Nàng giấu mình quá kín, không có lấy một manh mối để tìm ra dấu vết, cứ như thể sự tồn tại của nàng chỉ xuất phát từ suy nghĩ của bản thân, không ai nhắc đến, không người trông thấy.
Cơn tức giận ẩn trong ngực càng thêm mãnh liệt, hòa cùng khát vọng nhung nhớ đan xen vào nhau, không nói rõ bên nào nhiều hơn. Truy đuổi không có kết quả khiến hắn cảm thấy trống rỗng, dốc toàn bộ tinh lực vào công việc trong gia tộc, dùng mọi thủ đoạn để phát triển lực lượng, so với đầu rồng nắm trong tay Dương Châu của quá khứ, bây giờ Tạ gia đã khống chế toàn bộ phía Nam, mọi môn phái lớn nhỏ nếu phản kháng thì sẽ bị các thủ đoạn hoặc công khai hoặc ngấm ngầm thu phục, uy danh như mặt trời ban trưa, thậm chí còn bắt đầu xâm nhập lên phương Bắc.
Dù đã tìm ra cố quốc của Ca Dạ, giám sát Phương gia ở đất Thục, dùng hết phương pháp để thăm dò, thế mà vẫn không có được kết quả.
Hoa sen ở Hạ Sơ uyển hết nở lại tàn, tàn rồi lại nở, ấy nhưng vẫn chưa tìm được bóng dáng đã từng dừng chân nơi đây. Mọi thứ vẫn được giữ nguyên như lúc nàng rời đi, cứ qua mấy ngày là hắn lại đến đây nghỉ ngơi, người nhà đều biết thói quen đặc biệt này, song không tiện khuyên nhiều nên đành nhắm một mắt mở một mắt.
Đèn bạc, bình phong, diều bướm.
Bàn cờ dở dang, y phục đã mặc, cây bút đã cầm, chiếc lược đã chải trên suối tóc đen…
Còn cả chiếc gối tấm phản Ca Dạ từng nằm, nàng cũng từng cuộn tròn trong lòng hắn ở trên giường, làn da mịn màng như tơ.
Trên đệm tơ tựa như vẫn còn vương mùi nàng, nhắm mắt lại là có thể nhìn thấy chiếc gáy trắng muốt bé nhỏ, tấm lưng gầy xinh xắn cùng những tiếng rên đứt quãng của nàng khi ở dưới thân hắn, ngơ ngác nghênh hợp, cùng triền miên đến miền cực lạc.
Hồi ức ướt át khiến cả người nóng như thiêu như đốt, tới nỗi hắn phải thường xuyên đứng dậy rửa mặt bằng nước lạnh. Từ biệt những năm đã qua, khao khát càng thêm mạnh mẽ, đợi đến lúc hắn bắt được cô nàng thất thường đó thì nhất định sẽ đòi nợ gấp trăm lần, sẽ không để nàng chạy trốn nữa.
Nỗi nhớ nhung luôn dâng trào trong màn đêm, trong cơn hốt hoảng chợt ngoài hành lang truyền đến tiếng bước chân của nữ tử, bên cửa sổ thấp thoáng khuôn mặt không phấn son, tóc đen váy trắng, tròng mắt lấp lánh lạnh lùng, lại gần bên giường nở nụ cười yêu kiều với hắn.
Theo bản năng hắn chụp lấy cổ tay bé nhỏ, trời đất quay cuồng, cơ thể mềm mại bị đặt xuống giường, xúc tu ấm áp, làn da nhẵn nhụi, ôm trong lòng nhuyễn ngọc ôn hương, cuối cùng điều hằng khao khát cũng trở thành thật.
“Ca Dạ?” Hắn không dám tin kêu lên.
Gương mặt xinh đẹp nghiêng đi, mím môi không đáp.
Người ngày nhớ đêm mong lại bất ngờ xuất hiện trước mặt, không còn kiềm chế nổi dục vọng nữa, mọi thứ tuôn trào như dung nham nóng hổi, hắn kịch liệt hôn lên đôi môi đỏ và gáy xinh xắn, lại giơ tay xé váy trắng đi, nhanh chóng tiến vào vuốt ve lấy đường cong.
Nữ tử im lặng mặc hắn càn quấy, dưới những cái vê vuốt cuồng nhiệt đã chẳng thể thở nổi.
Như người sắp chết khát có được một thìa nước, hắn hôn lần xuống dưới, thưởng thức cơ thể mê người. Nhưng đúng lúc mùi hương đã nhắc nhở điều khác thường, đôi môi càn rỡ đột nhiên khựng lại, mọi động tác dừng hẳn, một hồi lâu sau, cơ thể nóng như lửa lại trở nên lạnh băng.
Buông người ra, hắn kéo lại y phục xộc xệch cho đối phương, đôi mắt đục ngầu vì dục vọng lần nữa trở lại với vẻ trong sạch.
“Xin lỗi, là ta thất lễ.” Nỗi thất vọng đau đớn gặm nhấm đáy lòng, song ngoài mặt vẫn biểu hiện như thường, “Đã mạo phạm cô nương rồi.”
Hai năm trước, cuộc tranh đấu trên Thiên Sơn đã lắng xuống, phương xa truyền tin đến, cái chết của Thiên Minh đã mở đường cho sự ra đời của giáo vương mới, Cửu Vi uy quyền tối cao quân lâm ngọc tọa, chỉnh đốn triệt để Ma giáo. Hắn lập tức nhờ Cửu Vi tìm kiếm tung tích của Ca Dạ ở Tây Vực.
Cửu Vi tìm mấy độ vẫn không có kết quả, nhưng lại đưa Yên Dung đến Dương Châu, ý tứ trong đó không nói cũng hiểu.
Hắn dở khóc dở cười, đành tạm bố trí Yên Dung vào ở khách điếm, đối đãi theo lễ không bao giờ quá đà, nhưng hôm nay lại như mê muội mơ màng, nhận lầm nàng thành Ca Dạ.
“Công tử nói gì vậy, là Yên Dung không màng liêm sỉ tự tiện vào phòng, không ngờ…” Người đẹp ngồi dậy nặn nụ cười khó coi, đầu ngón tay run lên, “Công tử vẫn luôn thâm tình với Tuyết sứ như vậy, thật đúng là khiến Yên Dung ao ước.”
Hắn cười khổ, im lặng không nói.
Có người hâm mộ, cũng có người dứt áo ra đi chẳng màng chi, ngày càng rời xa không hề ngoái đầu.
“Yên Dung vốn là kiếp bồ liễu hèn mọn, có thể có được ba phần phúc lành tu được từ kiếp trước, nếu công tử không chê, Yên Dung cam nguyện hầu hạ cho đến khi Tuyết sứ trở về, tuyệt đối không có nửa phần vọng niệm xa xỉ không nên có.”
Lời nghe vẫn uyển chuyển bình thường, nhưng tay nàng ta đã bất giác bóp chặt không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài, con ngươi trong veo sóng sánh nước yêu kiều, càng khiến người ta thêm phần xót xa.
Hắn lẳng lặng nhìn nữ tử điềm đạm hiểu rõ lòng người đây, trước mắt lại hiện lên gương mặt lạnh lùng vô tình.
Suy cho cùng vẫn khác nhau, người hắn hằng mơ chưa bao giờ rơi lệ, lại càng không biết cúi người nhẫn nhịn, ăn nói dịu dàng.
“Cô là một nữ nhân tốt, đáng được người khác quý trọng yêu thương chứ không phải là làm thế thân của nàng.” Hắn cụp mắt, hơi áy náy.
“Yên Dung tự vào Thanh Gia các, đã quen với việc tiếp khách tiễn khách.” Giọng nói dịu dàng run run, “Giai nhân trong mị viên rất đông, Yên Dung cũng chẳng phải hạng tuyệt sắc, có thể sống một mình một các, tất cả đều vì gương mặt này có phần hao hao với Tuyết sứ. Qua lại vô số, tuy là ôm ta… nhưng trong lòng lại nghĩ đến nàng.” Một giọt lệ lăn xuống, “Chỉ có công tử là không như thế, dù cũng tìm kiếm bóng dáng nàng trên người thiếp, nhưng chưa bao giờ cợt nhả vô lại, lấy lễ tương kính, xem Yên Dung chính là Yên Dung.”
“Lần này đến Giang Nam là thiếp cam tâm tình nguyện, có thể được công tử coi trọng an ủi phần nào cô đơn ngắn ngủi, đã là phúc ba đời của thiếp rồi.” Nàng thu hồi hai mắt ngấn lệ, nở nụ cười quyến rũ, “Yên Dung tự biết thân phận, tuyệt đối sẽ không có vọng niệm gì, càng sẽ không làm khó, xin công tử cứ yên tâm.”
Ánh mắt đầy ắp thâm tình lại làm hắn chẳng thể nói được gì.
“Cô xứng với nam nhân tốt hơn, chứ không phải ta.” Hắn giũ bỏ ảo giác trông nháy mắt, day dứt từ chối, “Hai người đúng là giống nhau, nhưng cô không phải là nàng ấy… Xin lỗi.”
Yên Dung không biết mình đã về phòng thế nào.
Lảo đảo dựa vào đầu giường, nước mắt tuôn rơi như mưa, đầu tiên là thút thít không tiếng động, rồi dần chuyển thành gào khóc thê lương.
Gắng gượng mỉm cười tiếp đón người đến, đám nam nhân nằm trên người nàng lại nghĩ về nữ nhân khác khiến nàng ghét cay ghét đắng, song lại chẳng thể miễn cưỡng đối phó, còn người duy nhất mình cảm mến thì ngay đến tư cách làm thế thân cũng không trao cho.
Không biết rốt cuộc dung mạo này là may mắn hay là cơn ác mộng đây, Yên Dung kéo gương đồng qua, hai mắt ngấn lệ mơ màng nhìn gương mặt trong gương, lại chỉ cảm thấy bi ai vô hạn.
***
“Tam ca.” Thanh Lam thậm thà thậm thụt nhìn ra ngoài phòng, như thể có lời không giấu được.
Tạ Vân Thư liếc mắt, tiếp tục lật xem công hàm tóm tắt của thuộc hạ, tính toán thuyên chuyển thay đổi người.
“Nói đi.” Hắn hào phóng cho phép Thanh Lam thời gian một nén hương.
“Hôm qua đệ nghe lén đại ca và cha nói chuyện.” Cậu thiếu niên khoe khoang báo cáo, rất có vẻ đắc ý, “Không dễ tí nào đâu, huynh biết tai cha thính lắm mà.”
“Rồi sao nữa?” Dĩ nhiên trọng điểm không phải là nghe lén.
“Họ nói nhiều lắm, cho là gần đây thế lực của Tạ gia mở rộng quá lớn, lo sẽ đối đầu với quân vương phủ ở phương Bắc, dù gì hai bên cũng luôn nước sông không phạm nước giếng, tự dưng mâu thuẫn chỉ tổ để người ngoài được lợi.”
“Ừ.” Hắn cũng đã sớm nghĩ đến vấn đề này rồi, quân vương phủ cố thủ phương Bắc nhiều năm, cây to rễ sâu không dễ lay chuyển, nhưng…
“Nên có thể tối nay cha sẽ tìm huynh nói chuyện đấy, khuyên huynh khiêm tốn lại.”
“Chỉ chuyện này thôi à?” Hắn không cho rằng chỉ có chút chuyện đó mà Thanh Lam lại thậm thụt như vậy.
“Còn cả…” Thanh Lam cười khan hai tiếng, vừa nói vừa quan sát sắc mặt hắn, “Đại ca nói huynh nên lấy vợ đi, huynh ấy cho rằng Phượng ca tỷ là người rất hợp.”
Tay đang viết chữ chợt lệch đi, trên giấy để lại một đường vạch, Tạ Vân Thư trầm giọng nói, “Cha nói sao.”
“Cha không nói nhiều, nhưng có lẽ cũng có ý đó.”
Phụ thân hết kiên nhẫn rồi sao? Một bóng mờ bao trùm quả tim, chợt cảm thấy phiền toái.
“Tam ca, huynh định làm gì đây.” Lòng tò mò đã thúc đẩy Thanh Lam phá vỡ cấm kỵ, hỏi tới đề tài mấy năm nay trong nhà không ai dám động đến, “Đại ca nói nếu huynh kéo dài nữa thì chỉ sợ trong chốn giang hồ sẽ chỉ trích, đến Tống đại ca cũng đã cưới vợ rồi.”
Tống Vũ Thương xưa nay ăn chơi trác táng cũng bị nhà gọi về Kim Lăng thành thân, giờ đây đã là cha đứa bé một hai tuổi, bị vợ quản rất nghiêm, lần nào nhắc đến cũng thổn thức không thôi, cảm thán những ngày phong lưu xưa hóa xa xôi.
“Dù ta muốn kết hôn, thê tử cũng không phải là nàng ta.” Tạ Vân Thư không trả lời thẳng.
“Là ai cũng được hết, chỉ cần không phải nữ nhân kia.” Giọng nói đột ngột vang lên là của Tạ Khúc Hành, y đón ánh nến đi vào, rõ ràng nghe được lời tam đệ nên vẻ mặt rất không vui, “Dù là tiểu thư nhà nào, chỉ cần gia thế trong sạch thì cha mẹ sẽ không có dị nghị.”
“Người đệ muốn chỉ có nàng ấy mà thôi.” Lời nói thờ ơ lại đầy kiên quyết.
“Đệ xem danh tiếng Tạ gia là gì hả!” Tạ Khúc Hành thấy tam đệ u mê nhiều năm không tỉnh thì không khỏi nổi giận, “Bây giờ vẫn chưa từ bỏ ý định với yêu nữ kia.”
“Thì ra danh tiếng Tạ gia lại nằm trên người thê tử của đệ.” Hắn cười chế giễu, “Trách nhiệm trọng đại biết bao, nữ tử bình thường đúng là không kham nổi.”
“Bớt nói mấy lời vô lý đi, vất vả lắm cô ta mới chịu đi, vậy mà đệ còn nhớ mãi không quên, đệ quên vì cô ta mà rước lấy bao nhiêu phiền toái rồi hả?” Tạ Khúc Hành không lý nào hiểu nổi, “Có điểm nào cô ta sánh bằng đại gia khuê tú Giang Nam không!”
“Quả thật.” Tạ Vân Thư cười một tiếng, dứt khoát đặt bút xuống, “Đánh đàn thuê thùa, hành văn vẽ tranh, xướng họa đối câu, gia thế môn đệ, nàng đều không so được.” Thanh Lam nghe mà sững sờ, lại không dám nói chen vào.
“Nhưng bàn về tâm trí võ nghệ, kiên nhẫn kiên cường, thận trọng kiềm chế, thông minh cơ biến, thì chẳng một nữ nhân nào bằng nàng cả.” Giữa chân mày toát lên vẻ kiêu hãnh không chút che giấu, hắn nói thẳng, “Huống hồ đệ thích không liên quan đến những thứ này, đại ca là người ngoài tất sẽ khó hiểu.”
“Đệ thích gì, không phải là…” Tạ Khúc Hành giận dữ bài xích, nhưng ngại Thanh Lam nên không dám nói lời khó nghe ra, “Trầm mê yêu mị.”
Dĩ nhiên Tạ Vân Thư đoán ra được ý của huynh trưởng, hắn lập tức biến sắc.
“Xin đại ca niệm tình huynh đệ, đừng xem thường nàng nữa, không có điểm nào nàng không bằng người ta hết, càng không có điểm nào để bắt bẻ chỉ trích.” Không đè nén được giận dữ, hắn nói cả ra.
“Nàng phải khom mình trong Ma giáo nhiều năm chỉ vì để chính tay giết chết kẻ thù, sau chuyện này dứt bỏ quyền vị rời đi rất dứt khoát, vì được đệ nhờ vả nên mới bảo vệ Bạch gia quyết chết không lùi, kẻ thù gây hấn suýt chết cũng không so đo, vậy mà trong mắt đại ca lại thành không đúng. Nếu không phải niệm tình đệ ở Tạ gia tình thế khó xử, không muốn làm liên lụy, thì sao nàng có thể ẩn thân tránh xa, ngoài xuất thân ra thì nàng hơn kẻ khác gấp trăm lần, sao có thể không nói nàng như thế.”
“Thì ra trong mắt đệ cô ta lại là tiên nữ.” Tạ Khúc Hành giận quá hóa cười, “Cô ta kiêu ngạo tự phụ lại hành sự cay nghiệt, dám giết người thân, kẻ thù vô số, vậy mà được đệ khen là đệ nhất thiên hạ. Tưởng ta không biết mấy năm gần đây đệ trăm phương ngàn kế tìm cô ta sao, ngoài mặt thì vì thế lực lớn mạnh của Tạ gia, thực chất lại vì dã tâm riêng, bị một yêu nữ mê hoặc đến mức đó, rốt cuộc bao giờ đệ mới chịu tỉnh hả!”
Thanh Lam thấy hai huynh trưởng đối chọi gay gắt động cả chân khí, không biết phải giúp bên nào mới phải lẽ, chợt khóe mắt liếc thấy chiếc bóng bên cửa sổ, lập tức to gan nhắc nhở.
“Cha!”
Tiếng gọi của Thanh Lam cũng khiến cả hai dừng lời.
Tạ Chấn Xuyên chậm rãi bước vào, khuôn mặt uy nghiêm càng thêm thâm trầm dưới ánh nến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT