Ở trên triều cảm tạ ban thưởng xong Lăng Tiêu cùng Chử Dịch Phong đi Đông Cung thỉnh an Thái tử phi. Thái tử phi chờ đợi đã lâu, thấy hai người lời còn chưa nói lệ đã lăn xuống trước.

Lúc đó sợ Thái tử phi lo lắng mong nhớ, hai người đi đều không cho người nói với Thái tử phi, bây giờ vừa thấy không khỏi thương cảm. Thái tử phi lôi kéo cái này nhìn cái kia, khóc một lúc lại đánh Chử Dịch Phong mấy cái, một hồi lâu mới bình phục lại, để hai người ngồi ở bên cạnh mình.

“Có từng bị thương không?” Thái tử phi sờ sờ mặt Chử Dịch Phong lại vuốt nhẹ bả vai cánh tay y: “Nhìn con gầy gò thế này…”

Bị mẫu thân đối xử như một hài tử, Chử Dịch Phong có chút ngượng ngùng, nở nụ cười: “Không bị thương, chỉ là Lăng Tiêu có ít vết thương nhẹ.”

Lăng Tiêu bất đắc dĩ nhìn Chử Dịch Phong một chút, đệ nhanh miệng quá.

Thái tử phi lại là một trận đau lòng, rơi lệ, lại không tiện để Lăng Tiêu cởi quần áo ra kiểm tra, tinh tế hỏi lại ban không ít dược mới coi như xong.

“Trang muội chỉ lưu lại một mình con. Con còn dám không trân trọng thân thể mình.” Thái tử phi khóc một trận vừa hận vừa nói: “Con cũng vậy. Không một chút nào nghĩ đến lo lắng của nương, những ngày qua ta ngày đêm không yên, đến khi Thái tử nói đã lệnh các con trở về ta lúc này mới an lòng…”

Thái tử phi khóc nhòe cả son phấn, cung nữ dâng mâm gương, son, phấn, khăn đến, Chử Dịch Phong tự tay lấy khăn cho Thái tử phi lau mặt, một bên nhỏ giọng nói: “Mẫu thân… Đừng khổ sở, chúng con không phải đều trở về rồi sao.”

Chử Dịch Phong nói chuyện không miệng lưỡi hơi ngốc, Lăng Tiêu cũng bận rộn ôn nhu khuyên giải, Thái tử phi mới trấn định lại, phất tay lệnh tiểu cung nữ đem son phấn xuống nói: “Không trang điểm, đi lấy chút trái cây điểm tâm đến, cách giờ mở yến tiệc còn lâu, các ngươi trước tiên hâm nóng một chút.”

Lăng Tiêu sai người đem đồ vật mua ở hồ Khố Sa đưa ra, cười nói: “Hoàng tôn đánh trận cũng không dám quên Di mẫu, mua không ít đồ vật nhỏ cho người.”

Đồ ở ngoài cung tất nhiên không quá tinh xảo, nhưng nhìn rất khác biệt, lại là hai đứa bé hiếu kính, Thái tử phi tự nhiên yêu thích, bận bịu sai người mang lên, lại lôi kéo Chử Dịch Phong cùng Lăng Tiêu nói rồi một hồi lâu, cuối cùng lôi kéo tay Lăng Tiêu thở dài nói: “Ta nghe nói, Nhị đẳng tướng quân, theo lý… Những lời này ta không nên nói, nhưng nơi này không có người khác…”

Thái tử phi động dung nói tiếp: “Theo lý phong thưởng này là thấp, nhưng nếu ngoại lệ phong Vương cho Phong nhi, ban thưởng cho con nhiều hơn nữa sẽ không hợp, Tiêu nhi con là hài tử thông minh, có thể hiểu được ý của Di mẫu đi.”

“Di mẫu yên tâm, phong thưởng cho con hay là phong thưởng Hoàng tôn đều như nhau.” Lăng Tiêu nói lời này đúng là thật tình: “Con không để ý những thứ này.”

Thái tử phi gật đầu: “Con ngoan… Phong nhi, chuyện phía trước mẫu thân không rõ ràng, mấy tháng này Tiêu nhi vì con làm bao nhiêu trong lòng con phải nhớ kỹ, huynh đệ các con tình thâm ta cũng là an tâm.”

“Nhi tử hiểu.” Chử Dịch Phong cúi đầu, Lăng Tiêu vì y trả giá bao nhiêu, y đều hiểu được.

Thái tử phi gật gù, lại lôi kéo hai người nói rồi một hồi lâu, đợi đến yến tiệc mừng công thì mới để bọn họ đi.

Đại thắng trở về yến tiệc mừng công dĩ nhiên long trọng, Thái tử vốn không nghĩ tới Chử Dịch Phong có thể lập đại công này, bây giờ thấy được tiền đồ của một nhi tử ngu ngốc, dù cho lúc trước yêu thích Chử Dịch Cẩn hơn cũng rất là vui mừng, cố gắng khích lệ Chử Dịch Phong một phen, lại lệnh Chử Dịch Cẩn quan tâm huynh đệ, hai người phải đồng tâm.

Thấy thái độ của Thái tử đối với Chử Dịch Phong vui vẻ, Lăng Tiêu mỉm cười nhìn, trong lòng một trận cười lạnh. Lúc trước Chử Dịch Phong mới vừa nếm mùi thất bại, Thái tử gia ngài không phải là thái độ này nha.

Ăn uống linh đình, tiệc rượu rất muộn mới tan, Lăng Tiêu thỉnh ân xuất cung về Thọ Khang Hầu phủ. Hoàng Đế chuẩn. Chử Dịch Phong hơi say có chút xiêu vẹo đi tới phía sau Lăng Tiêu, nhỏ giọng mơ hồ nói: “Đi đâu? Ta đi theo huynh…”

Lăng Tiêu nở nụ cười, dựa vào cảm giác say ôm lấy Chử Dịch Phong, ghé vào lỗ tai y nhỏ giọng hống vài câu, lệnh thái giám thân cận của Chử Dịch Phong đỡ y hồi cung.

Trở lại Thọ Khang Hầu phủ Lăng Tiêu trước tiên đi thỉnh an Lăng Hầu gia, nửa tháng này thư từ qua lại giữa Lăng Hầu gia cùng Lăng Tiêu cũng không ít, đối diện nhau đúng là bình tĩnh rất nhiều. Lăng Nho Học khích lệ Lăng Tiêu vài câu, lại trách hắn bớt một chút nóng vội lúc trước không nên rời đi như thế. Lăng Hầu gia lại hỏi kỹ chuyện trên triều, hồi lâu mới nói: “Cho con chức Nhị đẳng tướng quân cũng không tính là cao… Nhưng hiện tại phong Vương cho Nhị Hoàng tôn…”

“Điều này cũng không có gì, không phải có tiền lệ của Tứ Hoàng tử sao.” Lăng Tiêu nhẹ giọng nói: “Dựa vào chiến công của Hoàng tôn phong Vương sớm là tất nhiên.”

Lăng Hầu gia có chút trầm, thấp giọng nói: “Tứ Hoàng tử… Thôi.” Lăng Tiêu biết Lăng Hầu gia từng là lão sư của Tứ hoàng tử, Tứ hoàng tử từ lâu đã bị Hoàng thượng ban chết, Lăng Tiêu sợ Lăng Hầu gia thương tâm, vội thay đổi đề tài: “Triều thần cũng kính phục, thiết nghĩ không có việc gì.”

“Triều thần đương nhiên kính phục, Nhị Hoàng tôn so với Tứ Hoàng tử năm đó thì danh chính ngôn thuận hơn nhiều.” Lăng Hầu gia nhìn Lăng Tiêu một chút, lạnh nhạt nói, “Con phái người tra chuyện lúc nhỏ của Trương Kế, đúng không?”

Lăng Tiêu đuôi lông mày hơi động, vuốt cằm nói: “Cái gì cũng không gạt được gia gia.”

“Ta có thể biết cái gì chứ?” Lăng Hầu gia nở nụ cười: “Tên tiểu tử Sử Phái kia tra không được, bỗng dưng đến gặp, thẳng thắn hỏi ta, nói là giúp con hỏi thăm.”

Tên Sử Phái này thật là không dùng được mà.Lăng Tiêu bật cười: “Thực sự là chuyện này kỳ lạ, Trương Kế đang yên đang lành liền phản, trong triều cũng không nói cho nguyên nhân tại sao, con không nghĩ ra mới phái người hỏi, gia gia nếu biết vậy thì cầu gia gia nói cho con đi, con trở về sẽ phạt hắn.”

Lăng Hầu gia cười giả dối: “Con tra không được là con không có bản lĩnh, ta chẳng thèm nói, hiện tại người cũng chết rồi, tra nữa cũng không có gì hay. Đi thôi, cô tổ mẫu và muội muội con đã sớm chờ.”

Lăng Tiêu thấy Lăng Hầu gia không muốn nói hắn cũng không hỏi lại, chỉ chờ đến ngày nào đó sẽ hống lão gia tử cao hứng hỏi lại đi, Lăng Tiêu hành lễ lui ra.

Lăng Tiêu đến thỉnh an Thi phu nhân, cũng giống như ban ngày ở trong Đông Cung, Thi phu nhân khóc lóc ôm Lăng Tiêu nói một hồi lâu, còn có Lăng Trĩ ở một bên khóc sưng lên hai mắt. Lăng Tiêu ôn nhu khuyên giải một hồi lâu mới coi như thôi.

Thi phu nhân cầm khăn chấm chấm khóe mắt, thở dài nói: “Nam nhân các ngươi, chỉ biết là tinh trung báo quốc, nào biết nữ nhân ở hậu viện, khuê các ở bên trong không dễ, không nghe được tin tức ở tiền tuyến của con, nếu như có mệnh hệ gì… Ta những năm này chỉ còn biết sống mà nhớ thương con, chờ khi ta đến cõi âm không biết làm sao ăn nói cùng Trang nhi…”

Thi phu nhân vừa nói vừa khóc, Lăng Tiêu vội vã tự mình lấy khăn hầu hạ, ôn nhu nói: “Đều là con không phải, sau này con tuyệt đối không ra chiến trường nữa là được rồi.”

“Vậy mới đúng” Thi phu nhân hỏi đến chuyện phong thưởng trên triều, lại cao hứng lên. Lão nhân gia không chống lại màn đêm thăm thẳm, hỏi han xong lập tức đi ngủ. Lăng Tiêu xoay đầu lại nhìn Lăng Trĩ, cười nói: “Nhìn muội khóc kìa, là ca không phải, ta còn mang về cho muội không ít đồ dùng nho nhỏ, ta sẽ sai người đưa đến Sấu Ngọc Hiên.”

Lăng Trĩ những ngày qua đều là lo lắng sợ hãi, bây giờ thấy ca ca đúng là nói không ra lời, để Lăng Tiêu ôn nhu an ủi một hồi lâu mới miễn cưỡng không khóc nữa.

Lăng Tiêu đưa Lăng Trĩ về Sấu Ngọc Hiên, dọc theo đường đi hai huynh muội còn tri kỷ trò chuyện không ít, hỏi đến Thi phủ, Lăng Trĩ cúi đầu thấp giọng nói: “Đúng là có gặp một lần, tháng trước muội đi miếu Thiên Lý cầu phúc, Thi thái thái cũng vội vàng tới dâng hương, gặp mặt một lần… Huynh ấy nói thỉnh phụ thân huynh ấy hỏi thăm chuyện tiền tuyến, nói là đánh thắng trận, ca không có bị thương, muội mới yên lòng.”

Thi Chính bây giờ làm việc trong nội các, bên trong các đúng là có thể nghe chuyện tiền tuyến. Lăng Tiêu nghe gật đầu, vẫn là em rể có lòng.

“Chỉ chờ sang năm thi hội thôi, thi hội vừa qua…” Lăng Tiêu thấy Lăng Trĩ đỏ mặt cũng không nói nữa: “Không còn sớm, muội muội nghỉ sớm đi.”

“Vâng” Lăng Trĩ gật gù, lại căn dặn bọn nha đầu hầu hạ Lăng Tiêu nửa ngày mới xoay người tiến vào Sấu Ngọc Hiên.

Hôm sau Lăng Tiêu vẫn tiến cung do còn là thư đồng của Chử Dịch Diễm. Bây giờ Chử Dịch Phong tuy rằng được phong Vương, nhưng bởi vì việc này xảy ra hơi đột ngột, hiện tại vừa mới tuyên chỉ nên việc kiến phủ, sửa tốt phủ đệ không phải một ngày hai ngày là xong. Lại có Thái tử phi cầu xin, chuẩn Anh Vương sau lễ nhược quán mới xuất cung.

Nếu Chử Dịch Phong nhất thời không ra cung được, Lăng Tiêu cũng vui vẻ lại làm thư đồng cho Chử Dịch Diễm mấy năm nữa, như vậy hai người gặp mặt cũng dễ dàng một chút.

“Còn đau không?” Chử Dịch Phong cẩn thận thoa thuốc lên vết thương trên lưng cho Lăng Tiêu, vẻ mặt vô cùng chăm chú.

Lăng Tiêu nở nụ cười, một tay đem tóc dài vén qua một bên: “Đều sắp lành rồi còn đau gì nữa, chỉ là có ngứa một chút.”

“Ừm.” Chử Dịch Phong gật gù, cất thuốc mỡ, kéo lên y phục của Lăng Tiêu: “Mẫu thân nói vẫn phải thoa dược, nếu không sau này sợ sẽ lưu lại sẹo.”

Lăng Tiêu tự mình buộc xong quần áo, nghe vậy nở nụ cười: “Lưu sẹo thì có gì phải sợ, lại không phải ở trên mặt.” Nói xong kéo Chử Dịch Phong ngồi ở bên cạnh mình, nhẹ giọng nói: “Ta hỏi thăm, tòa phủ đệ kia của đệ đã chọn được mảnh đất tốt, cách Thọ Khang phủ không xa, Hoàng Thượng đã nói muốn xây dựng thật hoành tráng.”

Chử Dịch Phong trong mắt tỏa ánh sáng: “Nơi đó cách gần chỗ huynh là được, ha hả…” Lăng Tiêu giơ tay khẽ vuốt gò má Chử Dịch Phong, Chử Dịch Phong thuận thế cúi đầu vùi vào bàn tay Lăng Tiêu. Lăng Tiêu nở nụ cười, động tác hệt như chơi cùng thú nhỏ.

Lăng Tiêu thuận thế ôm lấy Chử Dịch Phong để y thoải mái nằm trên chân của mình, sủng ái dùng ngón tay xoa nhẹ lên quầng thâm dưới viền mắt của Chử Dịch Phong, thấp giọng nói: “Mấy ngày nay trong cung yến hội không ngừng có khó chịu không?”

“Ừm.” Chử Dịch Phong gật gù: “Là ngủ không tốt… Không có chuyện gì, qua lần này là tốt rồi, huynh nói xem vì sao Hoàng gia gia còn để ta đi Hối Tin viện? Ta còn nghĩ về sau không cần đọc sách nữa, điều này cũng không có cho là việc xấu, còn phải đi theo lão Tam lão Tứ đọc sách…”

Chử Dịch Phong nhắm hai mắt lầm bầm oán giận: “Ta không thích niệm cái kia, một câu cũng nghe không hiểu… Hoàng gia gia nói là vì để trong bụng ta có chút mực nước, Phụ Vương cũng nói như vậy, nhưng sao ta đọc mãi cũng không có được…”

“Đọc không hiểu thì ở đó điểm danh, hiện tại đệ được phong Vương bọn họ không dám làm khó đệ.” Lăng Tiêu nhẹ nhàng xoa viền mắt cho y, thấp giọng nói, “Vào triều sớm thì có gì tốt đâu?  Nghe lời…”

Chử Dịch Phong gật gù: “Nghe lời huynh.”

Hai người trong lúc nói chuyện thỉnh thoảng hôn nhẹ, Chử Dịch Phong chống không được cơn buồn ngủ, nằm trong lòng Lăng Tiêu chỉ chốc lát sau liền ngủ say. Lăng Tiêu khẽ vuốt tóc Chử Dịch Phong đến xuất thần. Ngoại trừ ở ngày đó ở ngoài thành nghênh tiếp, Chử Dịch Cẩn vẫn không chủ động đến nói chuyện, là hắn sợ hãi sao?. Lăng Tiêu không nghĩ như thế.

Có thể lúc này Chử Dịch Cẩn cũng ý thức được, bây giờ Chử Dịch Phong đã không còn là đệ đệ ngốc trước kia mặc hắn tùy ý khi dễ. Chử Dịch Phong mười bảy tuổi được phong Vương, chỉ điểm này vượt hơn Chử Dịch Cẩn một đoạn dài.

Huống hồ Chử Dịch Phong phong Vương cũng không phải do đến tuổi theo thông lệ, mà dựa vào chiến công mới được phong hào “Anh Vương”, vì điều này ở trong triều y có ưu thế danh chính ngôn thuận hơn.

Về sau thế cuộc biến động, thế cân bằng mà Thái tử bố trí tỉ mỉ không một tiếng động sẽ chậm rãi nghiêng. Nhớ tới vẻ mặt của Chử Dịch Cẩn khi Hoàng Thượng phong Vương cho Chử Dịch Phong, Lăng Tiêu trong lòng nhẹ giọng cười. Chử Dịch Cẩn kỳ thực không cần sợ như vậy, việc lập Đế Lăng Tiêu sẽ không giở trò nham hiểm với Chử Dịch Cẩn. Hắn là vì một câu danh chính ngôn thuận cho Chử Dịch Phong, hắn sẽ không tranh Đế, hắn muốn để Chử Dịch Phong danh chính ngôn thuận thượng vị.

Đây là thời điểm cần phải đi bái phỏng cữu cữu, Lăng Tiêu chủ ý đã quyết, hôm sau lập tức xuất cung đi gặp Vi Tranh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play