Sau khi xe sửa xong cuối cùng Trần Hãn đã thoát khỏi cuộc sống chen lấn trên xe buýt, nhưng hắn cũng không muốn về nhà, chỉ có một mình hắn khắp nơi đều lạnh như băng, hơn nữa căn phòng kia tràn ngập kỷ niệm sống chung của hai người, mỗi một chỗ đều có hình bóng của Lý Hi, nghĩ tới những thứ này trong lòng hắn liền khó chịu. Lái xe đến công viên, sau khi xuống xe không muốn đi dạo, chỉ tựa vào bên cạnh xe châm điếu thuốc chậm rãi nhả ra nhìn người đến người đi trong công viên. Ở đâu cũng thấy một cặp tình nhân, hoặc cúi đầu liếc mắt đưa tình, hoặc ôm ôm ấp ấp rất thân mật, kích thích đầu hắn cũng bắt đầu suy nghĩ miên man, lơ đãng bay tới ngày hôm đó, khăn trải giường màu trắng, tóc đen rối loạn, vẻ mặt ẩn nhẫn, còn có thân thể mềm dẻo, tiếng thở dốc động lòng người…

Đầu óc nóng lên lấy điện thoại ra, Trần Hãn không do dự một giây trực tiếp tìm được số y nhắn một tin ngắn: Có rảnh đi uống một ly không?

Uông Cẩm Viêm đang ngồi ở trong phòng làm việc nghe bọn họ bàn tán về vụ án, sau khi điện thoại di động rung lên liền cúi đầu nhìn lướt qua, lúc nhìn thấy tên người được hiển thị khoé miệng cười mỉm, ngón tay nhanh chóng gởi lại mấy chữ: Được, gặp ở chỗ cũ!

Trần Hãn thấy hồi đáp khoé miệng khẽ nhếch lên, nắm trong tay lái xe đi thẳng.

Uông Cẩm Viêm đứng lên cắt ngang, “Mọi người tiếp tục, tôi đi trước!”

Uất Trì nhìn y đứng dậy muốn đi lập tức kéo y lại khẽ nhắc nhở, “Cậu còn chưa viết báo cáo tổng kết mà!”

Uông Cẩm Viêm rút tay ra vỗ vỗ hắn, “Mai viết cũng như nhau, tôi lại chạy không được!” Thật là phục bọn họ, vụ án đã kết thúc còn có thể thảo luận khí thế ngất trời.

Lúc Uông Cẩm Viêm đến Trần Hãn đang ngồi trước quầy bar vừa hút thuốc vừa uống rượu, đi tới ngồi bên cạnh, Trần Hãn đưa một ly rượu khác cho y.

“Dù gì anh cũng là bác sĩ mà, hút thuốc hay rượu đều không thiếu cả hai!” Uông Cẩm Viêm uống một hớp rượu nhìn hắn, ánh đèn vút qua mặt hắn nhìn rất mơ hồ.

Trần Hãn vốn đã cai thuốc vì Lý Hi, thân thể cậu không tốt lắm. Hắn hút trộm cũng không thoải mái liền mượn dịp cai luôn, nhưng bây giờ người đã không còn ở đây, hắn có mượn dịp hay không còn có ý nghĩa gì nữa.

“Đàn ông có hai thú vui lớn, nếu như ngay cả thế này cũng bị tước đoạt, sống còn có lạc thú gì nữa!” Hút một ngụm cuối cùng liền ném điếu thuốc xuống đất đạp tắt.

Uông Cẩm Viêm nhìn ra tâm tình của hắn khó chịu, y cũng không muốn hỏi nhiều, dù sao bọn họ chỉ là quan hệ bạn giường.

Hai người uống rượu xong cùng đi ra khỏi quán bar, vẫn là nhà nghỉ kia, vào phòng hôn môi cởi quần áo động tác phối hợp ăn ý.

Lần trước bị Trần Hãn đè ở trên nên hôm nay Uông Cẩm Viêm nói gì cũng phải tìm lại mặt mũi, hai người ở trên giường giống như bánh nướng áp chảo quấn lấy nhau, nhưng giường chỉ rộng cỡ vậy, kết quả chính là hai người cùng rớt từ trên giường xuống.

Hai người đều bị đụng trúng, Trần Hãn ngồi dậy nhìn y xoa gáy nhíu mày, cúi đầu xuống giọng mang chút áy náy nói: “Xin lỗi!”

Uông Cẩm Viêm cho là hắn xin lỗi vì chuyện vừa rồi, vừa muốn mở miệng chợt nghe hắn nói tiếp, “Tôi không biết cậu có sở thích đặc biệt, không thích làm ở trên giường…”

“Anh thả…” Uông Cẩm Viêm mới định điên cuồng rống lên, Trần Hãn đè thẳng eo y lại, nửa người dưới của hai người dán chặt vào nhau. Bất thình lình bị chiếm giữ, khiến sắc mặt của Uông Cẩm Viêm rất khó coi, nhưng ngoại trừ thả lỏng y không còn cách nào khác.

Trần Hãn khẽ cười một tiếng, “Cậu học thông mình rồi đó cảnh quan Uông!” Không để y có cơ hội nói chuyện cúi người ôm đầu y hôn xuống.

Trên sàn nhà màu tím đậm, thân thể trắng nõn càng lộ ra màu trắng óng ánh, tản ra sự mê hoặc cực hạn. Sắc mặt Uông Cẩm Viêm xanh mét, không gian quá nhỏ không thể giãy giụa, nhưng y vô cùng không cam lòng lại lần nữa ở vị trí để mặc cho người khác làm thịt, một chân đá ra theo bản năng. Trần Hãn đã sớm đoán được y sẽ không ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, đã chuẩn bị xong xuôi tiếp lấy, lòng bàn tay chậm rãi vuốt ve từ trên xuống dưới, nhìn sắc mặt y đỏ lên, giống như khiêu khích cúi người xuống cắn một cái trên bắp chân y nhẹ nhàng liếm mút dấu răng.

Vẻ mặt từ trắng chuyển đỏ, nhìn nụ hôn của Trần Hãn từ bắp chân di chuyển lên phía trên, từ đùi liếm tới rốn, từ từ chầm chậm lan tràn lên phía trên, thân thể cảm thụ được đầu lưỡi mềm mại trơn trượt không khỏi run rẩy. Trước đây y tìm người cũng chỉ để phát tiết dục vọng mà thôi, chưa từng có ai đùa giỡn triệt để như hắn vậy. Đầu lưỡi nóng hổi đến dưới nách y, như tằm ăn rỗi để lại một loạt dấu tích ái muội hơn phân nửa chỗ đó, ngón tay của Uông Cẩm Viêm không tìm được chỗ mượn lực trên sàn nhà lạnh buốt trơn bóng, cuối cùng chỉ có thể giơ lên che mắt lại không muốn nhìn nữa.

Trần Hãn không hài lòng lắm khi nhìn thấy hành động như đà điểu* của y, bắt lấy tay y liếm đầu lưỡi đi lên trên, đầu lưỡi do dự ở trước ngực một chút liền rời đi, như có như không khiêu khích. Khiến thân thể Uông Cẩm Viêm lại căng thẳng rên rỉ ra tiếng, cũng không khống chế được dục vọng của mình liền lựa chọn buông thả, mơ màng trống rỗng khiến y vươn tay ra giống như túm lấy hắn nhưng chỉ luồn vào mái tóc đen dày của Trần Hãn, khi ngón tay y luồn qua có một cảm giác tê dại chạy thẳng vào tim.

(*Hành động như đà điểu (鸵鸟般的行为): tiếng Anh là “ostrich policy”, dùng để chỉ xu hướng phớt lờ hiểm nguy và vấn đề ở trước mắt và làm như nó không tồn tại, câu này xuất phát từ thói quen vùi đầu vào cát khi cảm nhận được nguy hiểm của loài đà điểu)

Mắt không nhìn thấy được, cảm giác thì càng ngày càng tăng rõ rệt, y có thể cảm nhận rõ ràng mỗi một động tác trêu đùa của Trần Hãn. Uông Cẩm Viêm cong người lại hít một ngụm, năm ngón tay run rẩy không nghe lời chỉ có thể lần nữa bám chặt tóc hắn.

“Sớm chấp nhận thực tế một chút không phải là quá tốt sao!” Đầu Trần Hãn đặt ở trên ngực y khàn khàn phát ra tiếng cười, Uông Cẩm Viêm giận dữ giương mắt trừng khi hắn dùng sức đâm vào, say mê thấy được sự phẫn nộ chợt loé lên trong ngươi y bị đập tan thành từng mảnh vụn, chỉ còn dư lại mơ màng trong mắt.

“Đừng… A…” Hai chân bị tách ra càng rộng, dưới thân là sàn nhà lạnh như băng, phía trên là thân thể nóng rực, trong đầu Uông Cẩm Viêm là một mảng hỗn độn càng lúc càng không phân rõ đâu là hiện thật, vô ý thức thuận theo động tác của hắn từ từ nghênh hợp.

Nhìn y như vậy khiến máu Trần Hãn càng sôi trào, cúi đầu ngậm vành tai của y, mơ màng cắn một cái khẽ gọi bên tai y: “Cẩm Viêm…”

Nghe được lời nói trong mông lung, đã vô lực không còn phân biệt được gì rõ ràng, từ từ làm quen với thân thể của người đàn ông này, đã bị đẩy vào một miền đất vui sướng đến điên cuồng không bao giờ tưởng tượng được…

Sắc trời dần sáng, bên trong phòng cuối cùng đã thật sự an tĩnh lại, tiếng thở dốc liên tục đã bình ổn lại.

Uông Cẩm Viêm cảm thấy thân thể đã sớm không phải là của mình nữa, ấy thế mà y bị người ta đè làm một đêm trên sàn nhà lạnh lẽo cứng ngắc, ý nghĩ muốn mua khối đậu hũ đập tường cũng mất sạch.

Trần Hãn thẳng người lại nhìn y, cũng cảm thấy mình hơi quá đáng, sờ mũi nhìn y bất động hồi lâu mới mở miệng hỏi, “Có thể đứng dậy không?”

Uông Cẩm Viêm muốn trợn trắng mắt, thanh âm khàn khàn mở miệng, “Ngài cảm thấy thế nào?”

Trần Hãn không dám cười, sợ kích động y. Khom người muốn ôm y, Uông Cẩm Viêm lập tức từ chối, tuy rằng y là bị làm, nhưng y cũng không muốn giống như nữ giới. Trần Hãn thấy không sao, vậy có thể đỡ y đứng dậy. Uômg Cẩm Viêm chưa từng mất mặt như thế, sắc màu đỏ ửng nơi gò má lan tràn xuống cổ, khập khiễng vào phòng tắm.

Buổi sáng không biết là chuông báo thức của điện thoại người nào bắt đầu rung lên điên cuồng thúc giục, Uông Cẩm Viêm ngủ ở bên kia chưa tỉnh lại, Trần Hãn bị làm ồn đến bực dọc hai mắt ríu lại tìm được điện thoại di động mới phát hiện là của mình. Tắt điện thoại mới nhận ra đã không còn sớm, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ màu vàng nhạt chiếu vào, sắc mặt của Uông Cẩm Viêm tái nhợt uể oải khẽ nhíu mày, cảm giác được ánh mặt trời chiếu vào khiến lông mi run rẩy. Trở mình khiến chăn nơi bả vai tuột xuống lộ ra một mảng lớn da thịt, trên người loang lổ vết hồng ngân lộ ra cảnh tượng điên cuồng tối qua. Dưới ánh nắng mờ nhạt buổi ban mai thấy tình cảnh này họng pháo lại không thể khống chế mà dựng thẳng lên.

Hôm qua bị hắn ép buộc không nhẹ, Trần Hãn có hơi áy náy, hắn nổi danh là đối đãi ôn nhu với mỗi một bạn giường, nhưng gặp gỡ Uông Cảnh Viêm khiến hắn cảm giác mình không cách nào bình tĩnh được, mỗi một tế bào trên người đều kêu gào sôi sục.

Phát hiện mình lại nổi lên phản ứng Trần Hãn cảm thấy nguy hiểm, nếu như tới thêm một lần nữa, Uông Cẩm Viêm thật sự có thể giết hắn. Đứng dậy vào phòng tắm, tắm xong đã sắp 7h. Uông Cẩm Viêm đã thức dậy, khom người ngồi ở mép giường mặc quần áo.

“Tỉnh rồi?” Trần Hãn lau tóc cũng đi qua ngồi bắt đầu mặc quần áo.

Uông Cẩm Viêm không lên tiếng, nhìn bộ dáng nhàn nhã của hắn mà hận nghiến răng, hôm nay y vẫn phải đi làm. Ngẫm lại đã cảm thấy tự mình làm bậy không thể sống.

Hai người đi ra khỏi nhà nghỉ, ngoại trừ sắc mặt của Uông Cẩm Viêm có chút tái nhợt cùng bước chân chầm chậm ra thì không nhìn ra chỗ nào khác thường, Trần Hãn thở dài trong lòng: Đây là điển hình của vì sĩ diện mà làm khổ bản thân đây mà.

Nhìn Uông Cẩm Viêm muốn đón xe đi làm, Trần Hãn ngăn y lại, “Tôi lái xe tới, tôi đưa cậu!”

Uông Cẩm Viêm nhìn hắn một chút cũng không nhiều lời, gật đầu chờ Trần Hãn lái xe tới trực tiếp lên xe đi.

Lúc ở giao lộ Uông Cẩm Viêm gọi hắn lại, “Dừng xe được rồi!”

Trần Hãn cũng hiểu không thích hợp lái qua, tìm chỗ ven đường dừng xe lại nhìn người y thẳng băng bước xuống xe liền cảm thấy buồn cười.

Uông Cẩm Viêm ngồi tại chỗ gõ báo cáo, quả thật là một đại cực hình. Âm thầm cắn răng ngồi thẳng, trên tay lướt nhanh, về phần gõ cái gì chính y cũng không quá ấn tượng, hoàn toàn là dựa vào trí nhớ.

Uất Trì nhìn dáng vẻ trắng bệch rất khó chịu của y, rót cốc nước đưa cho y, “Cậu không sao chứ? Không thoải mái?”

Uông Cẩm Viêm cũng không biết mình nên gật đầu hay nên lắc đầu, cười ngây ngô nhận lấy nước nhấp một ngụm. “Không sao, cảm ơn!”

Đội trưởng Lý Quyền ở bên cạnh đi qua nhìn dáng vẻ đứng ngồi không yên của y lập tức cười cười ám muội, vẻ mặt như hiểu rõ lấy một hộp thuốc từ trong ngăn kéo nơi bàn làm việc ném qua cho y.

Uông Cẩm Viêm nhận lấy nhìn: Thuốc bôi trĩ! Sắc mặt tức khắc từ trắng đổi xanh, từ xanh đổi hồng sớm thành một khay pha màu, khẽ mắng một câu: “Đậu… xanh!”

Lý Quyền cười cười, “Mười đàn ông chín người bị trĩ, cái này rất bình thường không có gì phải ngượng ngùng!”

Mặt Uông Cẩm Viêm tối sầm lại, cảm thấy có một hàng quạ đen gào thét bay qua đỉnh đầu. Khoé miệng co rút dùng tốc độ nhanh nhất giấu thuốc đi, gắng gượng nặn ra một nụ cười, “Cảm ơn đội trưởng!” Sau đó không ngừng thầm mắng ở trong lòng: Trần Hãn! Lần sau dám đè y lên sàn nhà nhất định sẽ phế hắn.

Trần Hãn đang khám cho bệnh nhân, mũi ngứa ngứa đột nhiên hắt hơi một cái. Bệnh nhân quen biết hắn, nói đùa với hắn: “Xem ra là có người nhớ nhung bác sĩ Trần!”

Trần Hãn cười cười. Nhớ hắn? Mắng hắn thì đúng hơn, hắn cảm nhận được đầy tràn ác ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play