Nghe giọng này có thể đoán người ngoài cửa ngăn trở không được, Lôi Thanh Đại đã muốn xông vào.
Lôi Thanh Đại trời sinh sức trâu sức bò, lại có nội lực bàng thân, cho dù một đám hộ vệ có võ công cũng không chắc là đối thủ của hắn.
Càng khỏi nói gì đó không có võ công, hay là hộ vệ bình thường.
Nghe tiếng bước chân Lôi Thanh Đại như sấm đi nhanh tới cửa, trong mắt Phương Duệ hiện lên kinh ngạc, Lôi Thanh Đại dám sấm vào phòng Thẩm Ngọc.
Phương Duệ không có thời gian suy nghĩ nên làm như thế nào đuổi Lôi Thanh Đại, tay trái kéo tay Thẩm Ngọc, tay phải nhanh chóng đem màn giường buông xuống, màn lụa lập tức rũ che.
Kéo chăn, Phương Duệ che đậy bản thân cùng đè Thẩm Ngọc ẩn dưới chăn, Thẩm Ngọc hoảng sợ nhìn…
Cũng nhìn không thấy, mà Phương Duệ còn có thể mơ hồ nhìn thấy Thẩm Ngọc mở to đôi mắt.
Dưới chăn nhiệt khí thở ra vô cùng nhiệt, thân thể cũng dán chặt vào nhau.
Mới vừa nằm xuống, cửa phòng “Bang” một tiếng đã bị đẩy ra.
- Thẩm Ngọc, bồi ta uống mấy chung, tiểu lão bà của ta vừa mất phụ thân, khóc lóc nháo loạn muốn thắt cổ, ta thật sự…Sớm như vậy đã ngủ?
Lôi Thanh Đại nhìn thấy trên giường đã buông màn lụa, còn mơ hồ nhìn thấy một đống trên giường, liền nghĩ hộ vệ không có lừa hắn, Thẩm Ngọc thật sự đã đi ngủ.
Thẩm Ngọc sợ Lôi Thanh Đại tiến tới xốc chăn, Lôi Thanh Đại nguyên bản chính là đầu lĩnh sơn tặc, quy củ gì đó đều không để trong mắt.
Nếu hắn thật sự lại đây chăn xốc lên, thấy người cùng nàng nằm trên giường, dù có mười cái miệng cũng khó giải thích rõ ràng.
Thẩm Ngọc giật giật, Phương Duệ lập tức ngăn chặn Thẩm Ngọc, Thẩm Ngọc không có biện pháp, ngữ khí tàn nhẫn:
- Đi ra ngoài!
Lôi Thanh Đại ngày thường ngữ khí nói chuyện cũng rất hung ác, sao có thể sợ người khác hung ác với mình, liền đi về hướng giường, trong miệng niệm:
- Đừng ngủ, lòng ta phiền, dậy bồi ta mấy chung đi.
Thẩm Ngọc nghe tiếng bước chân của Lôi Thanh Đại tới gần, thanh âm cực đại vừa vội:
- Đứng lại!
Lôi Thanh Đại sửng sốt một chút, nhìn kỹ bên trong màn lụa có độ cao, giống như hiểu ra cái gì, cười khà khà nói:
- Ta hiểu, ta hiểu, ta còn nói sao ngươi có thể không gần nữ sắc, thì ra là thích trốn ở chổ này, được, tiếp đi, ngươi tiếp tục.
Nói xong, Lôi Thanh Đại đẩy cửa phòng ra, còn đặc biệt tri kỷ đóng cửa lại.
Phương Duệ:
"...Ngươi biết cái gì!"
Nghe tiếng đóng cửa, Thẩm Ngọc gấp không chờ nổi nữa muốn chui ra khỏi chăn, Phương Duệ vẫn lôi kéo nàng, giọng ép rất thấp:
- Người còn ghé vào cạnh cửa nghe trộm.
Lôi Thanh Đại dám làm ra chuyện này, ngày mai sẽ không phế hắn, phải để hắn ở phủ nghỉ ngơi mấy ngày, dưỡng tay.
Này xem như đoái công chuộc tội.
Phương Duệ nói có người ở cạnh cửa nghe trộm, Thẩm Ngọc sợ tới mức không dám cử động, thật lâu sau, thanh âm có chút cứng đờ hỏi:
- Người đi rồi sao?
Thật ra người đã sớm đi rồi, hắn chỉ muốn nằm cùng giường với Thẩm Ngọc, cùng nàng lâu một chút, lại ngửi được mùi hương trên người Thẩm Ngọc.
Phương Duệ cảm thấy có một cổ nhiệt khí ở trên người len lỏi muốn bức phá, miệng khô lưỡi nóng, hơn nữa trong bàn tay còn truyền đến xúc cảm mềm như bông.
Khiến người tâm ý rã rời, đâu chỉ miệng khô lưỡi nóng, cả người giống như trong lò nung.
- Người đi rồi.
Hiện tại hắn chỉ có thể nói Lôi Thanh Đại đã đi rồi, hắn sợ nếu không rời khỏi chăn ngay lập tức, thì hắn nhất định sẽ nhào vào Thẩm Ngọc.
Hậu quả không dám tưởng tượng.
Vừa nghe nói người đi rồi, Thẩm Ngọc lập tức xốc chăn lên, từ chăn chui ra ngoài sắc mặt Thẩm Ngọc không biết là nghẹn, hay là như thế nào, đỏ hồng cả lên.
Từ trên giường bước xuống, hô hấp thật sâu bình ổn hơi thở, thật vất vã mới bình ổn tâm lại vì câu nói của Phương Duệ…
- Trên giường ngươi thả thứ gì, mới vừa rồi cảm thấy bàn tay đụng phải cái gì đó mềm mềm.
Nói xong Phương Duệ trực tiếp nhấc chăn lên tìm kiếm.
Thẩm Ngọc:
- …
- Sao lại không có, vừa mới…
Phương Duệ đang nói, như là nghĩ tới cái gì, liền quay đầu lại, tầm mắt dừng trước ngực Thẩm Ngọc, giống như hiểu ra cái gì.
Từ nhỏ Phương Duệ đã được hoàng hậu dạy dỗ, giữ mình trong sạch, lúc làm thái tử ở Đông Cung một đống mỹ nhân như hoa như ngọc, hắn cũng không động chút tâm tư.
Đến năm mười bảy tuổi liền nhận thức Thẩm Ngọc, lúc mười chín tuổi lại cho rằng mình có xu hướng giới tính là nam nhân, còn nữ nhân hoàn toàn không chạm qua.
Cho nên vừa rồi cũng không biết là thứ gì, chỉ là cảm thấy thứ này nhu nhu nhuyễn nhuyễn, miết trong tay xúc cảm khẳng định rất tốt, chỉ là không nghĩ tới……
Thì ra nữ nhân, đúng như chuyện hài thô tục trên phố phường, nơi đó vô cùng mềm mại.
Thẩm Ngọc đương nhiên biết đó là thứ gì, lấy tay che ngực, trừng mắt nhìn Phương Duệ.
Cảm giác miệng khô lưỡi nóng càng thêm mãnh liệt, khụ một tiếng, ánh mắt chuyển dời đi chổ khác.
Tuy giọng nói vẫn cố ý ép khàn khàn, vẫn có thể khiến người nghe ra vài phần ý vị ngả ngớn:
- Ngươi thoạt nhìn gầy yếu, nhưng cũng chỉ là thoạt nhìn mà thôi.
Thẩm Ngọc mở to mắt nhìn hắn:
- Ngươi lo nghĩ ba điều kiện đi, ta sẽ đáp ứng ngươi, đến lúc đó ngươi hãy coi như cái gì cũng không biết.
Phương Duệ nhướng mày, xem ra Thẩm Ngọc nghĩ hắn nói giỡn, từ trên giường bước xuống, đi về phía Thẩm Ngọc vài bước:
- Vừa nãy ta mới nói một điều kiện, ngoan, gọi một tiếng phu quân xem.
Thẩm Ngọc:
- …
Rốt cuộc nàng đã làm gì trêu chọc loại người không biết xấu hổ như vậy?
Đột nhiên Phương Duệ giật giật lỗ tai, ngoài sân có tiếng nói chuyện, nếu hắn nhớ không lầm, là giọng của Thẩm lão thái gia.
- Ngươi nói mới vừa rồi Lôi tướng quân xông vào phòng Ngọc nhi, nghe hắn nói, trong phòng Ngọc nhi còn có người khác?
Lão quản gia đẩy xe lăn trả lời:
- Lão thái gia, vừa rồi hạ nhân tới bẩm báo xác thật có nói như vậy.
- Có biết người trong phòng là ai không?
Lão quản gia lắc lắc đầu, đáp:
- Không biết.
Phương Duệ nhăn mi, đêm nay không thể để cho người ta an tâm? Lại đến nữa, hắn thật sự lo lắng ngày mai hắn sẽ tìm lấy cớ dẫn Thẩm Ngọc theo bên người cải trang đi tuần!
Khẩu khí bất đắc dĩ nói:
- Có người lại đây, ta đi trước, một tiếng phu quân này, chỉ có thể để lần sau rồi gọi.
Thẩm Ngọc sửng sốt, nghĩ thầm:
" Là ai đến đây, chẳng lẽ tổ phụ?"
Phương Duệ bước nhanh đi đến trước cửa sổ, mở cửa sổ ra, giống như nhớ tới cái gì, quay đầu nói:
- Ngươi mau chỉnh sửa y phục trên người của ngươi, nếu không ngươi sẽ bị thuyết giáo.
Phương Duệ cười khẽ một tiếng, sau đó ra ngoài, còn nhân tiện đóng cửa sổ lại, Thẩm Ngọc nhanh chóng khóa trái cửa sổ, mới vừa sửa sang lại y phục cùng tóc, liền có người gõ cửa.
- Công tử, lão thái gia tới.
Ngoài cửa sổ Phương Duệ thở dài một hơi, vì cái gì mỗi lần muốn cùng Thẩm Ngọc thân cận một chút, sẽ có người nhảy ra phá hư!
Nhìn bầu trời đêm, liền biết đêm đã khuya, cẩn thận từ sau cửa sổ vòng đi.
Phương Duệ cùng Dung Thái trở lại tẩm cung, thủ vệ Ngự lâm quân hành lễ với Phương Duệ, rồi nói:
- Bệ hạ, thái hậu nương nương đang ở đại điện chờ người.
Phương Duệ chợt nhếch môi cười, tới cũng tốt, không tới, ngày mai hắn cũng sẽ đi “Thỉnh an”.
Tiến vào trong điện, thái hậu ngồi ở trên thiên điện, trong tay vê Phật châu, nghe hạ nhân hành lễ kêu “Bệ hạ”, biết là Phương Duệ đã trở lại, liền mở mắt.
- Nhi thần thỉnh an mẫu hậu.
Thái hậu giương mắt nhìn về phía hắn, trong mắt không có gợn sóng, giống như phụ nhân không màng thế sự, cái gì cũng nhìn đạm bạc, nhưng không phải như thế.
Thái hậu mặc y phục hoa lệ, kim tuyến chỉ vàng, ung dung hoa quý, năm nay đã gần bốn mươi, lại bảo dưỡng thoả đáng, nhìn như ba mươi.
Mặt mày hiền từ, ở trong cung, có thể trở thành người thắng cuối cùng, leo đến cấp bậc thái hậu, đều là người không hiện sơn không hiện thủy, càng không cần xem mặt ngoài.
Vĩnh viễn sẽ không biết nội tâm người này như thế nào, đến tột cùng đã làm ra chuyện dơ bẩn xấu xa gì.
Thái hậu vốn là chi nữ của quan lớn, dựa vào gia tộc, hoàn toàn có thể ngồi lên phân vị hậu, liền cho rằng ngôi vị hoàng hậu có được dễ như trở bàn tay.
Nhưng hoàn toàn không ngờ trên đường lại xuất hiện nữ nhi bệnh tật ốm yếu của thương nhân, bởi vì cứu giá có công, được phong làm hoàng hậu.
Mặc kệ là thánh sủng hay là địa vị đều bị cướp đi, trong lòng có thể rộng lượng thoải mái?
- Duệ nhi, ngươi đi đâu, sao trễ như vậy mới trở về?
Trong giọng nói của thái hậu không mang theo ý trách tội, nghe như dò hỏi bình thường.
Phương Duệ tùy ý trả lời:
- Chỉ xuất cung đi đây đó mà thôi.
Nghe Phương Duệ nói cho có lệ, thái hậu nói:
- Vẫn còn trách ai gia muốn tuyển tú cho người?
Vì lấy cớ tuyển tú, hắn mới có thể tránh gặp thái hậu nửa tháng để tự hòa hoãn tâm tình sau khi trọng sinh.
Phương Duệ ý cười nhiễm khóe miệng:
- Nếu mẫu hậu đã biết, nhi thần không cần nhiều lời giải thích, khai quốc chi sơ, tằng tổ phụ từng nói, chỉ cần có nhi tử nối dõi, hậu đại(thế hệ sau) cũng có thể không cần tuyển tú.
Thái hậu nhếch môi nói:
- Khi nào Duệ nhi mới có nhi tử nối dõi, hiện giờ hoàng thượng ngay cả thẻ bài cũng chưa từng lật.
Phương Duệ ngồi xuống ghế, ý cười chưa giảm:
- Mẫu hậu không cần quan tâm, nhi thần còn trẻ, nếu muốn quan tâm, mẫu hậu quan tâm hoàng đệ một chút, năm nay hoàng đệ đã thành niên, nên nghị hôn.
Nói đến tiểu nhi tử, thái hậu hơi nhíu mày, đưa tay bưng tách trà, nhấp một ngụm, nói:
- Hôn sự của Trạm nhi phải để hoàng thượng làm chủ.
Còn để hoàng huynh làm chủ, chỉ sợ một người cũng không vừa lòng.
- Nhi thần sẽ lưu ý.
- Ai gia cũng không ép hoàng thượng tuyển tú, chỉ là nhi tử nối dõi, không thể không gấp.
- Nhi thần đã biết.
Thái hậu trước giờ rất ít nói chuyện với hắn, ngồi một lát liền đi, sau khi tiễn thái hậu, thu hồi ánh mắt, phân phó Dung Thái:
- Đi tra xem Trạm vương thích dạng nữ tử gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT