*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Kiếm Chỉ Thiên Hạ mời Tống Tu Văn vào đội.
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Tối nay có rãnh không
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Cũng không có chuyện gì
Chỉ cần ông ngoại không đột kích một mình tới kiểm tra, tối nào cậu cũng rất tự do, tuy rằng không tự do như lúc ở phòng thuê.
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Tối nay đánh 33
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]:
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Ta gọi Cỏ Lau, nhưng mà ta muốn mượn một acc buff Tú
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Acc buff Tú thì không vấn đề, em ta có
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Ừ… Tôi mấy giờ cậu login
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Trên dưới tám giờ… chừng đó…
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: À
Không biết cậu có bị ảo giác không, Tống Tu Văn cảm thấy cái “à” này của Kiếm Chỉ Thiên Hạ hình như có vẻ tủi thân, hình như cậu cũng không có nói cái gì để hắn tủi thân nha!
Ảo giác, nhất định là ảo giác!
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Ta còn muốn đổi 4 món 480
Tống Tu Văn bắt đầu nói nhảm.
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Hôm nay mang cậu lên cấp tám, cuối tuần trực tiếp đổi 515
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: …….Hình như nói lên cấp tám giống như uống nước sôi
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]:
Chỉ cần cậu không nổ vô địch của tôi, cấp tám cũng không có vấn đề
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]:
Ta mới lỡ tay một lần, mi có cần ghi hận vậy không!
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Được rồi… Ta tha thứ con lỡ tay lần đó
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]:….
Sao mi không đi chết đi! Nội tâm Tống Tu Văn rít gào.
[Đoàn][Kiếm Chỉ hiên Hạ]: Chạy thương chưa
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]:…. Chưa
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Đi, cùng chạy
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: À
Cùng nhau chạy thương cứ như là chuyện hiển nhiên là sao? Tống Tu Văn đen mặt.
Đen mặt thì đen mặt, Tống Tu Văn vẫn đi đến Ba Lăng.
Ba Lăng cũng giống như những bản đồ khác, có hai cứ điểm, hai cứ điểm này đều là sở hữu của Hạo Khí, vì vậy đều có thể chạy thương. Lúc trước Tống Tu Văn vì chạy thương chuyển bản đồ mấy lần mới đến cứ điểm quen thuộc, còn rủa thầm trong lòng sao đường xa thế, kết quả từ Thương Sơn đi qua bản đồ Ba Lăng mới phát hiện bên phải điểm truyền tống có một cứ điểm, khoảng cách tương đối gần…
Tống Tu Văn như bình thường bay tới cứ điểm chạy thương, cậu ngại cái cách chuyển bản đồ này phiền phức, chẳng thà trực tiếp đi từ Ba Lăng qua Lạc Đạo, mở tự động chạy, hết sức thuận lợi.
Đặc biệt là có Xích Tiêu Ba Ba hộ tống, Minh Giáo hay gì gì ở trước mặt cậu quả thật cứ như con mình, cũng chẳng có ai để ý đến cướp.
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Tôi theo cậu, bắt đầu đi
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: ….
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Không nên lười biếng
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Không sao
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]:
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Hôm nay chạy mấy lần
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Hiện tại chỉ đủ năm lần, quên mua Tiệc Chuyển Thần
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Ừ… giờ ta phải về thành chút
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Về thành làm gì
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Bạc vụn hôm qua chạy thương còn dư bỏ ở kho rồi #heo ngốc
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: À
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Vậy ngài mang cho ta mấy tổ Tiệc Chuyển Thần đi
Sau khi qua Lạc Đạo trả một lần nhiệm vụ, Kiếm Chỉ Thiên Hạ liền bay về thành chính, Tống Tu Văn ở tại chỗ chờ hắn trở lại. Theo như lời Kiếm Chỉ Thiên Hạ, dù sao bây giờ bọn họ là sư đồ, dùng kéo người của sư đồ để miễn phí vé máy bay.
Kiếm Chỉ Thiên Hạ cầm bạc vụn cùng mua Tiệc Chuyển Thần rất nhanh đã trở lại, Tống Tu Văn chọn giao dịch hắn trả tiền thì hắn cũng nhận, thoáng chút khiến cậu thở phào nhẹ nhõm.
Bất quá khi nhớ đến 1200 viên, à không, 1600 viên đá ngũ hành cấp sáu, mặt cậu liền đen vô cùng. Giá vàng bây giờ đang tăng một ít, giá đá ngũ hành cũng theo đó đi lên, thấp chút cũng không mua được. Thế mà Kiếm Chỉ Thiên Hạ liền tùy tiện cầm hơn ngàn viên, đổi thành RMB cũng hơn một ngàn rồi.
Thổ hào ơi là thổ hào!
Tống Tu Văn nghĩ nên làm sao để trả lại cho hắn, liên tục kéo dài, không nói đến tiền lời, đến lúc đó Kiếm Chỉ Thiên Hạ đòi cậu trả, thật cậu chỉ còn nước bán thân thôi.
Tiếp tục chạy từ Lạc Đạo đến Ba Lăng, vừa chuyển bản đồ, có người muốn vào đội Tống Tu Văn.
Mộc Thiên Trạch đã vào đội.
Trong đội vốn chỉ có hai người là Tống Tu Văn cùng Kiếm Chỉ Thiên Hạ, giờ thêm một Mộc Thiên Trạch nữa là ba.
[Đoàn][Mộc Thiên Trạch]:
Thái sư tổ ngài cùng sư điệt ở chung à
Mộc Thiên Trạch là hỏi Kiếm Chỉ Thiên Hạ, Tống Tu Văn cũng không rãnh đi trả lời.
Thế nhưng, Kiếm Chỉ Thiên Hạ cũng không thèm trả lời.
[Đoàn][Mộc Thiên Trạch]: Sư tổ, treo máy rồi à?
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]:?
[Đoàn][Mộc Thiên Trạch]:
Hôm nay sư tổ ngài muốn đi đánh 33 phải không, sư phụ nói ngài muốn tìm một buff, con muốn thử xem
Kiếm Chỉ Thiên Hạ sẽ trả lời thế nào đây? Tống Tu Văn sờ cằm tự hỏi, vị “sư thúc” này nói cũng chẳng lòng vòng: Tui biết anh muốn đánh 33, tui biết anh thiếu buff, tui là buff nè, tui muốn cùng đánh với anh.
Như đã nói qua, cậu nhớ rõ hình như lúc trước Trì Vãn Tình lúc giới thiệu Mộc Thiên Trạch đã đem cô ta đặt ở vị trí “tình duyên” của Kiếm Chỉ Thiên Hạ… Dù rằng Kiếm Chỉ Thiên Hạ vẫn luôn không thừa nhận.
Có chút khó chịu nha.
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Có buff rồi
Kiếm Chỉ Thiên Hạ, khá khen cho anh!
[Đoàn][Mộc Thiên Trạch]: = =
[Đoàn][Mộc Thiên Trạch]: Sư điệt buff?
Tống Tu Văn: Trên mặt anh đây không có dán chữ buff nha.
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Cũng không phải
[Đoàn][Mộc Thiên Trạch]: Vậy ai?
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Cỏ Lau
[Đoàn][Mộc Thiên Trạch]: = = Sư điệt sao ngươi biết?
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Thái sư tổ nói với ta mà
Này tuyệt đối không phải cậu đang khoe khoang nha!
[Đoàn][Mộc Thiên Trạch]: = =
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Con mua đặc sản chưa
Kiếm Chỉ Thiên Hạ im lặng nãy giờ, Tống Tu Văn nghĩ là hắn đi làm chuyện khác, Mộc Thiên Trạch cũng nghĩ như vậy, kết quả Tống Tu Văn giao nhiệm vụ lại nhận cái khác chuẩn bị chạy tiếp, Kiếm Chỉ Thiên Hạ lại lên tiếng.
Nhiệm vụ mua bán cứ điểm sau khi thiết lập lại còn phải mua đặc sản ở thương nhân, mua xong đi Lạc Đạo bán.
Tống Tu Văn quả thật là quên mua…
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: …. Mua rồi
Không cần nhìn, Mộc Thiên Trạch cũng biết hiện giờ Kiếm Chỉ Thiên Hạ và Tống Tu Văn đang cùng nhau chạy thương.
Mộc Thiên Trạch rời khỏi đội ngũ.
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: Ta nói… ngài lạnh lùng như vậy không sợ cô ta đau lòng sao…
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Tại sao?
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]:…. Không phải cô ta thích ngài à
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]:
Thật sao, ta không biết nha
Mi nói xạo!
[Đoàn][Kiếm Chỉ Thiên Hạ]: Tiểu đồ tôn, không nên bà tám như vậy, Thái sư tổ của con giữ thân trong sạch, sẽ không cùng người khác quan hệ mờ ám #kool
[Đoàn][Kiếm Chỉ Dương Tuyết]: ….
Cậu lại muốn diễn một màn đập vỡ tảng đá trong ngực rồi.
Bất quá, lời của Kiếm Chỉ Thiên Hạ khiến tâm trạng cậu không tệ, tuy rằng cậu không biết tại sao Kiếm Chỉ Thiên Hạ giả vờ ngu ngốc, thế nhưng Mộc Thiên Trạch thì đúng là một bên tình nguyện rồi.
Lúc này Tống Tu Văn cẫn chưa biết, bản thân cùng Kiếm Chỉ Thiên Hạ chạy thương một cách “trong sạch”, nhưng vào trong mắt “sư thúc” cậu, đã thành tiểu tam hoành đao đoạt ái. Này, không chỉ là trong mắt “sư thúc”, cậu còn là một cái dằm trong mắt sư phụ mình.
Hiện tại cũng vẫn là một cái dằm cây nho nhỏ.
…
…
Hôm nay là thứ năm, cùng là ngày một tháng năm Quốc tế Lao động, ba cậu mang theo bánh kem về cậu còn có chút buồn bực, nhưng lập tức nhớ tới, ngày một tháng năm không phải là sinh nhật mẫu thân đại nhân sao?
Tống Tu Văn nằm nhà thời gian quá lâu liền đem ngày quan trọng nhất quên mất, không chỉ có cậu quên, Tống muội cũng quên nốt, để tìm quà sinh nhất, Tống muội đã đem bức tranh vẽ mỹ nữ cổ xưa mình lén vẽ mẫu thân đại nhân dâng lên.
Tống Tu Văn nhìn đến bức tranh khóe miệng giật một cái, Tống muội vẽ là hình tượng nhân vật trong trò chơi, Tú tỷ mặc Định Quốc, còn mặt là mẫu thân đại nhân, bối cảnh cùng với trang phục, phải nói là rất đẹp.
Tống mẫu thật ra cũng đã quên sinh nhật mình, ngày quan trọng như vậy ngài còn ở lại tăng ca, may mà công ty cũng không điên tới mức để trưởng nhóm thiết kế vất vả tận hai ngày, sớm đã cho ngài về, còn thêm sáu ngày nghỉ phép.
Một nhà bốn người định ra ngoài ăn một bữa, lúc ra ngoài Tống Tu Văn mới nhớ tới Kiếm Chỉ Thiên Hạ nói tối nay đánh JJC, nhưng hôm nay tất nhiên không có khả năng về sớm rồi…
Tống Tu Văn đều trên YY và trò chơi nhắn lại cho Kiếm Chỉ Thiên Hạ, nói buổi tối ra ngoài không về sớm được, đồng thời nhờ hắn xin lỗi Cỏ Lau. Kiếm Chỉ Thiên Hạ tạm thời chưa có trả lời, Tống ba đã lái xe đến chờ bọn họ ở ngoài rồi.
Căn bản Tống mẫu còn lo chân của Tống Tu Văn có thể đi đường không, ông ngoại cũng nói nếu dưỡng tốt thì có thể đi, cũng không quá mức để ý, ông ngoại đại nhân tuyết đối là thánh chỉ, nếu nói không sao thì chắc chắn sẽ không có sao.
D thị là một thành phố rất giàu có của Trung Quốc, cũng có lịch sử lâu đời, bất kể là an ninh hay là đời sống đều là hàng đầu trong nước, hơn nữa có nhiều địa điểm du lịch, mỗi khi đến ngày lễ, D thị sẽ cực kỳ náo nhiệt.
Rời nhà lái xe kẹt mất một giờ chỉ là chuyện nhỏ, Tống Tu Văn có lần từ ngước ngoài về, kẹt đến ba tiếng đồng hồ.
Cũng may Tống ba chọn nhà hàng cũng không xa, kẹt xe một tiếng đi đường nửa tiếng, ăn bữa cơm nửa tiếng, cũng có thể đi.
Bạch Vị Cư là nhà hàng mà bốn người họ Tống đều thích ăn, Bạch Vị Cư không chỉ nổi tiếng ở D thị, thậm chỉ danh tiếng trong phạm vi cả nước cũng tương đối cao, thậm chí ở D thị còn có một câu “Chỉ có ngươi nghĩ không ra, chứ không có vị gì mà đầu bếp không làm được” để hình dung các đầu bếp của Bách Vị Cư.
Hôm nay còn là ngày một tháng năm, nếu không phải Tống ba đã đặt bàn từ sớm, chỉ sợ hôm nay bọn họ đến cũng không còn chỗ.
Bách Vị Cư cực kỳ náo nhiệt, trong nhà hàng có nhiều loại mùi hương hỗn loạn, khiến Tống Tu Văn vốn chưa quá đói nhưng con sâu tham ăn trong bụng đã bị dụ dỗ nổi dậy rồi.
Còn có một vấn đề: Trong nhà hàng quá nhiều người, một tên tàn phế như cậu chen vào cái chỗ này thật sự là đáng thương mà.
Ví dụ như một bác gái mập mạp vừa lướt qua cậu đi đến chỗ ngồi, dùng cái thân thể tròn trịa kia chèn ép Tống Tu Văn qua một bên, sau đó một người khác liền lợi dụng sơ hở, xuyên qua cậu cùng bác gái mập mạp kia…
Cả người Tống Tu Văn bị đụng phải liền lảo đảo hai bước, bởi vì đụng phải người sau lưng được người nọ đúng lúc đỡ cậu mới đứng vững được.
“Cảm ơn.” Tống Tu Văn có chút ngượng ngùng nói cảm ơn người nọ, cũng không thấy rõ hình dạng người đó ra sao, Tống muội liền chạy ra kéo cậu đi mất.
“Không có gì.” Người nọ thế nhưng trả lời cậu.
Tống Tu Văn quay đầu cười tỏ vẻ cảm ơn… Thật ra thì cậu cũng chả biết người kia là ai.
====
Lời tác giả: Trong truyện có mấy người kỳ lạ, hơn nữa còn là kỳ lạ trong kỳ lạ, khụ khụ, không nên quá trông cậy vào kết quả não động của Phi Ngư o(╯□╰)o
Lại nói sáng nay nhìn một bài post, mười năm tình cảm ba năm kết hôn, tra nam thế mà chỉ lo ghẹo gái trong trò chơi, tra nam tìm em gái kia hoặc là sư phụ gì gì đó… Cảm thấy thật kỳ lạ, ta mới không nói cái đôi đó so với kết quả động não của ta thì quá bình thường.