Uông Cẩm Viêm lau tóc từ phòng vệ sinh đi ra lại nhìn giờ một lần nữa, không nghe nói hắn tăng ca cũng không gọi điện thoại, bây giờ còn chưa về khiến Uông Cẩm Viêm không nén nổi cầm di động lên gọi điện thoại. Bên kia vang lên hồi lâu mới nhấc máy, giọng lộ ra vẻ mệt mỏi. “Còn đang ở bệnh viện?”
Trần Hãn đang đi tới đi lui trong hành lang hút thuốc, khụ một tiếng mới trả lời, “Lý Hi… bệnh cũ tái phát, là lỗi của anh.”
Uông Cẩm Viêm vò mái tóc còn ướt ngồi xuống châm một điếu lên bỏ vào miệng, “Anh cũng đừng tự trách nữa, chỉ cần người không việc gì là tốt rồi!”
Trần Hãn nghe y an ủi mình trong lòng yên tâm hơn nhiều, “Cẩm Viêm…”
Tay trái của Uông Cẩm Viêm kẹp điếu thuốc tay phải cầm điện thoại, nghe hắn gọi tên mình nhưng chần chừ không mở miệng thì biết là hắn muốn nói gì, “Em hiểu rồi. Trần Hãn, bất kể anh làm gì thì em cũng sẽ không trách anh.”
Trần Hãn hít một hơi thuốc tiếng hơi khàn, “Đây không giống lời em sẽ nói!”
Uông Cẩm Viêm cười cười, “Vậy nói cái gì mới giống là em nói?”
Trần Hãn dựa vào bệ cửa sổ cuối hành lang, nhìn toà nhà bệnh viện sáng trưng ở bên ngoài khiến ánh mắt cũng trở nên lờ mờ, “Trực tiếp cho anh một bạt tai mới giống phong cách của em!”
Uông Cẩm Viêm hít một hơi thuốc dựa vào trên ghế salon nhìn trần nhà, “Đáng tiếc em không biết dịch chuyển tức thời, bằng không nhất định sẽ làm như vậy!”
Hai người cùng nở nụ cười, nghe được tiếng hít thở của đối phương xuyên qua điện thoại nhưng đều không nói lời nào. Mãi đến khi bởi vì Uông Cẩm Viêm lơ đễnh mà điếu thuốc trong tay đốt tới ngón tay thì y mới hồi phục tinh thần, “Đừng quá khó khăn với bản thân, đối xử với mình tốt một chút là quan trọng nhất.”
Trần Hãn nghe y nói như vậy thì trong lòng không có cảm giác dễ chịu gì, trái lại càng khó chịu. Nếu như lúc này Uông Cẩm Viêm mắng hắn một trận rồi nói hắn cút sẽ khiến hắn dễ chịu hơn. Hít một hơi thật sâu mới tìm được giọng nói của mình, “Cúp đây.”
Uông Cẩm Viêm nắm chặt điện thoại ừ một tiếng, hồi lâu bên kia vẫn không có phản ứng khiến Uông Cẩm Viêm khó hiểu, “Không phải nói cúp sao, sao còn chưa cúp!”
“Em cúp trước đi!”
“Được! Em chờ anh trở về!”
Nghe đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng bận tút tút Trần Hãn cầm di động tựa trên bệ cửa tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ
Lý Hi tỉnh lại lúc nửa đêm, mở mắt ra quét một vòng không thấy bóng dáng Trần Hãn liền giơ tay lên tháo mặt nạ dưỡng khí xuống muốn đứng dậy, mẹ Lý bị hành động của cậu làm cho hoảng sợ lập tức ngăn cản cậu, “Tiểu Hi, con làm gì vậy?”
Lý Hi đẩy tay mẹ cậu ra vùng vẫy, “Con muốn tìm Trần Hãn!”
Mẹ Lý thật là tức chết rồi, “Tiểu Hi, hắn cũng không thương con thì sao con vẫn chưa nghĩ thông vậy!”
“Mẹ, tìm anh ấy lại đây!” Thiếu chút nữa Lý Hi từ trên giường bệnh ngã xuống, bất đắc dĩ mẹ Lý chỉ có thể thoả hiệp, “Được được, Tiểu Hi con đừng kích động, mẹ sẽ đi gọi hắn ngay bây giờ!”
Nằm ở trên giường mở to mắt nhìn cửa, Trần Hãn vừa vào cửa Lý Hi liền khóc, “Trần Hãn!”
Trần Hãn ngồi ở trên giường nhìn cậu, “Lần sau đừng làm chuyện điên rồ nữa, cậu phải suy nghĩ cho mẹ cậu một chút!”
Lý Hi bắt tay hắn lại nói gì cũng không buông ra, ra sức lắc đầu, “Em biết anh vẫn yêu em, chỉ cần anh trở lại bên cạnh em thì anh nói gì em đều sẽ nghe theo anh toàn bộ, chúng ta sống thật tốt có được không!”
Trần Hãn không nói lời nào, Lý Hi khóc càng lớn, “Nếu anh không đồng ý, em sẽ khiến cho anh hối hận cả đời đấy Trần Hãn!”
“Không phải tôi đang ở đây sao, đừng náo loạn nữa!”
Lúc này Lý Hi mới mềm xuống, đong đưa tay hắn, “Chỉ cần anh đồng ý theo ở bên cạnh em, em nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không bao giờ chọc anh tức giận nữa được không!”
Tràn Hãn gật đầu, Lý Hi ôm hắn an tĩnh lại không bao lâu liền ngủ thiếp đi. Trần Hãn đắp kín mền cho cậu rồi rút tay ra, mới vừa đứng dậy thì mẹ Lý đã tới, “Bác sĩ Trần, dì cầu xin cậu, nhìn xem Tiểu Hi yêu cậu như thế thì cậu liền theo nó có được không, coi như dì van cậu, dì chỉ có một đứa con trai thôi!”
Trần Hãn đỡ mẹ Lý dậy, “Dì, dì đừng như vậy, tôi sẽ chăm sóc Tiểu Hi!”
Đi ra từ phòng bệnh, Trần Hãn lại đến hành lang hút đến khi tàn thuốc đầy đất mới rời khỏi bệnh viện.
Vừa mở cửa, Uông Cẩm Viêm cũng không ngủ, ngồi hút thuốc ở phòng khách, một phòng toàn khói, không cần nhìn cũng biết hút không ít.
Uông Cẩm Viêm thấy hắn vào nhà liền dập thuốc, rót chén nước đặt trên bàn trà, “Về rồi à! Ngồi đi!”
Trần Hãn chậm rãi đi tới ngồi bên cạnh y, sau khi nâng ly nước lên uống sạch một hơi liền đặt ly không trên bàn trà. “Anh phải vào bệnh viện chăm sóc Lý Hi!”
Uông Cẩm Viêm gật đầu, rất chăm chú nhìn Trần Hãn, “Em nghĩ trước khi anh chưa suy nghĩ ra, em cảm thấy chúng ta xa nhau cũng tương đối tốt!”
Trần Hãn cúi đầu lần đầu tiên không dám nhìn y, “Xin lỗi!”
Uông Cẩm Viêm cười cười quay đầu hắn qua nhìn mình, “Anh không có lỗi với em, vốn dĩ cũng không có hứa hẹn gì.”
Trần Hãn đứng dậy đi thu dọn đồ đạc, Uông Cẩm Viêm châm thuốc một mình ngồi trên ghế salon xem bộ phim truyền hình không đầu không đuôi. Y rất muốn cứ sống tiếp như vậy cùng Trần hãn, nhưng y không thích không rõ ràng.
Trần Hãn thu dọn đồ đạc xong đi tới cửa cửa ngoảnh đầu lại nhìn Uông Cẩm Viêm, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng nói gì đều là dư thừa, vào giờ khắc này có nhiều lời hơn nữa cũng lộ vẻ thiếu sức sống. “Làm việc đừng anh dũng quá, cũng không cho em nhiều tiền lương hơn!”
Uông Cẩm Viêm ngồi trên ghế salon không động đậy, gật đầu, “Anh cũng vậy, thân thể là của mình, yêu quý bản thân một chút!”
Trong lòng Trần Hãn không có mùi vị gì, rõ ràng khoảng cách của bọn họ rất gần, nhưng giờ khắc này cách nhau chỉ mấy bước chân nhưng trở thành một cái hố không thể nào vượt qua. Trần Hãn quay người đóng cửa lại kéo vali da xuống lầu, rời khỏi nơi mà hắn đã sống gần hai năm.
Lý Hi tỉnh lại không thấy Trần Hãn liền náo loạn một trận, không chịu uống thuốc cũng không ăn gì, ngay cả y tá tới gần cũng không được, mãi đến khi Trần Hãn xuất hiện thì cậu mới ngoan ngoãn nghe lời không càn quấy nữa. Nhìn hắn ngồi ở đầu giường gọt táo cho mình thì trong lòng khá an tâm.
