Trước khi đến Đại Lý Tự, nơi làm việc của Thẩm Ngọc đã được hạ nhân thu dọn sạch sẽ.
Phương Duệ được lính gác dẫn đến đây, sau khi nhìn trái nhìn phải không thấy có gì thú vị, hắn liền ngồi ở trên chủ vị không một chút kiêng dè.
Lúc Thẩm Ngọc tiến vào, đập vào mắt nàng chính là một hắc y nhân mang mặt nạ đang ngồi ở trên ghế, ngồi ngả ngửa ra sau dựa lưng vào vách tường, còn chân thì gác lên mặt bàn…
Vừa nhìn thấy tình cảnh này, Thẩm Ngọc liền bị hù doạ, lập tức xoay người đóng cửa lại.
Nếu để người khác nhìn thấy thì còn ra thể thống gì? Người này có chổ nào giống thuộc hạ chứ? Đây rõ ràng là tư thái của chủ nhân!
Nhìn thấy Thẩm Ngọc bị mình làm cho kinh hãi thì tâm tình Phương Duệ hết sức vui vẻ.
Lúc bình thường Thẩm Ngọc đâu có nhiều cảm xúc biến hóa như thế. Lúc hắn làm hoàng đế, ngoài việc nhìn thấy biểu tình sợ hãi của nàng, thì hắn nhìn thấy nhiều nhất chính là vẻ mặt bình bình đạm đạm khiến người khác cảm thấy không thú vị.
Nhưng vì Thẩm Ngọc làm hắn mê muội nên bộ dáng không thú vị này đối với hắn cũng trở thành siu cấp đáng yêu.
Nghe hắn xưng hô là Tiểu Ngọc nhi, Thẩm Ngọc lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té ngã xuống đất. Toàn thân nổi hết da gà, liền trừng mắt nói:
- Gọi ta là Thẩm Ngọc!
Nhìn dáng ngồi của hắn, liền trách mắng:
- Ngươi còn không mau đứng dậy! Để người khác nhìn thấy, ta biết giải thích thế nào?
Phương Duệ nhướn mày sau lớp mặt nạ:
- Việc gì phải giải thích, ngươi chỉ cần nói, ngươi có nhược điểm bị ta nắm được, nên mới bất đắc dĩ khuất phục, bọn họ sẽ tự hiểu.
Thẩm Ngọc:
- …
Thẩm Ngọc liếc hắn một cái, giận mà không dám nói gì. Rốt cuộc nàng thật sự có một đống nhược điểm bị hắn nắm trong tay, nhược điểm to lớn, đủ để quyết định chuyện sinh tử của Thái Bảo phủ.
- Ta cảm thấy gọi ngươi là Tiểu Ngọc nhi cũng không tồi. Nếu ngươi không thích ta gọi là Tiểu Ngọc nhi, vậy ta sẽ gọi ngươi là Ngọc nhi, Tiểu Ngọc Ngọc?
Thả hai chân xuống đất, rồi đứng dậy rời khỏi ghế, tiếp tục buông lời trêu trọc Thẩm Ngọc:
- Nhìn ánh mắt của ngươi giống như muốn xé ta thành tám mảnh.
Thẩm Ngọc đâu chỉ muốn xé hắn thành tám mảnh, nàng còn muốn hắn xương cốt cũng không còn.
Sau đó Phương Duệ đi đến trước mặt Thẩm Ngọc, cười nói:
- Người hình như còn thiếu ta một tiếng ‘Phu quân’.
Từ khi sống lại đến giờ, hắn luôn ngóng mong nghe tiếng ‘Phu quân’ từ miệng Thẩm Ngọc.
Nhưng không ngờ lúc nào cũng có người không biết tốt xấu đến phá đám hắn, khiến hắn ức chế không thôi…
Nếu lúc này còn có tên nào dám ló mặt làm ảnh hưởng đến chuyện tốt của hắn, thì hắn bảo đảm sẽ bóp chết tại chổ.
Thẩm Ngọc lui về phía sau một bước, cố ý lãng tránh đề tài này:
- Điều kiện này để sau rồi hãy nói, hiện tại ta muốn thương lượng với ngươi một chuyện.
Khoé miệng Phương Duệ nhếch lên, quả nhiên Thẩm Ngọc đi đúng theo kế hoạch của hắn…
Như vậy cũng tốt, dù sao hiện giờ ở trước mặt nàng, không phải là hoàng đế mà là một tên đăng đồ tử không rõ danh tính.
Không có thân phận hoàng đế, nên hắn có thể thoải mái đùa giỡn Thẩm Ngọc.
Phương Duệ nhìn Thẩm Ngọc rồi híp mắt nói:
- Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta là người ngốc sao? Điều kiện là ngươi cho ta đặt ra, ta cũng đã đặt ra, hơn nữa điều kiện của ta cũng không phải cái gì quá đáng…Ngươi thì giỏi rồi, lúc này còn muốn thương lượng với ta? Ngươi cảm thấy ta sẽ cho ngươi cơ hội thương lượng cái chuyện chó má gì sao?
Thẩm Ngọc rất hy vọng cái tên này là một kẻ ngốc, tốt nhất là một kẻ đại ngốc không cần người báo đáp…
Nhưng người này không chỉ không ngốc mà còn phát huy khả năng được một tấc đòi tiến một thước vô cùng nhuần nhuyễn!
Phương Duệ tiến tới gần Thẩm Ngọc, rất ít người có thể bức lui được nàng… Vậy mà hiện tại thân phận Phương Duệ không phải là hoàng đế nhưng lại làm được điều đó.
Mắt thấy hắc y nhân ép sát tới gần mình, Thẩm Ngọc lập tức lui về phía sau hai bước.
Phương Duệ khẽ nhướn mi nói:
- Điều kiện của ta cũng chỉ là bảo ngươi gọi một tiếng ‘Phu quân’, so với việc bảo ngươi đi giết người thì đơn giản hơn nhiều. Chẳng lẽ ngươi hy vọng ta ra điều kiện để ngươi đi giết người?
Tất nhiên Thẩm Ngọc cũng hiểu lời Phương Duệ nói, mặc dù hai chữ này tổn hại đến danh dự của nàng.
Nhưng đối với thân phận hiện tại thì nàng còn cái gì gọi là danh dự nữ tử?!
Thẩm Ngọc thở nhẹ một hơi, nhắm hai mắt lại, rồi lại mở mắt ra giống như vừa mới hạ quyết định cực kỳ quan trọng, rồi nhìn Phương Duệ:
- Được, ta gọi!
Sau đó lại nhắm mắt, nhíu chặt mày, dáng vẻ như bị người khác kề dao vào cổ, khiến nàng không thể không thoả hiệp.
Nàng âm thầm an ủi chính mình… thôi thì cứ coi như hai chữ ‘Phu quân’ này là ‘khuất cái’ đi.
- Vậy ta gọi đây… Phu…
Nhìn thấy vẻ mặt của Thẩm Ngọc, Phương Duệ lập tức ngăn lại:
- Thôi được rồi, ngươi khỏi gọi nữa.
Lần này là do Phương Duệ không cho Thẩm Ngọc gọi, bởi vì hắn cảm thấy hai chữ “phu quân” kết hợp với vẻ mặt của Thẩm Ngọc, không khác gì khóc tang hắn…
Thẩm Ngọc nhanh chóng mở mắt, trong mắt xuất hiện ngạc nhiên cùng vui vẻ.
- Này không phải là ta không muốn gọi, mà là ngươi không cho ta gọi, này cũng coi là hoàn thành điều kiện.
Phương Duệ đỡ trán, phất tay nói:
- Tính, tính tính tính.
- Được rồi, vậy điều kiện này đã xong. Đến phiên ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi.
Vẻ mặt Thẩm Ngọc liền thay đổi, so với lật sách còn muốn nhanh hơn.
Phương Duệ:
-...
Hiện tại hắn thật lo lắng Thẩm Ngọc vô tâm vô phổi, vừa nghe không cần gọi, vẻ mặt nàng hồ hởi giống như tháo xuống tảng đá nặng ngàn cân, khiến hắn rất không thoải mái.
Dạng vô tình vô nghĩa, vô tâm vô phổi, lật mặt như lật sách của Thẩm Ngọc, khiến trong đầu hắn hiện lên một hình ảnh:
Thẩm Ngọc ngồi bên giường sửa sang lại y phục, còn hắn thì quần áo không chỉnh tề ngồi trên giường ôm chặt chăn mền. Sau khi Thẩm Ngọc mặc xong y phục, liền bạc tình bạc nghĩa liếc nhìn hắn, lạnh lùng nói:
“Sao còn chưa đi?”
Hắn:
- …
Nhưng nếu như Thẩm Ngọc nguyện ý cùng hắn lên giường… Vậy hắn cũng nguyện ý ôm chăn mềm nằm ở trên giường kia.
Phương Duệ ngồi xuống rồi gác chân lên cạnh bàn, cầm chén trà vừa mới pha nhấp một ngụm, sau đó nhìn về phía Thẩm Ngọc:
- Ngươi muốn thương lượng với ta chuyện gì cũng không quan trọng, quan trọng là từ trước đến nay ta là người không bao giờ làm cuộc mua bán lỗ vốn.
Thẩm Ngọc ngồi xuống đối diện hắn, hơi nghiêng người, bộ dáng giống như mưu đồ đại sự.
- Ngươi giúp ta đổi trắng thay đen, phần thù lao tự ngươi quyết định.
Tuy không muốn nói, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà thầm nói một câu:
"Toàn bộ thiên hạ này đều là của hắn, hắn còn muốn mấy thứ vàng bạc tiền tài kia làm gì?"
So với vàng bạc tiền tài thì không bằng đem nàng tặng cho hắn là tốt nhất.
Phương Duệ giả bộ cảm thấy hứng thú:
- Để ta nghe thử xem như thế nào là đổi trắng thay đen, sau đó bàn đến chuyện thù lao cũng không muộn. Ngươi muốn ta làm gì?
Thẩm Ngọc thầm nghĩ, nếu nam nhân này thật sự muốn hại nàng thì đã sớm vạch trần thân phận của nàng rồi, còn nếu hắn muốn thù lao thì sao phải đợi đến tận bây giờ?
Lúc này cẩn thận suy nghĩ, Thẩm Ngọc có một loại ảo giác hoang đường là thứ mà hắn muốn không phải vàng bạc, cũng không phải quyền thế mà là nàng.
Tuy nhiên loại suy nghĩ này vừa hiện ra, liền bị Thẩm Ngọc gạt bỏ.
- Trong nhà lao Đại Lý Tự, đại lao thâm nghiêm nhất, ta muốn ngươi đánh tráo một người.
- Đánh tráo một người?
Phương Duệ giả vờ ngạc nhiên rồi tiếp tục nói:
- Có chút khó khăn nhưng cũng thú vị, ta có thể thử. Còn thù lao thì ta sẽ tính cùng với hai điều kiện chưa được đặt ra.
Thẩm Ngọc có chút kinh ngạc:
- Ngươi đồng ý?
- Tiểu Ngọc nhi đã yêu cầu… cho dù lên núi đao xuống biển lửa thì ta cũng xông vào, không phải sao?
Thẩm Ngọc:
- …
Người này cứ nói ba câu thì có hai câu không nghiêm chỉnh.
Nhưng vì hắn vừa mới đồng ý thỉnh cầu của nàng nên nàng mới cố gắng nhịn xuống đính chính lại xưng hô Tiểu Ngọc nhi này, mỗi lần nghe thấy là nàng lại nổi da gà.
Đang nói được một nửa kế hoạch, Phương Duệ đột nhiên ra hiệu cho Thẩm Ngọc im lặng.
- Xuỵt, có người đến đây.
Lỗ tai hắn động động rồi nhìn về phía Thẩm Ngọc:
- Người tới là người luyện võ.
- Người luyện võ?
- Hơn nữa còn là một người có thân thủ phi phàm.
Phương Duệ thầm suy nghĩ, là vì tiếng bước chân này phải đến gần cửa hắn mới nghe được.
Lúc này cửa bị gõ vang.
Thẩm Ngọc lên tiếng:
- Ai?
Phía ngoài cửa truyền đến giọng nói trầm ổn khàn đặt:
- Hạ quan là Đại Lý Tự ngục thừa Hô Duyên Khóa Vân cầu kiến Thẩm đại nhân.
Nghe người nọ xưng là Hô Duyên Khóa Vân, Phương Duệ thầm nghĩ: Thì ra là hắn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT