Ngẩn ngơ một hồi, nàng day day thái dương rồi xách bầu rượu trên bàn lên rót đầy ly, một mình từ từ nhấp nháp, bao suy nghĩ rối ren dường như đã ổn định.

Rượu ngon mát lạnh vào miệng có vị ngọt ngào, lần đầu tiên nàng dung túng bản thân, thưởng thức ly này đến ly khác. Độc ẩm một ồi, một bầu rượu đi xuống đã khiến cơ thể nóng lên, nàng đến suối hoa trong thiên uyển rửa mặt, nhất thời hơi nước mát lạnh làm nàng tỉnh táo lại phần nào.

Sau lưng có tiếng bước chân, nàng ngoái đầu lại, lập tức cơ thể căng ra, ngón tay run lên mà không hay biết.

Chàng thiếu niên nhã nhặn phong độ trí thức ấy, với nụ cười sạch sẽ xấu hổ…

Con người của nhiều năm trước lại đứng ở trước mặt, ôm lấy bờ hông nhuốm máu mỉm cười với nàng… Đừng sợ, chúng ta ra khỏi cửa rồi, muội sẽ không chết đâu

Nắng chiều mù mờ chợt hóa thành đêm trăng, dưới tàn cây y chìa tay về phía nàng… Ca Dạ, chúng ta cùng đi đi, rời khỏi cái nơi quỷ quái này

Một khắc sau lại biến thành dáng vẻ hấp hối, y cố nén cơn đau không thuộc về mình, ngay cả nụ cười miễn cưỡng nặn ra cũng thay đổi, máu rỉ ra liên tục từ khóe miệng, mỗi một lần ho khan là lại một lần mất máu… Xin lỗi muội, đã không giúp được gì, lại còn khiến muội khổ sở…

Nàng mù mờ nhìn chăm chú người trước mắt, từng mảng hồi ức không dám nhớ lại thoáng hiện lên, quân mất bản thân đang ở chốn nào.

“Diệp cô nương.” Đối phương chần chừ gọi tên, do dự không dám tiến tới.

Ảo cảnh vỡ vụn, nàng khép mắt lại khẽ lùi bước.

“Diệp cô nương, thứ lỗi cho tại hạ ngày đó vô lễ, quả thực tại hạ không biết cô nương là người đã vượt ngàn dặm đưa đại ca về, toàn thể Thẩm gia xin khắc ghi mãi mãi, xin nhận Hoài Dương một lạy.”

Còn chưa kịp lạy thì tầm mắt hoa lên, bóng dáng kia đã né tránh đi.

“Không cần.” Âm thanh trong trẻo lạnh lùng phập phồng, nàng không nhìn vào cậu ta, “Hoài Y… Có ân với ta… Đáng lẽ ta phải đưa hắn về.”

Thiếu đi sự yếu đuối, cô gái trước mắt đây có vẻ khó đến gần, Thẩm Hoài Dương khó khăn mở miệng.

“Là tại hạ hại cô nương suýt nữa bỏ mạng, lúc trước mạo phạm xin hãy xử phạt nặng vào, nếu có thể làm gì để đền bù, dù Hoài Dương có chết vạn lần cũng không từ chối.”

Nàng hờ hững liếc nhìn người ta, rồi ánh mắt rơi lên giàn hoa xa xa, “Không sao, dù gì ta cũng chưa chết.”

Thiếu niên nghẹn lời không biết phải làm sao, ngẫm nghĩ một hồi rồi lại lên tiếng.

“Diệp cô nương là người quen cũ của đại ca tại hạ lúc ở Thiên Sơn sao?”

“Ừ.”

“Huynh ấy ở đó… sống thế nào?”

Đôi mắt lóe sáng mong ngóng câu trả lời, Ca Dạ ngẩn người, lời nói ra có đôi phần khó khăn.

“Ma giáo huấn luyện rất cực khổ… Có điều hắn làm rất khá, dù bản lĩnh hay ý chí đều rất mạnh… Vô cùng xuất sắc, lần nào cũng có thể vượt qua bài kiểm tra…”

Suy ngẫm từng con chữ của nàng, trong mắt thiếu niên toát lên vẻ kiêu ngạo, một lúc lâu sau mới hỏi câu tiếp theo, “Đại ca đã chết như thế nào?”

Một thoáng im lặng, cô gái đáp ngắn gọn, “Hắn gặp phải một đối thủ rất đáng sợ.”

“Đại ca đã…”

“Chết trận.” Đôi mắt đen láy thoáng khựng lại, một tia u ám chợt vụt qua, “Hắn chính trực kiên cường, dũng cảm quả quyết, dù chết cũng không lùi bước, không hề vấy bẩn thanh danh Thẩm gia.”

Hai mắt thiếu niên đỏ bừng lên, lại không nén nổi tự hào, “Đại ca ra đi… có đau đớn không?”

Huyệt thai dương đột nhiên nhói lên, nàng cố gắng đáp một cách tự nhiên, “Không, chỉ một chớp mắt mà thôi.”

Thiếu niên còn chưa trải đời nào tìm được điểm khác thường, chỉ cảm thấy như được an ủi.

“Đa tạ Diệp cô nương đã báo cho tại hạ biết, gia phụ gia mẫu cũng coi như được an ủi đôi phần.”

Quả thật chẳng còn hơi sức nói tiếp, nàng gật đầu toan rời đi.

“Diệp cô nương.” Thiếu niên vội vã gọi lại, chần chừ một lúc, “Có thể cho tại hạ đưa ra một yêu cầu quá đáng không?”

Ca Dạ dừng chân nghe tiếp.

Khuôn mặt Thẩm Hoài Dương hiện lên vẻ lúng túng.

“Xin cô nương tha cho Sa Lâm một mạng, tuy nàng ấy đã từng hại cô nương…”

Nàng đã nghe Tạ Vân Thư nhắc đến màn xúi giục phía sau, có điều cũng không để tâm lắm, nhiều năm giết hại kết thù vô số, từ lâu nàng đã chẳng muốn nghĩ xem người báo thù là ai nữa rồi.

“Cô ta thế nào rồi?”

“Nàng ấy bị Nam quận vương thế tử giao cho Tạ thế huynh tùy ý xử lý, hiện tại đang bị giam trong địa lao Tạ gia chờ xử trí, ta biết nàng ấy đã mạo phạm đến Diệp cô nương, nhưng xin niệm tình nàng ly quốc lưu lạc lận đận chua cay, bị hận thù lừa gạt cắn nuốt tâm trí, chứ bản chất không hề xấu. Trừng phạt thế nào cũng được, chỉ cần không lấy tính mạng của nàng là được rồi.”

“Thả cô ta cũng được, nếu ngươi có lòng thì đón cô ta ra ngoài chăm sóc, đỡ hơn là đưa về Nam quận vương phủ.” Ca Dạ thuận miệng nhận lời, Thẩm Hoài Dương lại không ngờ nàng dễ tính như thế, không khỏi vui mừng ra mặt.

“Cô nương không so đo nàng đã đắc tội với mình sao?”

“Đắc tội ư? Là ám chỉ cô ta muốn giết ta ấy à? Thế thì có là gì, dựa vào tâm trí kinh nghiệm của cô ta mà làm được như thế đúng là hiếm thấy, suýt nữa là thành công rồi, ta nên khen mới đúng.”

Thẩm Hoài Dương nghe mà hai mắt trợn trừng.

“Nếu cô ta còn muốn báo thù nữa thì có thử lại cũng chẳng hề chi, may mắn có khi thành công đấy.”

Nàng nói với vẻ chẳng thèm để ý, song lại khiến Thẩm Hoài Dương căng thẳng, “Không đâu không đâu, nhất định tại hạ sẽ cố khuyên Sa Lâm buông bỏ ý định, quyết sẽ không để nàng đến quấy rối cô nương nữa.”

Nhìn bóng lưng ung dung rời đi của thiếu niên, bất chợt nàng nhớ đến người kia, theo bản năng nhìn xuống hai tay mình. Vì cầm kiếm đã lâu nên trên ngón tay trắng muốt có một vết chai mỏng, đã từng có người lần theo chỉ tay nàng cười bảo, không có vết chai mới cầm kiếm vững được, đôi tay này thành ra như vậy thật là đáng tiếc… Một ngày nào đó muội hãy đặt kiếm xuống đi, làm một nữ nhi bình thường…

Lúc ấy mình đã trả lời thế nào nhỉ?

Hình như chỉ im lặng không đáp.

Năm tuổi đã cầm kiếm, đâu thể quay đầu lại nữa, nếu thật sự có ngày buông kiếm, chỉ e đó là ngày tàn của mình.

Không thể đặt bảo kiếm xuống được, không thể tách hẳn khỏi giang hồ, con đường dài dẵng này mãi chẳng có điểm cuối, người muốn cứu chuộc lại còn chết sớm hơn cả nàng, cuối cùng chỉ còn lại hoài niệm thương đau.

Mà vào lúc này, người cận kề nàng cứ cố chấp không chịu buông tay, song nào ai biết có thể duy trì được bao lâu?

“Xin cô nương hãy tha cho chàng.” Một âm thanh vang lên cắt đứt suy nghĩ, là người nàng rất không muốn gặp.

Âm thanh vui vẻ có phần căng thẳng quá độ mà chói tai, miễn cưỡng ra vẻ bình tĩnh, song không giấu được vẻ bài xích oán hận. Bạch Phượng Ca đứng ở nguyệt môn, như lấy hết toàn bộ dũng khí.

Âm thầm thở dài một tiếng, Ca Dạ phớt lờ nàng ta, giơ tay dốc hết bầu rượu.

“Tuy nói thế này có hơi vô lễ, nhưng mà… cô nương sẽ hại chàng.” Bạch Phượng Ca ép mình lại gần mấy bước, nhìn chăm chú khuôn mặt vui giận khó lường, bề ngoài trông như đứa trẻ lại có sức mạnh khiến kẻ khác sợ hãi, dẫu có chán ghét thì nàng không thể không tiếp tục được.

“Tạ thế bá sẽ không đồng ý để chàng cưới một nữ nhân xuất thân Ma giáo, huống hồ chàng còn vì cô mà tự ý điều động nhiều thuộc hạ, khiến giang hồ hiểu lầm vô số, dư luận xôn xao ồn ào. Cô không biết Tạ thế bá tức giận đến mức nào đâu, mắng Tạ đại ca và Thanh Lam tới nỗi không ngóc đầu lên nổi…”

“Trung Nguyên có quy củ của Trung Nguyên, gia thế trong sạch còn quan trọng hơn bất cứ việc gì, cô không thể vào Tạ gia, không ai chấp nhận cô cả, thậm chí còn vì thân phận của cô mà sẽ khiến chàng bị gạt bỏ. Chàng là người con Tạ thế bá coi trọng nhất, tiền đồ tựa gấm, nhất định sau này sẽ đứng đầu võ lâm… Nhưng cô sẽ khiến chàng mất đi tất cả.”

Ca Dạ vẫn bình thản nhấp rượu, ngón tay rút ly ngọc đã chuẩn bị ra, như thể không nghe thấy gì.

“Dù gì cô cũng không thích chàng mà, nếu không sao có thể đối xử với chàng như thế, cô chỉ đang lợi dụng tình cảm của chàng mà hành hạ chàng, coi đấy là niềm vui… Chỉ vì thân phận chàng đặc biệt, xuất thân từ đại gia tộc ở Giang Nam, nên cô mới hòng mưu toan có nhiều thứ hơn từ chàng, rời khỏi Ma giáo, cô muốn có được địa vị quyền lực ở Trung Nguyên, nên mới không chịu tha cho nàng…” Đôi mắt yêu kiều lấp lánh ánh lệ, từng câu từng chữ chỉ trích của Bạch Phượng Ca ngập tràn oán hận, lại có chút nghẹn ngào, “Nhưng nếu cứ tiếp tục như thế thì cũng không được gì, cô sẽ hại chàng thân bại danh liệt mất đi tất cả.”

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, nàng đã yêu nam nhân kia rồi.

Người nam nhân anh tuấn kéo dây diều, khóe môi cong cong dịu dàng vô hạn. Nàng âm thầm bắn ra Thanh Phong châm, hy vọng có thể mượn cớ tình cờ va vấp để làm quen với nhau, thế nhưng lại bị cô gái tùy hứng vô lễ đây phá hỏng, khiến nàng một thời gian dài lòng vẫn hoài mất mãn.

Ai ngờ gặp lại lần nữa, té ra chàng là đối tượng đính hôn không có duyên với tỷ tỷ, là tam công tử Tạ gia mất tích nhiều năm. Một chớp mắt kia không biết đã ngạc nhiên mừng rỡ biết bao, nàng biết, đây là phu quân trời cao ban cho nàng.

Người khiến lệnh tỷ u sầu thương nhớ, dù đã làm vợ người ta mà vẫn nhớ mãi không quên; người khiến mình vừa gặp đã thầm thương, là con nhà thế gia đứng đầu võ lâm Giang Nam, trưởng bối hai nhà rất vui, còn đổ dầu vào lửa, tất cả mọi người đều đang mong đợi làm nên giai thoại.

Nếu không có người trước mắt đây, thì những chuyện đó đã đâu vào đấy từ lâu rồi.

Thế nhưng cứ hết lần này đến lần khác…vì ma nữ đáng sợ khó ưa đây mà mắt chàng không còn nhìn rõ bất cứ chuyện gì, cũng chẳng một ai lọt nổi vào mắt chàng.

Dù nàng có đẹp đến mấy, tốt tới đâu, thì cũng chỉ như người vô hình.

Đôi mắt đen lạnh liếc nhìn giai nhân chực khóc, ánh mắt khiến Bạch Phượng Ca run lên, bất giác đứng thẳng lưng.

“Cô muốn gì? Nếu là tiền thì ta có thể cho cô, chỉ cần cô rời đi… Nếu không sớm muộn gì chàng cũng sẽ nhìn rõ bộ mặt thật của cô, đến lúc đó cô muốn gì cũng không được.”

Người kia chẳng nói chẳng rằng mà chỉ nhếch nở nụ cười khiến người ta khó chịu, trông vô cùng mỉa mai. Không chịu nổi kích thích vô hình, Bạch Phượng Ca lại mở miệng.

“Cô vốn không hề xứng với chàng, nhìn dáng vẻ của mình đi, trừ gương mặt ra thì có nơi nào giống người bình thường hả, cô chỉ tổ khiến chàng trở thành trò cười trong mắt mọi người, ai mà chấp nhận được yêu quái như cô hả, hay là đến từ một nơi bẩn thỉu tà ác…”

“Bạch tiểu thư!”

Giọng nam điềm đạm cắt ngang màn công kích của Bạch Phượng Ca, chẳng biết tự lúc nào Ngọc Tùy đã đứng trong uyển, như thể không phát hiện ra tình cảnh lúng túng mà nói, “Tạ phu nhân đang tìm cô đấy.”

Bạch Phượng Ca nghẹn lời, sắc mặt cứng ngắc, là người từ nhỏ đã được dạy dỗ, dáng vẻ mất khống chế vừa rồi rơi vào mắt người ngoài khiến nàng ta không cách nào tiếp nhận được, không đợi đối phương đáp lại song cũng không cam lòng rời đi. Ngẩn ngơ một lúc, Ngọc Tùy lại không thức thời thúc giục.

“Tạ phu nhân nói tiểu thư giữa chừng rời đi khiến mình rất lo, vẫn mời Bạch tiểu thư đi nhanh đi, tránh để phu nhân lo âu.”

“Ngươi…”

Bạch Phượng Ca trợn mắt nhìn nam nhân kia rồi lại nhìn qua Ca Dạ, bỗng nước mắt tuôn rơi, che mặt chạy ra khỏi tiểu uyển, khi tiếng khóc sụt sùi dần biến mất, Ca Dạ nhấp lấy giọt rượu cuối cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play