhỏ:….
[Lục Minh Tuyết] nói nhỏ: Anh không phải đang đùa chứ?
[Lục Minh Tuyết] nói nhỏ: Anh không phải thẳng nam sao
Bạn nói nhỏ với [Lục Minh Tuyết]:….
Thẳng nam, là quá khứ rồi.
[Lục Minh Tuyết] nói nhỏ: Anh, em nói thật, nếu như anh và bang chủ là thật lòng yêu nhau… khụ khụ, hai người bên nhau em nhất định sẽ chúc phúc hai người
[Lục Minh Tuyết] nói nhỏ: Thế nhưng anh, bang chủ là thật lòng với anh sao? Thời gian hai người quen nhau còn chưa đủ dài
[Lục Minh Tuyết] nói nhỏ: Lúc trước em xem topic trên tieba có rất nhiều nam nữ trong game ra hiện thực, không có bao nhiêu người thành đôi, dù sao trên mạng cùng hiện thực là hai thế giới
[Lục Minh Tuyết] nói nhỏ: Em cũng nghĩ bang chủ trong game thái độ tính cách không tệ, thế nhưng trong hiện thực anh ấy ra sao em cũng không biết
[Lục Minh Tuyết] nói nhỏ: Còn có có phải anh ta nhất thời ham của lạ không?
Vài hàng chữ thoạt nhìn rất dài, nhưng Tống muội cuối cùng cũng là người trưởng thành, các vấn đề lo lắng đều rất toàn diện, chủ yếu nhất vẫn là lo cậu quen người trong trò chơi không đáng tin
Tống Tu Văn nghĩ có một đứa em như vậy thật vô cùng tốt, sẽ không mù quáng chạy đến mắng cậu ở bên đàn ông là sai, cũng sẽ không mù quáng làm hủ. Cậu biết Tống muội có chút hủ, bình thường vẽ một ít tranh nam nam bên nhau, còn cùng bạn bè nấu cháo điện thoại sẽ hay nói công thụ gì đó…
Tống Tu Văn thậm chí hoài nghi, bản thân mình cong con nhỏ em này có thoát quan hệ không.
Bạn nói nhỏ với [Lục Minh Tuyết]: Bằng không… Mẫn Mẫn, lần sau anh đưa em đi gặp anh ấy?
Bạn nói nhỏ với [Lục Minh Tuyết]: Không phải em luôn tự hào ánh mắt mình tốt sao?
Tống muội có một thiên phú, chính là ánh mắt đầu tiên nhìn người khác liền có thể nói người đó đáng tin hay không, trước chị họ kể về bạn trai, đưa ảnh cho Tống muội xem, Tống muội nói không đáng tin, chị họ không tin, sau chị họ phát hiện tên đàn ông kia bắt cá hai tay, chính xác không đáng tin. Chuyện này cũng phát sinh qua trên người em họ, cũng đưa ảnh chụp, Tống muội nhìn thoáng qua đã nói không được, một tháng sau thì linh nghiệm. Tống muội cảm thấy ánh mắt đầu tiên của nhỏ là thiên phú, Tống Tu Văn lại nghĩ là nhỏ ăn may thôi.
[Lục Minh Tuyết] nói nhỏ:
[Lục Minh Tuyết] nói nhỏ: Anh đừng làm em sợ, em chỉ là diễn viên quần chúng, không lên sân được đâu QAQ
Bạn nói nhỏ với [Lục Minh Tuyết]: Sờ đầu
Lại thêm hai cái tin nhắn gửi đến, Tống Tu Văn nhìn đến nội dung nhất thời 囧 rồi ——
[Kiếm Chỉ Thiên Hạ] nói nhỏ: Phu nhân, tên ngốc vừa tìm anh, anh nói cho nó biết hai ta đã hẹn hò rồi
[Lục Phi Tình] nói nhỏ: Hiện tại cậu là ca phu danh chính ngôn thuận, cậu định chừng nào rước tên ngốc kia về