Cơm nước xong với Uất Trì vừa tới dưới lầu, một chiếc xe từ phía sau rọi đèn lái tới, Uông Cẩm Viêm đi qua bên cạnh nhường đường, xe dừng lại mới phát hiện là xe của Trần Hãn. Trần Hãn xuống xe bước chân hơi loạng choạng, Uông Cẩm Việm lập tức tiến tới dìu hắn, “Uống tới như vậy mà anh còn dám lái xe về!”

Trần Hãn cười cười ợ rượu, một cỗ mùi rượu phả ra ngoài, Uông Cẩm Viêm dìu hắn đi tới hành lang. “Tôi có uống nhiều đâu, không phải là đã lái về rồi sao?”

Uông Cẩm Viêm nhìn thấy hắn thần trí vẫn còn rất tỉnh táo, lên cầu thang cũng rất nhanh nhẹn trong lòng thấy yên tâm. Mở cửa vào nhà Trần Hãn liền tìm một cốc nước lớn ừng ực uống hết, thở dài nhẹ nhõm co quắp trên ghế salon.

Uông Cẩm Viêm giặt ướt khăn mặt đưa cho hắn lau mặt, Trần Hãn qua quýt lau lau cũng đã tỉnh rượu, tối nay hắn vốn cũng không uống bao nhiêu, chọn về bằng đường nhỏ, may mà không đụng phải xe kiểm tra nồng độ cồn. Bây giờ vừa tỉnh rượu hắn liền thấy đói bụng, tìm thức ăn ở chung quanh.

Uông Cẩm Viêm thay áo quần xong liền thấy hắn đang lục lọi tủ lạnh, “Anh tìm gì vậy?”

Trần Hãn hơi đau dạ dày, tìm một lượt cũng không tìm được đồ ăn gì, ngồi ở trên ghê ấn bụng xuống, “Chưa ăn gì. Tôi đói bụng.”

Uông Cẩm Viêm nhìn hắn như vậy liền biết chắc bụng rỗng uống rượu, không có mấy người tới bữa tiệc để ăn cơm, rót một ly nước ấm cho hắn, “Anh còn biết à, để tôi làm tô mì cho anh.”

Trần Hãn xua xua tay không muốn uống nước, nằm ở trên bàn, dạ dày đau dữ dội, hắn cũng không có khí lực gì.

Uông Cẩm Viêm động tác nhanh nhẹn tìm được mì sợi cùng trứng gà, làm một chén mì, bên trong có rau xanh cùng tôm đã được bóc vỏ, bưng một tô đầy ra đặt lên bàn, “Nhanh ăn đi.”

Trần Hãn ăn ngấu nghiến giống như mấy ngày rồi chưa ăn cơm, nhìn hắn ăn như vậy, Uông Cẩm Viêm liền cau mày, chìa tay ra ngăn hắn lại, “Anh ăn chậm một chút kẻo không tốt cho tiêu hoá!”

Lúc này Trần Hãn mới chậm lại, hắn thích ăn mì, nhưng lười làm, cũng bởi vì Lý Hi không thích nên đã lâu rồi chưa ăn, thấy mì sợi dĩ nhiên thèm ăn. Ăn xong mì rồi uống canh, trong dạ dày ấm lên cũng không còn đau như vậy nữa, đứng dậy muốn đi rửa bát.

Uông Cẩm Viêm ngăn hắn lại, “Đi nghỉ ngơi đi, tôi rửa cho!”

Trần Hãn nhìn y bưng bát không đi rửa, trong lòng nghĩ nếu y không phải là cong, nhất định là một người chồng tốt rất ôn nhu và biết chăm sóc.

Lúc Uông Cẩm Viêm trèo lên giường Trần Hãn đang nửa mê nửa tỉnh, nhớ tới trong tủ lạnh không có thức ăn gì, Uông Cẩm Viêm đẩy hắn một cái, “Mai anh nên đi siêu thị mua đồ.”

“Ừ!” Qua quýt đáp một tiếng, Trần Hãn ngại phiền rúc đầu vào trong chăn ngủ thiếp đi.

Uông Cẩm Viêm không có biện pháp, không hiểu thói quen thích trùm đầu khi ngủ này, lỡ may đánh rắm ở trong chăn, còn không ngạt chết hắn. Nghĩ đến cảnh tượng kia Uông Cẩm Viêm cười cười, kéo mền từ trên đầu hắn xuống, tắt đèn đi ngủ.

Buổi sáng chuông báo thức điện thoại di động vang lên phiền phức không chịu nổi, theo bản năng đẩy người bên cạnh, tay tìm kiếm thấy trống không, đành phải mở mắt ra mới phát hiện Uông Cẩm Viêm không ở trên giường, buộc lòng phải tắt chuông báo thức điện thoại di động, không tình nguyện lắm từ trên giường bò dậy.

Uông Cẩm Viêm mới vừa nấu xong cháo bưng ra, nhìn vẻ mặt ngái ngủ cùng biểu tình khó chịu của hắn liền thấy buồn cười. Người này lúc ngủ dậy tâm tình cực kì dễ bực bội, lấy di động gọi hắn rời giường là biện pháp tốt nhất.

Rửa mặt xong Trần Hãn cũng đã hơi tỉnh lại, húp cháo trước khi ăn, Uông Cẩm Viêm đột nhiên nghĩ Trần Hãn nhất định không nhớ rõ lời nói tối qua, đành phải nhắc hắn lần nữa, “Hôm nay lúc anh tan việc đừng quên đi siêu thị.”

Trần Hãn gật đầu, ăn vài miếng phát hiện không đúng, “Hôm nay không cần đi được không?” Lúc trước đã nói mỗi người đi mua đồ một ngày, chủ nhật cùng đi.

Tay Uông Cẩm Viêm nắm lấy chiếc đũa ngừng lại suy nghĩ một chút, “Không phải thứ tư anh đi à?”

Trần Hãn nở nụ cười, “Thiếu gia à, hôm nay là thứ năm.” Nói xong chỉ chỉ đồng hồ treo tường.

Uông Cẩm Viêm vừa quay đầu lại thấy trên bề mặt rõ ràng viết thứ năm, nắm tóc, “Không ngờ ah!”

Trần Hãn cười cười, kỳ thật ngày nào trong tuần đối với Uông Cẩm Viêm mà nói đều không có tác dụng, tính chất công việc của y định đoạt, tăng ca cũng thành cơm bữa.

Đưa Uông Cẩm Viêm đi làm, Trần Hãn vừa tới bệnh viện đã nhìn thấy một người đàn ông đang lôi kéo cánh tay của một y tá khóc lóc om sòm, đến gần mới phát hiện là thân nhân của người quá cố mấy ngày trước, người bệnh kia lúc nhập viện thì tổn thương đã quá nghiêm trọng rồi, là từ bệnh viện tuyến dưới chuyển lên, nói như vậy thì bệnh nhân không đề nghị chuyển viện, nhưng thân nhân của bệnh nhân không tin tưởng trình độ của bệnh viện tuyến dưới, khăng khăng đòi chuyển viện, ở trên đường bệnh nhân liền xuất hiện vấn đề khó thở và nhịp tim giảm xuống, khi đi tới bệnh viện đã bỏ lỡ mất thời điểm trị liệu tốt nhất, sau khi bệnh nhân qua đời, mỗi ngày thân nhân bệnh nhân đều tới bệnh viện náo loạn, cho rằng là trách nhiệm của bệnh viện, không nghiêm túc phụ trách mới dẫn đến cái chết của người bệnh.

Chuyện như vậy mỗi năm đều gặp một hai lần, y tá trẻ giải thích với gã thế nào cũng đều không có tác dụng liền bật khóc, Trần Hãn đẩy đám người ra lôi tay gã, “Đã nói với anh nhiều lần như vậy, anh làm khó dễ cô y tá này thì có ích gì đâu!”

Người đàn ông kia vừa nhìn liền biết hắn là bác sĩ thì càng tức giận, có rất nhiều người không biết rõ là ai đang vây xung quanh, gã càng cảm giác mình có lý hơn, “Mọi người đều đến mà xem này, bệnh viện này chữa trị chết bệnh nhân còn hùng hồn như thế mà cũng xứng với danh bác sĩ à, quả là ác ma, lấy mạng người ra làm trò đùa, tôi khinh!”

Trần Hãn cau mày lại, y tá trẻ ở sau lưng kéo hắn lại, “Bỏ đi bác sĩ Trần, gã mắng đôi câu mà nguôi giận cũng tốt, đừng cãi nhau nữa, nhiều người như vậy mà vỡ lở ra thì không tốt lắm.”

Có người bắt đầu giải tán đám người, Trần Hãn cũng không muốn để ý gã nữa, xoay người muốn đi, người đàn ông kia không chịu buông tha tiến lên bắt lấy ống tay áo hắn ngồi phịch xuống đất khóc lóc om sòm, “Tôi nói cho các người biết, ngày nào mà bệnh viện còn chưa giải thích rõ ràng cho tôi thì ngày đó tôi sẽ không chịu để yên!”

Đầu Trần Hãn đau nhức liền có chút tức giận, “Chuyển viện là yêu cầu của anh, bệnh viện tuyến dưới rõ ràng nói cho anh biết bệnh tình và tình trạng của bệnh nhân, dưới tình huống như vậy mà anh còn muốn xin cho bệnh nhân chuyển viện, dẫn đến việc người bệnh do ở trên đường nên đã bỏ lỡ mất thời điểm điều trị tốt nhất, bệnh nhân qua đời sao anh không đi chuẩn bị hậu sự, trái lại mỗi ngày tới đây cố tình gây rối, anh thật sự vì bệnh nhân đòi công lý hay chỉ vì tiền?”

Người đàn ông từ dưới đất đứng thẳng lên lớn tiếng trách mắng, “Ô hay, anh nói gì! Nếu không phải tin tưởng trang bị kỹ thuật ở bệnh viện các người tốt, vì sao tôi lại yêu cầu chuyển viện, rõ ràng là các người không nghiêm túc phụ trách mới dẫn đến cái chết của ba tôi, tôi đòi bồi thường không đúng sao? Cũng là bởi vì có loại bác sĩ vô trách nhiệm này, mới xuất hiện nhiều sự cố lúc điều trị như vậy!”

Trần Hãn thật muốn cởi áo blouse đánh gã một trận tống ra ngoài, có người kéo bọn họ ra lôi Trần Hãn đi, trò cười này mới coi như là kết thúc.

Mấy ngày liên tiếp người đàn ông kia vẫn làm ầm ĩ mỗi ngày như thế, Trần Hãn nhìn thấy gã thì trong lòng liền mắc nghẹn, nhưng người như vậy nếu có thể tránh thì nên tránh, dù sao hắn vẫn phải đi làm.

Buổi tối hãng thuốc mời ăn cơm, Trần Hãn uống nhiều rượu nên thân thể phiêu diêu nhưng ý thức vẫn gọi là minh mẫn. Hắn phiền nhất là chuyện này, nhưng lại không trốn được. Đón xe trở về và dạ dày bắt đầu khó chịu, trong dạ dày sôi trào như thiêu như đốt. Lục nửa ngày không tìm thấy ví tiền, bực bội xoa xoa bụng gọi điện cho Uông Cẩm Viêm, “Tôi mất ví tiền rồi, cậu xuống đón tôi đi.”

Uông Cẩm Viêm cúp điện thoại lập tức mặc quần áo xuống lầu, nhiều ông bà cụ đang vây quanh ở dưới lầu, cũng không rảnh rỗi nhìn kỹ vội vàng đi vòng qua chạy thẳng tới đường cái, trông thấy Trần Hãn vẫn còn ngồi trên xe ở cổng tiểu khu, “Anh ổn cả chứ!”

Trần Hãn xua tay từ trên xe bước xuống, Uômg Cẩm Viêm trả tiền xe xong hai người đi trở về. Vừa vào sân liền thấy một đám người vây quanh thấy khó hiểu, “Đang làm gì vậy?”

Uông Cẩm Viêm lắc đầu, “Không biết, ban nãy tôi xuống lầu đã thấy một đám người vây quanh, đúng lúc thì qua xem thử đi!”

Hai ngày nay Trần Hãn hễ nhìn thấy một đám người liền gai mắt, nhưng Uông Cẩm Viêm bị bệnh nghề nghiệp, nói dễ nghe là nhiệt tình, nói khó nghe chính là lo chuyện bao đồng.

Uông Cẩm Viêm đưa chìa khoá cho hắn, còn mình thì đẩy đám người ra liền nhìn thấy một người đàn ông đang đốt vàng mã, trong miệng lẩm bẩm vài lời lộn xộn nên y cũng không nghe rõ lắm, nhưng trong khu này không cho đốt vàng mã thờ cúng, thứ nhất là ảnh hưởng môi trường, thứ hai là dễ gây nguy hiểm, mùa này lá khô rụng xuống đầy trên đất, không chú ý sẽ dễ gây cháy.

Uông Cẩm Viêm vừa muốn mở miệng nhắc nhớ thì người anh em Trần Hãn đã tới phát hoả, một cước đá văng đống tro bụi còn nắm lấy cổ áo của người đàn ông kia, “ĐM ông xong chưa vậy?”

Uông Cẩm Viêm bị doạ đến giật mình, sửng sốt một gây mới phản ứng lại liền tiến lên kéo Trần Hãn ra, “Có chuyện gì vậy?”

“Có ngon thì mày giết chết tao đi, dù sao đối với các người mà nói thì mạng của kẻ có tiền mới đáng giá. Tao nói rồi, ngày nào bệnh viện các người còn chưa cho tao một lời giải thích, tao sẽ đến nhà tất cả mấy người đốt vàng mã!” Người đàn ông kia bắt đầu kêu gào giậm chân.

Trần Hãn nhấc chân muốn đạp gã liền bị Uông Cẩm Viêm ngăn cản, nhất thời Trần Hãn càng tức giận hơn, “Cậu cút ngay cho tôi, không đánh gã một trận thì không biết làm sao nữa!”

Uông Cẩm Viêm cũng nổi giận liền tách người đàn ông ở phía sau ra cảnh cáo gã, “Anh câm miệng trước cho tôi!” Quay lại nhìn Trần Hãn, “Anh đánh người là không đúng, anh cho rằng bây giờ là xã hội gì? Nói cho anh biết là xã hội có pháp luật, không phải anh muốn làm thế nào thì cứ làm thế nấy!”

“Uông Cẩm Viêm cậu có tránh ra hay không!” Trần Hãn kìm nén mấy ngày nên hôm nay lửa giận đã đạt tới đỉnh điểm.

“Không tránh, tôi không thể để anh đánh người khác, nói cho anh biết đây là phạm pháp!” Uông Cẩm Viêm cũng tức giận, với một tính tình thối thành như vậy mà không nổi cáu thì cũng khó.

“Phạm pháp? Đệch, bây giờ cậu bắt tôi đi.” Trần Hãn tức giận đến dạ dày từ đau lâm râm biến thành đau đớn co rút, trừng mắt chỉ ngón tay vào người đàn ông ở phía sau: “Tôi nói cho ông biết, bác sĩ lấy tiền lương không có lỗi gì, nhưng ăn cơm với lương tâm. Ông có giỏi thì tự mình cầu xin nằm bệnh viện khác, xem ai con mẹ nó cứu ông!”

Trần Hãn mặt đối mặt với Uông Cẩm Viêm trừng mặt lẫn nhau, không ai nhường ai, tinh thần của người đàn ông ở phía sau tỉnh táo lại, “Nghe chưa, xã hội có pháp luật, đừng tưởng rằng chơi ác rồi cho là xong.”

Uông Cẩm Viêm thật muốn đánh gã một trận tơi bời, “Nếu anh cảm thấy mình có lý đã đi con đường thông thường, xã hội có pháp luật cũng không phải để bảo vệ loại người như anh, tốt nhất là anh chấm dứt hành vi hiện tại của anh.”

Trần Hãn đẩy đám người ra đi lên lầu, Uông Cẩm Viêm theo sát phía sau, hai người đều có một sự tức giận không hề nhẹ, vừa vào nhà Trần Hãn cởi áo khoác ra liền ngã xuống giường. Uông Cẩm Viêm rót một ly nước cho mình uống ừng ực một ly đầy mới hơi tỉnh táo lại, cũng khó trách Trần Hãn nổi giận, nếu như là y thì y cũng sẽ phát cáu, nhưng ra tay đánh người suy cho cùng cũng không phải là biện pháp giải quyết vấn đề, chỉ càng làm mâu thuẫn thêm gay gắt, thật không biết khi nào thì tính cách kích động này của hắn mới có thể sửa đổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play