Trần Hãn đi rồi, Uông Cẩm Viêm một đêm không ngủ, ngồi trong phòng khách hút thuốc cả đêm. Buổi sáng chuông báo thức trên di động vang lên thì hắn mới phát hiện là bên ngoài trời đã sáng.
Rửa mắt vỗ vỗ vào vành mắt đen thâm rồi đi làm.
Uất Trì vừa nhìn thấy y như vậy liền vỗ y một cái, “Thấy cậu phen này tâm sự nặng nề quá, chuyện gì dằn vặt cảnh quan Uông đẹp trai anh dũng của chúng ta thế này?!”
Uông Cẩm Viêm nhìn hắn nhưng không có lòng dạ nói giỡn với hắn, bây giờ y thật sự cười không nổi nữa, cũng không thể ra vẻ không có việc gì mà nói không sao. Ngoại trừ Uất Trì ra thì y cũng không thể thổ lộ chuyện này với người khác. “Tôi thất tình, dáng vẻ như quỷ này có phải vô cùng mất mặt hay không?!”
Uất Trì đưa chai nước cho y, “Tính cách thất thường khi thất tình mà cậu còn ít thấy à? Hơn nữa thất tình thôi mà, cũng không phải là việc gì lớn, trong đời ai chẳng trải qua mấy lần chứ!”
Uông Cẩm Viêm nở nụ cười, “Nói giống như cậu đã từng yêu ấy, từ ngày vào cảnh đội thấy cậu hình như vẫn còn độc thân mà, phen này sao đột nhiên làm như đại sư kinh nghiệm phong phú thế!”
Uất Trì nhìn người đến người đi ngoài xe cười cười, “Tôi độc thân là không sai, cũng không có nghĩa là tôi chưa từng yêu, thầm mến cũng là yêu nha!”
Uông Cẩm Viêm uống một ngụm tò mò quay đầu nhìn hắn, “Thật không nhìn ra cậu còn chơi trò thầm mến?”
Uất Trì lúng túng hướng về kính chiếu hậu gãi tóc, “Không xác định được người ta có chung chí hướng với mình hay không, nên cũng chỉ đành có thể thầm mến.”
Uông Cẩm Viêm vỗ bả vai hắn, “Chờ cậu tìm ra thì hoa cúc cũng lạnh luôn rồi!”
Uất Trì suýt nữa phun ra một ngụm máu thẫm, “Cho nên tôi còn thảm hơn nhiều, tôi đây còn chưa bắt đầu yêu đã hết hy vọng rồi, để người ta nhanh chân đến trước.”
Uông Cẩm Viêm ho khan một tiếng che giấu nụ cười của mình, nhưng mà y cũng có thể hiểu được tâm tình của Uất Trì, dù sao không phải ai cũng có thể tiếp chuyện loại chuyện đồng tính luyến ái như vậy, đa số mọi người đều lựa chọn cách nguỵ trang, nếu như hắn không gặp Trần hãn ở Gay Bar thì cũng sẽ không có những chuyện sau này. Nghĩ đến Trần Hãn thì trong lòng Uông Cẩm Viêm lại trở nên nặng trĩu, y vốn có thể giả vờ như không biết gì, y tin rằng chỉ cần y không mở miệng thì Trần Hãn cũng sẽ không mở miệng, nhưng y chính là loại tính cách cố chấp như vậy, nhiều năm như vậy vẫn không đổi được.
Uất Trì nhìn vẻ mặt của y liền biết y lại nghĩ tới Trần Hãn, vừa gõ cửa xe vừa đưa ra chủ ý, “Không bằng như vậy đi, để ăn mừng cậu trở lại độc thân, tối nay đến nhà tôi, chúng ta ăn mừng một trận.”
Uông Cẩm Viêm quay đầu nhíu mày có chút khó tin, “Trở lại độc thân thì có gì tốt mà ăn mừng?”
Uất Trì búng tay gương mặt sâu xa khó lường, “Đây là cậu không hiểu gì rồi, chỉ có đàn ông độc thân mới đáng giá nhất. Có nghĩa là có nhiều người đàn ông tốt đáng giá để cậu đi tìm, không cần phải thắt cổ trên một thân cây, cái này rất đáng ăn mừng nha!”
Uông Cẩm Viêm nghe xong thấy buồn cười, không thể không nói tính cách của Uất Trì phóng khoáng hơn y rất nhiều.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT