Khi Vương Trác gọi ba ba, đúng lúc một nhà ba người ở phía đối diện cũng đi lướt qua bọn họ. Đôi vợ chồng trẻ kinh ngạc ghé mắt nhìn bọn họ một cái, xong lại vội vàng quay đầu đi.
Cặp vợ chồng trẻ: “…”
Học sinh bây giờ thật đúng là…
Vương Trác hít sâu một hơi, chuẩn bị cất tiếng khóc đủ sức khiến cho trời long đất lở.
“Mua!” Hà Hạo nhanh chóng nói, “Đừng khóc.”
Em bé Vương dường như hiểu được ý tứ của ba ba, lập tức nuốt những giọt nước mắt sắp sửa tràn mi trở về, cũng có thể coi là ngoan ngoãn.
Dù da mặt có dày hơn nữa thì Hà Hạo cũng chẳng dám đến hỏi cặp vợ chồng kia chỗ mua kẹo và bóng bay, vì thế hắn đành phải dắt Vương Trác đi về phía bọn họ vừa đi đến. Kẹo đường trong tay cô bé kia vẫn trơn tru nguyên vẹn không hề có dấu hiệu bị cắn, điều đó có nghĩa là nơi bán đồ cách đây cũng không xa.
Nhưng đúng lúc này, Vương Trác đột nhiên chậm chạp gập người, để tay chân chấm đất, chuyển sang chế độ ‘bé đang tập bò’.
Hiển nhiên là vì em bé Vương còn chưa biết đi…
Hà Hạo suýt ngất, vội vàng nâng Vương Trác dậy trước ánh mắt ngạc nhiên của người đi đường, cắn răng nói: “Đứng lên, đứng lên mới mua bóng và kẹo cho bé.”
Vương Trác lộ ra vẻ mặt hơi hơi sợ sệt, vừa nằm úp sấp xuống đất, lại bị Hà Hạo nghiêm túc bác bỏ, đành ấm ấm ức ức mà dùng bàn tay nhỏ bé nhưng trên thực tế hoàn toàn không nhỏ để nắm chặt tay Hà Hạo, cẩn thận bước từng bước chân.
Hà Hạo cảm thấy tâm tình phức tạp vô cùng: “…”
Cột mốc nắm tay trên con đường phát triển quan hệ cứ thế mà đạt thành một cách quá mức bất ngờ!
Vương Trác chơi bóng rổ quanh năm, lòng bàn tay và bụng các đốt ngón tay đều hình thành một tầng chai mỏng, sờ lên tương đối thô ráp, thế nhưng mu bàn tay với những đường gân tinh tế cùng các ngon tay thon dài lại đẹp đẽ vô cùng. Hà Hạo cảm thấy trái tim mình xôn xao nhộn nhạo, song chỉ dám nắm tay đối phương một cách quy quy củ củ, cố gắng đè nén xúc động muốn vuốt ve sờ mó. Hắn một bên khó chịu vì hưng phấn và kích động, một bên là chột dạ cùng không được tự nhiên, sắp sửa biến thành tâm thần phân liệt mất rồi.
Hai thiếu niên tương đối đẹp trai, tay trong tay bước đi trên đường, trong đó, một người lông mi ướt sũng như vừa mới khóc, người còn lại thì nện từng bước chân cứng nhắc, xấu hổ đỏ mặt quay đi, khiến cho người qua đường không nhịn được phải liếc nhìn thêm vài cái.
Trong mắt những quần chúng nhân dân không biết chuyện, hai người này rõ ràng chính là một đôi tình nhân đồng tính, nhưng lại vừa mới cãi nhau, trong đó một người tức đến phát khóc, một người thì cảm thấy có lỗi mà hổ thẹn quay đi, song vẫn sợ người yêu bực mình bỏ đi mất nên đành phải nắm chặt tay của đối phương… Vậy đấy, chắc chắn không thể sai!
Hai người đi không được bao xa đã thấy vài cái xe đẩy bán đồ chơi và đồ ăn vặt xuất hiện ở ven đường. Hà Hạo mang theo gương mặt đỏ chói, dắt Vương Trác đi mua đồ trước ánh mắt chăm chú của một đám người qua đường.
“Bán cho cháu một quả bóng, cảm ơn.” Hà Hạo đưa tiền cho người bán bóng, hít vào một hơi thật sâu mới dám quay sang hỏi Vương Trác, “Muốn quả nào?”
Vương Trác liếc mắt một cái liền thấy quả bóng hình Hello Kitty, chỉ chỉ một chút, lại do dự chỉ sang quả bóng hình anh chàng bọt biển ở ngay bên cạnh, nhất thời rơi vào trạng thái rối rắm.
Hà Hạo: “… Cho cháu hai quả.”
Hà Hạo dùng một tay cầm hai quả bóng giúp cho Vương Trác, tay còn lại thì dắt tay cậu. Vương Trác cầm kẹo đường khoan khoái cắn từng miếng nhỏ, ăn được một lát, bỗng đưa tay chỉ vào một vòng quay khổng lồ ở cách đó không xa, non nớt gọi: “Ba ba!”
Hà Hạo u sầu hỏi: “… Muốn ngồi cái kia à?”
Vương Trác đáp bằng giọng bập bẹ như nói còn chưa sõi: “Ngồi!”
Hà Hạo đỡ trán, biết trước khi thỏa mãn nguyện vọng hồn đứa bé chắc chắn sẽ không chịu rời đi, nhìn xuống màn hình di động cảm thấy thời gian vẫn còn đủ, liền bất đắc dĩ dắt Vương Trác đi tới khu vui chơi, mua hai vé dành cho người lớn.
Hà Hạo buồn phiền nhìn cái ví mỏng đi rất nhiều chỉ trong một ngày của mình, lại nhìn vẻ mặt ngốc nghếch dễ thương của Vương Trác, sâu sắc cảm giác một trong hai vé người lớn uổng phí vô cùng…
Vào khu vui chơi, Hà Hạo lập tức dắt Vương Trác đến vòng quay khổng lồ. Người xếp hàng để chơi trò này không nhiều lắm, đã thế phần lớn đều là tình nhân, giữa bầu không khí ấy, Hà Hạo nắm chặt tay Vương Trác mà không khỏi sinh ra một loại ảo giác giống như bọn họ thực sự là người yêu.
Đáng tiếc, loại ảo giác này chỉ duy trì không đến năm giây, bé Vương liền lặng lẽ chảy đầy nước miếng.
Hà Hạo giật giật khóe miệng, lấy khăn giấy lau nước miếng cho đối phương, rồi vo thành cục nắm chặt ở trong tay.
Cảm nhận được xúc cảm ướt át từ lòng bàn tay truyền đến, sự mất tự nhiên trong Hà Hạo lập tức tăng lên theo cấp lũy thừa, sống lưng hắn dấy lên một luồng hơi nóng, mà luồng hơi nóng này còn đang nhanh chóng lan tràn đốt cháy toàn bộ da lưng.
Không bao lâu sau đã đến phiên bọn họ, khi vào khoang đu quay, Vương Trác lảo đảo một chút, Hà Hạo vội vã kéo cậu lên, cũng nhân cơ hội chuyển trạng thái nắm tay hờ hờ của hai người thành mười ngón đan nhau. Kế tiếp, Hà Hạo liền lừa mình dối người nói: “Khụ… Như vậy dễ đỡ hơn.”
Hà Hạo ổn định chỗ ngồi cho đối phương xong, cũng ngồi xuống ngay bên cạnh. Hai người vai sóng vai, tay đan tay, Vương Trác vui vẻ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, mà Hà Hạo thì lại thấp thỏm nhòn trái ngó phải một hồi, chốc chốc bắt chéo chân, chốc chốc lại duỗi chân tới gầm ghế đối diện. Suốt cả quá trình hai má hắn vẫn luôn hồng hồng, thái dương không ngừng chảy ra từng giọt mồ hôi nho nhỏ.
Cuộc đời này, không biết ngoại trừ khoảnh khắc hiện tại này ra, mình còn có thể nắm tay cậu ấy như vậy không… Hà Hạo chột dạ vì được hưởng lợi tự an ủi mình như vậy, sau đó cong môi lộ ra một nét cười đầy kiên định, bàn tay lại nắm càng chặt hơn.
Vòng quay khổng lồ bắt đầu khởi động.
Toàn cảnh khu vui chơi rơi hết vào đáy mắt, ánh nắng trong veo của ngày hè xuyên qua cửa kính có hơi loang lổ vì phơi mưa phơi gió quanh năm của khoang đu quay, chiếu xuống dưới chân hai người, in thành một vệt vàng ấm áp. Một quả bóng bay không biết do đứa nhỏ nhà ai để vuột mất nhẹ nhàng bay lên giữa tầng không, lướt qua một chỗ cách đu quay không lồ chừng mấy mét… Đu quay chậm rãi xoay tròn, theo chuyển động ấy, khoảng thời gian đầu một buổi chiều vốn đang được cô đọng trong màu nâu hổ phách cũng bị khuấy lên.
Hà Hạo im lặng trân trọng và cảm thụ rất cả những thứ có được trước mắt, bỗng nhiên, hắn phát hiện, hình như có cái gì đó không đúng lắm!
— Vốn dĩ, sau khi đu quay bắt đầu chuyển động, Vương Trác đã không ngừng miệng, khi thì hưng phấn la to khi thì chỉ vào cảnh vật bên ngoài cửa sổ, liều mạng dùng những âm đơn mơ mơ hồ hồ để phát biểu cảm tưởng của mình. Hà Hạo không thích kiểu ồn ào của bé quỷ, căn bản không chú ý lắng nghe, chỉ toàn tâm toàn ý cảm thụ xúc cảm trên tay Vương Trác… Nhưng mà, không biết từ lúc nào, Vương Trác đột nhiên không nói nữa.
Hà Hạo cũng nói không rõ là khi nào, bởi vì hắn cũng chỉ vừa mới ý thức được thôi, song, nhớ lại một chút, hắn liền cảm thấy khoang đu quay đã yên tĩnh được một khoảng thời gian ngăn ngắn rồi.
Giống như Vương Trác đã đoạt lại quyền khống chế thân thể vậy.
Hơi thở của Hà Hạo trở nên gấp gáp một chút, hắn cứng ngắc quay đầu, ghé mắt muốn quan sát nét mặt của người kia, nhưng Vương Trác vẫn giữ nguyên tư thế nhìn ra bên ngoài cửa sổ, từ góc độ của Hà Hạo, chỉ có thể nhìn thấy gáy của cậu thôi. Còn Vương Trác, từ nãy đến giờ vẫn ngồi yên như một pho tượng, hoàn toàn không nhúc nhích.
Vương Trác hiện tại là chính chủ sao? Hà Hạo nuốt ực một ngụm nước miếng, bởi vì lo lắng và căng thẳng nên thanh âm có vẻ rõ đến lạ thường. Vương Trác như bị tiếng động này kích thích, thân thể khe khẽ run lên, song sau đó lại hoàn toàn không có phản ứng gì khác nữa. Điều duy nhất có thể xác nhận chính là, bàn tay đang mười ngón đan nhau của hai người đã ướt đẫm mồ hôi, cũng không biết là mồ hôi của ai nữa.
Trong lòng Hà Hạo lại diễn ra ba trăm trận đại chiến giữa thiện và ác, nhưng còn không chưa có kết quả thì vòng quay của bọn họ đã kết thúc, cả hai phải đi ra ngoài.
Lúc này, cuối cùng Vương Trác cũng động đậy.
Đầu tiên là cậu khoa trương giật mình một cái, sau liền chuẩn xác bỏ tay Hà Hạo ra, quay đầu trợn mắt nhìn hắn, run rẩy một lát mới như người vừa tỉnh mộng, căm giận nói: “Thằng nhãi kia lại xông ra, đậu má, lần này hai chúng mất mặt quá rồi!”
Hà Hạo nhìn vào gương mặt cũng đang đỏ như mông khỉ của Vương Trác, định kéo tay cậu lại nói thêm lời gì, nhưng Vương Trác đã vội vàng đạp cửa khoang đu quay, nhảy thẳng xuống mặt đất. Hà Hạo nhanh chân đuổi kịp, Vương Trác xoa nhẹ hai gò má đỏ bừng của mình, vờ như chẳng có việc gì, nói: “Cũng đã đến đây rồi, quất quả tàu lượn siêu tốc một lần đi nhể?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT