Bệnh của Lý Hi là bệnh cũ, mỗi lần tái phát đều dày vò lặp đi lặp lại. Bệnh tình của Lý Hi không thấy tốt hơn, Trần Hãn cũng bị làm khổ đến mặt mũi tiều tuỵ

Ban ngày Lý Hi ngủ nhiều dẫn đến buổi tối đầy tinh thần, Trần Hãn ngồi một bên xem tin tức đến nhập thần, Lý Hi cảm thấy không thú vị, nhấc chân quấy rầy nhưng cậu không thành công đành dứt khoát ngồi dậy, “Trần Hãn, thời sự có cái gì hay mà coi!”

Mắt Trần Hãn vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào tin thời sự, “Vậy em muốn làm gì?”

Con ngươi Lý Hi xoay tròn rồi bước xuống giường ghé vào trên lưng Trần Hãn ôm lấy hắn, “Nếu không thì chúng ta đi siêu thị, sau đó anh dạy em học nấu ăn có được không!”

Trần Hãn quay đầu lại nhìn bộ dáng nóng lòng muốn thử của cậu liền cười cười, “Anh bảo đảm nhiệt huyết của em sẽ không duy trì được một tiếng đâu.”

Lý Hi mất hứng, “Ai nói chứ! Em nghiêm túc đó, em thật sự đặt biệt muốn tự mình làm một bữa cơm cho anh ăn.”

Trần Hãn cười cười không lên tiếng, Trần Hãn vẫn coi tin tức thời sự được phát xong mới mang Lý Hi đi siêu thị.

Lý Hi nhìn bảng hiệu Walmart liền khó hiểu, “Gần đây không phải cũng có siêu thị sao, vì sao tới chỗ xa như vậy!”

“Rau ở đây khá tươi ngon!” Bản thân Trần Hãn cũng không biết vì sao mình phải lái xe chạy xa như vậy đến chỗ này, có lẽ là tới quá nhiều lần, đi thuận đường.

Đẩy xe đi theo Trần Hãn chọn lựa nguyên liệu nấu ăn, cậu không biết chọn rau xanh phải chú ý nhiều thứ như vậy, nhìn cái gì cũng mới mẻ khá thích thú, líu ríu nói không ngừng. Tìm một vòng không thấy đùi gà mà cậu muốn ăn, xoay người vỗ Trần Hãn, “Còn thiếu đùi gà!”

Trần Hãn gật đầu giao xe đẩy cho cậu, “Em xếp hàng để tính tiền đi, anh đi lấy!”

“Được, em ở quầy tính tiền số 13 chờ anh!”

Trần Hãn quay người đi về phái khu đông lạnh, chọn đùi gà xong xuôi vừa quay đầu lại có thể nhìn thấy Uông Cẩm Viêm. Trong xe đẩy hơn phân nửa là mì gói, trên tay phải quấn băng vải, một bà cụ làm rớt đồ, Uông Cẩm Viêm khom người giúp bà nhặt lên.

Trần Hãn bước nhanh tới, tầm mắt của hai người vừa vặn chạm vào nhau cũng không biết nên nói gì, mặt đối mặt sững sờ nhìn đối phương.

Uông Cẩm Viêm thấy sắc mặt của hắn tiều tuỵ cũng biết hắn sống không quá tốt, trong lòng hơi thở dài. “Thật là trùng hợp!”

Trần Hãn nhìn cánh tay bị thương của y liền nhíu mày, “Tay cậu bị làm sao vậy?”

Uông Cẩm Viêm lắc lắc cánh tay cười cười, “Không cẩn thận bị trầy da!”

Nhưng Trần Hãn cười không nổi, mới chỉ nửa tháng không ở bên cạnh mà y lại bị thương, theo lý trí là một chuyện, theo trái tim lại là một chuyện khác. “Đi khám bác sĩ chưa? Thật sự không sao chứ?”

Uông Cẩm Viêm lắc đầu, “Thật sự không sao, chỉ là trầy da thôi, băng bó xong là tốt rồi!”

Trong lòng Trần Hãn không biết là có mùi vị gì, muốn mắng y cũng không tìm được lập trường hợp lý, chỉ có thể trầm mặt, “Chăm chỉ làm việc là chuyện tốt, nhưng đừng như ‘chàng mười ba liều mạng’(1) khiến người khác phải lo lắng!”

Uông Cẩm Viêm cười không nổi, gật đầu, “Tôi đi đây!”

Trần Hãn chỉ có thể trơ mắt nhìn y một tay đẩy xe đi lướt qua hắn, xúc cảm lạnh lẽo trong lòng bàn tay ép buộc kéo tầm mắt hắn về lại, nhưng tâm trí không có cách nào để bình tĩnh lại.

“Sao đi lâu vậy?” Lý Hi chờ đến không nhịn được nữa, thấy Trần Hãn về liền không kìm nén được mà oán trách.

Trần Hãn ném đùi gà vào vào trong xe đứng sau cậu không nói lời nào, dư quang nơi khoé mắt nhìn người đang xếp hàng ở bên kia.

Lý Hi thấy sắc mặt hắn không tốt lắm cũng không dám phàn nàn nữa, đẩy xe nhàm chán nhìn đông liếc tây liền nhìn thấy Uông Cẩm Viêm trong số người đang xếp hàng ở bên kia, nhớ tới phản ứng kỳ lạ của Trần Hãn, lại nhìn thấy Uông Cẩm Viêm, Lý Hi lập tức biết hai người bọn họ đã gặp mặt. Nghĩ tới đây tâm trạng tốt đẹp gì đều biến mất hết, nén giận theo Trần Hãn lên xe, Trần Hãn lái xe thật chậm, dọc theo đường đi cũng không nhìn thấy Uông Cẩm Viêm.

“Cố ý chạy xa như vậy chính là hy vọng có thể nhìn thấy y phải không?” Lý Hi không nhịn nổi nữa, lòng tràn đầy tủi thân.

“Hử?” Trần Hãn đang chú ý trên đường nên không nghe rõ cậu nói gì.

“Chính là tên cảnh sát họ Uông kia!” Lý Hi thấy hắn giả ngu càng giận không có chỗ phát tiết.

Trần Hãn cau mày, “Nói bậy cái gì đấy!”

Lý Hi không lên tiếng nữa, cậu biết bây giờ cậu càng nói thêm sẽ khiến Trần Hãn gai mắt, nhưng chuyện ngày hôm nay khiến cậu thấy bực bội. Càng nghĩ càng tủi thân, ngồi một bên bắt đầu khóc thút thít.

Trần Hãn đau cả đầu, “Thật không biết trong đầu óc em đang suy nghĩ gì, chỉ là trùng hợp gặp nhau nói vài câu mà thôi!”

Lý Hi tiếp tục khóc, chung quanh mắt đỏ một vòng. “Cái gì mà trùng hợp, em thấy là cố ý. Giả vờ bị thương giả vờ tội nghiệp khiến anh thương xót mà thôi, đừng cho là em không biết!”

“Y không phải là loại người như em nghĩ đâu, đừng nói lung tung!” Trần Hãn cau mày không muốn nghe cậu nói chuyện về Uông Cẩm Viêm.

“Em thật sự không biết tên cảnh sát kia rốt cuộc cho anh mê hồn dược gì, để anh nhớ mãi không quên y!” Lý Hi gần như quát lên, cậu có thể nhịn bị Trần Hãn lạnh nhạt với cậu, nhưng không thể nhịn khi trong lòng của Trần Hãn có một người khác.

Trần Hãn đạp thắng xe lại dừng ở ven đường, bây giờ trong lòng hắn rất rối loạn cũng không có tâm trạng đi dỗ Lý Hi. “Nếu như em muốn vô cớ gây sự thì cứ tiếp tục, lúc nào chờ em xong chuyện thì lúc nấy chúng ta trở về.” Nói xong móc một điếu thuốc và bật lửa từ trong túi ra, châm một điếu thuốc không nhìn Lý Hi.

Lý Hi cũng biết mình như vậy là đang cố tình gây sự, nhưng cậu không thể không để ý, không thể cái gì cũng không nhìn thấy. Lau nước mắt ôm lấy cánh tay của Trần Hãn thái độ mềm xuống, “Em như vậy cũng bởi vì em yêu anh, em có thể chịu đựng được chuyện anh không yêu em!”

Trần Hãn dập thuốc, “Vậy thì trở về thôi.”

Lý Hi liếc nhìn Trần Hãn ngoan ngoãn ngồi im không dám mở miệng nữa, một mình tức giận nghiến răng ở trong lòng.

Lúc Trần Hãn vào phòng bệnh liền thấy Lý Hi đang phân cao thấp với trái táo, trái táo đẹp đẽ đã bị gọt vỏ một nửa. “Để anh làm!”

Lý Hi lắc đầu tiếp tục phân cao thấp với trái táo, “Không cần anh thương hại em!”

Trần Hãn ngồi bên cạnh đoạt lấy cây dao qua, “Anh thương hại quả táo trong tay em! Chờ em gọt xong vỏ thì đoán chừng chỉ còn lại hạt táo!”

Lý Hi nhụt chí ngồi trên giường nhìn Trần Hãn nhanh chóng xử lý xong xuôi quả táo, trong lòng không thoải mái. “Có phải em đặc biệt vô dụng hay không, cái gì cũng không làm được!”

Trần Hãn gọt vỏ quả táo xong liền đưa cho cậu, “Không ai đòi hỏi em phải trở thành siêu nhân toàn năng mười hạng mục.”

Lý Hi bò dậy từ trên giường ôm lấy Trần Hãn, “Em biết mấy ngày nay là em không đúng, chỉ cần anh còn yêu em, em nguyện ý biến thành siêu nhân toàn năng mười hạng mục.”

Trần Hãn thở dài, ấn cậu xuống giường đắp kín chăn lại, “Không có siêu nhân nào bị bệnh cả, dưỡng thân thể tốt đã rồi nói sau.”

Lý Hi nắm lấy tay Trần Hãn không buông, núp ở trong chăn cười khúc khích.

Cánh tay phải của Uông Cẩm Viêm bị thương, làm gì cũng bất tiện. Uất Trì vừa lái xe vừa nhìn hắn dùng một tay mở bản ghi chép ra thì trong lòng rất lo lắng, “Nếu không thì cậu chuyển đến ở với tôi đi, như vậy cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.”

Uông Cẩm Viêm cười cười, “Chỉ là trầy da thôi, không nghiêm trọng như vậy, mấy ngày nữa là tốt rồi!”

Uất Trì thở dài, sớm đã biết Uông Cẩm Viêm sẽ không đồng ý. “Da cũng đã rớt một mảng rồi còn nói là chuyện nhỏ, lần sau nhờ cậu nhắc trước được không, anh hùng đều do cậu làm hết, cho người qua đường tôi đây có vài dịp thể hiện được không?”

Uông Cẩm Viêm khép cuốn sổ lại, “Được, lần sau có chuyện cứu người thì tôi nhất định sẽ nhớ đạp cậu ra ngoài, cho cậu cơ hội lộ mặt!”

Uất Trì nhìn y rốt cuộc đã vui vẻ lại thì trong bụng khá yên lòng, nhìn y khó chịu thì bản thân cũng nhức đầu theo, chỉ hận mình cũng không phải là người kia trong lòng y, điều có thể làm cũng chỉ là những thứ này mà thôi.

——— —————-

(1) Chàng mười ba liều mạng (拼命十三郎): Có lần Khang Hi dẫn các hoàng tử đi săn bắn, sau khi các hoàng tử đều đã đi săn, bởi vì thập tam và thập tứ hoàng tử còn nhỏ tuổi nên ở lại đứng hai bên của Khang Hi. Bỗng nhiên, có một con bạch hổ lướt qua thị vệ bổ nhào về phía Khang Hi, lúc bây giờ, Dận Tường (thập tam hoàng tử) đang cầm một thanh chuỷ thủ ngắn trong tay liền liều lĩnh xông về phía mãnh hổ. Khang Hi vộ la lên, “Mau trở lại, nguy hiểm đó!” Lúc này thập tứ dang cầm một quả cầu lửa trong tay chơi nhìn về phía mãnh hổ, mãnh hổ thấy quả cầu lửa nhanh chân bỏ chạy. Lúc này, Khang Hi ôm chặt Dận Tường, hỏi hắn có bị thương hay không. “Con vì bảo vệ trẫm, vì giang sơn của trẫm, ngay cả mạng cũng có thể không cần, “Thuỷ Hử Truyện” có “Chàng ba liều mạng”, thì bây giờ trẫm liền phong con làm “Chàng mười ba liều mạng!” Năm đó Dận Tường mới chỉ 13 tuổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play