*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mimi – Beta: Ame



*****

Cơn gió mang theo hơi thở của mùa hè xuyên qua ô cửa sổ tràn vào phòng ngủ, làn da vừa mới tắm xong vẫn còn vương chút ẩm ướt lại được gió mát trườn qua, khiến cho người ta cảm thấy vô cùng khoan khoái nhẹ nhàng. Vương Trác đứng trước cửa hóng gió, còn ngại chưa đủ mát, liền cởi áo vứt lên lưng ghế dựa, dang rộng hai cánh tay trần trụi, sung sướng đón gió trời.

Hà Hạo đang khom lưng thu dọn đồ dùng vệ sinh cá nhân bỗng đứng thẳng dậy, đúng lúc nhìn thấy thân thể bé nhỏ đẹp đẽ của Vương Trác chình ình ngay trước cửa sổ. Cậu ta vừa chép miệng vừa vẫy tay về phía cái phòng ngủ chẳng biết vì sao lại ồn ào huyên náo ở đối diện một cách cực kỳ ngu ngốc, còn lớn tiếng gào lên: “Các đàn anh khóa trên! Hề lố ôôôô!”

Hà Hạo nhếch môi, đi qua, tỉnh bơ kéo màn cửa xuống.

Tấm màn trắng tinh bị gió thổi bay lên phần phật, nên rốt cuộc vẫn chẳng che chắn được cái gì, song Vương Trác cũng chẳng hay chẳng biết, cứ vui tươi hớn hở vừa cởi quần dài vừa quay sang nói với Hà Hạo: “Này, gió mát lắm, mày không thấy nóng hay sao mà hôm nay vẫn mặc quần dài, thích chơi khác người cho nổi hả?”

Hà Hạo quét mắt từ thắt lưng thon gầy không có lấy một vết sẹo xuống tới cái quần lót màu tím của đối phương, da Vương Trác vốn đã trắng, lại được loại màu sắc có phần chói lọi này tôn thêm, nên càng thêm nổi bật!

Vương Trác có bảy cái quần lót, đỏ cam vàng lục lam chàm tím, một tuần có bảy ngày, mỗi ngày cậu mặc một màu… sinh hoạt vô cùng có quy luật.

Hà Hạo chăm chú nhìn Vương Trác, sau đó bất ngờ duỗi tay, giúp cậu ta kéo cái quần dài đã cởi được hơn nửa lên!

Vương Trác sửng sốt một chút: “… Ôi đệt mày làm tao sợ muốn chết.”

Hà Hạo: “Sao lại sợ?”

Vương Trác vỗ ngực như tự trấn an mình, đáp: “Tao còn tưởng mày định làm quả ‘hầu tử trộm đào’(*)!”

(*) Hầu tử trộm đào là cách nói vui về các anh giai giở trò khỉ bóp … chụy em, còn đối với ‘anh em’ chắc phải trộm chuối:v

Hà Hạo: “…”

Giờ trộm còn kịp không?

“Cởi hết thế mà không sợ cảm lạnh à,” Hà Hạo tóm lấy cánh tay trần trụi của Vương Trác, kéo người ra gần cửa sổ, ấn xuống trước bàn học, lại nói, “Làm bài đi, mày còn hai môn nữa chưa làm xong đâu.”

Vương Trác mở sách vở ra, ngồi trước bàn biếng nhác duỗi người một cái, ngả đầu lên vai Hà Hạo trên, than thở: “Cơn gió này thổi thẳng vào mặt khiến tao buồn ngủ kinh hồn, không có tâm tình học hành chăm chỉ.”

Hà Hạo cũng mở sách của mình ra, thầm nghĩ, đệt, tao đây mới là thằng không có tâm tình học hành đấy.

Vương Trác ngồi thẳng dậy, làm được hai bài, lại lười biếng ngả sang phía Hà Hạo, nửa thân trên gần như bám dính lên người hắn, nói: “Nhật Thiên, tao muốn ăn kem.”

Lông mi Hà Hạo khẽ run lên mấy cái nhẹ nhàng đến mức không thể nhận ra, hắn hỏi: “Ban ngày ăn mấy que rồi, cứ hết một tiết lại ăn một cái, bụng còn chịu được không hả?”

Vương Trác cười hê hê, không hề có tý trở ngại tâm lý nào, lập tức đổi chiêu làm nũng: “Honey à~!”

Đường nét trên khuôn mặt Vương Trác không tồi, chẳng qua diện mạo của cậu ta vừa nhìn đã thấy rất nhây, không cười còn đỡ, vừa cười một cái liền lộ vẻ cà lơ phất phơ, tựa như trong bụng toàn là ý đồ tăm tối.

Hà Hạo chẳng nói chẳng rằng, cũng chẳng có bất cứ động tĩnh gì, hình như còn muốn nghe đối phương nũng nịu nhiều hơn nữa.

Vương Trác vươn tay ôm cổ Hà Hạo, ác liệt thổi hơi nóng vào lỗ tai hắn, dùng giọng điệu êm ái mượt mà có thể khiến người ta lăn đùng ra chết, nói: “Hạo Hạo, bảo bối, cục cưng, xuống lầu mua giúp người ta ba cái kem đi, vị dâu tây hay vị tiramisu đều được, người ta còn hai môn nữa phải học kìa, đằng ấy chỉ còn chưa đến một môn, giúp người ta chạy mấy bước chân, buổi tối người ta sẽ đấm lưng bóp vai cho cho đằng ấy, nhá ~!”

Hà Hạo cong cong khóe miệng, đứng dậy, bảo: “Một que thôi, ăn nhiều đau bụng.”

Vương Trác: “Ba que, nhé honey?”

Hà Hạo: “Hai que, honey.”

Vương Trác bắn một cái hôn gió về phía người kia: “Ba que, nha honey~ moazzz moazzz moazzzz.”

Hà Hạo im lặng một lát: “… Nếu bị tiêu chảy tao sẽ không hầu hạ mày đâu.”

Nói xong, hắn xuống lầu trèo tường ra ngoài mua kem cho Vương Trác.

Vương Trác vui vẻ quay đầu làm bài tập, cảm thấy mình rất có khiếu cò kè mặc cả, tài ăn nói cũng được đánh một dấu tích chói lọi rồi!

Năm phút đồng hồ sau, Hà Hạo trở về, ném cho Vương Trác ba cái kem, thấy cậu ta đang hết sức chuyên chú múa bút thành văn, liền cầm một que lên xé vỏ, đưa tới bên miệng cậu, để miếng kem màu cà phê kia chạm chạm vào môi của đối phương. Môi Vương Trác hơi mỏng, đường nét cũng thuộc loại tương đối góc cạnh, thoạt nhìn khá là cứng và lạnh, nhưng một khi bị cái gì đó chạm vào sẽ lập tức lộ ra thuộc tính mềm mại hệt như một cánh hoa…

Vương Trác hé môi, định há mồm cắn luôn cái kem được đưa tới miệng mình, song Hà Hạo lại như trúng tà mà bất ngờ rụt tay, rồi mới dùng que kem kia chọt chọt vào môi Vương Trác một lần nữa.

Vương Trác: “…”

Hà Hạo: “…”

Vương Trác vui vẻ: “Rảnh rỗi sinh nông nổi phải không?”

Hà Hạo thở hắt ra: “Không.” Dứt lời hắn nhét cây kem vào trong tay Vương Trác, cúi đầu làm bài tập của mình.

Vương Trác dùng tay trái cầm kem ăn hết cây này đến cây nọ, tay phải thì viết bài một cách cực kỳ sung sướng.

Hơn mười giờ Vương Trác mới làm xong bài tập, mà lúc ấy Hà Hạo đã nằm trên giường dùng E-Reader(*) để đọc tiểu thuyết.

(*) E-Reader: hình

httpwwwruanyifengcomblog200711bg2007111803jpg

Vương Trác đóng sách vở, hoạt bát nhảy lên giường Hà Hạo, dạng chân cưỡi lên người đối phương.

Hà Hạo không được tự nhiên mà giật người một chút: “Mày làm gì vậy?”

Vương Trác nở một nụ cười xấu xa mang tính thương hiệu của mình: “Đấm lưng bóp vai cho ngài đó, thưa Hoàng thượng.”

“Được, đến đây đi.” Hà Hạo vội vàng trở mình, từ nằm ngửa đổi thành nằm sấp, dường như muốn che giấu một điều gì!

Vương Trác đặt mông ngồi trên mông Hà Hạo, hai tay nắm bả vai của người kia, xoa xoa bóp bóp rất là bài bản, xong đâu đấy lại chuyển sang động tác đấm lưng. Vần vò như vậy trong chốc lát, bỗng cậu rướn cổ lên nhìn vào E-reader trên tay Hà Hạo, hỏi: “Xem tiểu thuyết gì đấy, hay không?”

Thực ra Hà Hạo đã không sang trang từ rất lâu rồi, hắn liếm liếm môi, nói: “Hay, kinh dị.”

Vương Trác dũng cảm cực kỳ: “Quào, tao thích truyện kinh dị lắm, nói về cái gì thế?”

Hà Hạo: “Bút tiên(*).”

(*) Bút tiên: một trò chơi gọi hồn bằng bút

Vương Trác: “Vậy chả có gì hay, truyện nói về bút tiên nhiều lắm.”

Hà Hạo back về giao diện chi tiết của bộ tiểu thuyết, đọc hàng chữ giới thiệu vắn tắt “ôn nhu trung khuyển công x ngốc nghếch bỉ ổi thụ” ở bên trên, tâm tư không khỏi hơi hơi dao động, nhanh chóng làm công tác tuyên truyền đẩy mạnh tiêu thụ với Vương Trác: “Nhưng bộ này viết rất hay, hơn nữa bút tiên chỉ là khúc dạo đầu, sau này đều kể về những con quỷ khác.” Thấy Vương Trác có vẻ không hứng thú, Hà Hạo liền kể tóm tắt nội dung bộ truyện cho đối phương nghe.

“Có vẻ thú vị.” Vương Trác vỗ hai bàn tay lên lưng Hà Hạo, nói, “Mát xa xong rồi… Khi nào mày đọc xong bộ này thì cho tao mượn nhé.”

Hà Hạo đồng ý đến là vui vẻ: “Ok.”

Vương Trác bò xuống khỏi người Hà Hạo, dịch mông vào phía trong giường, dựa lưng vào tường chơi di động, lát sau mới bất thình lình hỏi: “Ể, mày cũng chơi bút tiên sao?”

Thực ra Hà Hạo có chơi, nhưng thấy Vương Trác hỏi như vậy, lại lập tức lắc đầu: “Không, mày muốn chơi à?”

Nói xong, hắn lơ đễnh lướt tầm mắt qua bàn tay nhỏ gầy trắng trẻo của Vương Trác. Bàn tay kia chỉ cần hơi dùng lực một chút mà những đường gân mảnh khảnh sẽ lập tức nổi lên, có thể nói là vô cùng xinh đẹp.

“Thử xem? Tao chưa chơi bao giờ đâu.” Mắt Vương Trác lóe sáng lấp lánh, hệt như một đứa trẻ vừa phát hiện trò vui.

Hà Hạo mỉm cười: “Được thôi.”

Dứt lời, hắn lấy giấy trắng và bút ra, đứng trước bàn học chuẩn bị để chơi trò bút tiên. Đầu tiên, hắn biết lên giấy vào con chữ thật to với nội dung là: Đường, Tống, Nguyên, Minh, Thanh, sau lại lần lượt viết xuống Đúng, Sai, Nam, Nữ, số đếm kiểu Ả-rập và 26 chữ cái tiếng Anh… Vừa nhìn đã thấy rất là thành thạo!

Vương Trác hỏi thẳng: “Mày từng chơi rồi à?”

Hà Hạo nghẹn một chút: “Đâu… Chẳng phải vừa xem tiểu thuyết mô tả đấy à?”

Vương Trác chấp nhận lời giải thích này.

Viết xong, hai người đặt tay lên tay nhau, cùng nắm chặt một cây bút, vẻ mặt đều mang theo vài phần hưng phấn, chẳng qua cái mà họ hưng phấn có thể sẽ không quá giống nhau.

Vương Trác lẩm bẩm mời bút tiên, Hà Hạo thì không yên lòng, toàn tâm toàn ý cảm thụ xúc cảm khi da thịt của mình và Vương Trác gắt gao dán chặt. Hắn không tin mấy thứ này, cứ nghĩ khi hai người cùng chơi bút tiên, sở dĩ cây bút “tự chuyển động” là vì sức lực của hai người không đồng nhất, bút sẽ bị người có sức lực lớn hơn kéo lệch đi trong trạng thái vô tình…

Thế nhưng, ngay khi hắn còn đang suy nghĩ miên man, bút trong tay bọn họ bỗng nhiên hơi động đậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play