*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mimi – Beta: Ame

*****

Lâm Phi Nhiên bị hôn đến choáng váng, mới đầu còn liều mạng dùng tay chống lên ngực Cố Khải Phong, đẩy đẩy người hắn muốn thoát ra, thế nhưng rất nhanh sau đó cậu đã bị nụ hôn này hút cạn sức lực. Tay chân trở nên mềm nhũn, lục phủ ngũ tạng như tan thành một thứ chất lỏng ấm nóng dưới nhiệt độ cực cao của lồng ngực đối phương. Hỗn hợp lý trí và cảm giác nhẹ nhàng trôi nổi bồng bềnh trong cái khung được dựng bằng da thịt và xương cốt.

“Ưm…” Lâm Phi Nhiên bất giác bật ra một âm mũi ngọt lịm. Trong lúc nhất thời, cậu có cảm giác mặt đất như đang chao đảo, vì thế liền vươn tay bám chặt lấy cánh tay Cố Khải Phong. Song, đến khi lấy lại bình tĩnh, Lâm Phi Nhiên mới phát hiện, cậu đã sợ bóng sợ gió một hồi, mặt đất vẫn yên ổn, chỉ có bản thân cậu bị từng đợt tim đập rộn ràng kéo theo muôn vàn con sóng lớn đánh cho đứng cũng không vững mà thôi.

Lâm Phi Nhiên không biết mình đã bị hôn bao lâu, tóm lại, khi cậu kịp phản ứng thì nụ hôn này đã kết thúc. Thân thể hai người dính chặt vào nhau, Lâm Phi Nhiên có thể cảm giác được một vật cưng cứng đang dán sát lên người mình chẳng chút kiêng nể, mặt khác, bản thân cậu cũng…

“Đệt!” Cố Khải Phong mắng một câu, thế nhưng giọng điệu lại vô cùng hưng phấn. Hắn đè thấp thanh âm, cắn cắn vành tai của Lâm Phi Nhiên, vừa phả hơi nóng vừa nói, “Em có cảm giác?”

“Không phải, chuyện quái quỷ gì thế này…” Lâm Phi Nhiên ngây ngẩn, toàn thân bỗng chốc cứng đờ.

Nhất định là mình bị bỏ thuốc!

“Khi nào thì em định thừa nhận là em thích anh?” Cố Khải Phong vừa thấp giọng hỏi, vừa luồn tay vào vạt áo đồng phục của Lâm Phi Nhiên. Hắn dùng đầu ngón tay linh hoạt vén áo lông và áo sơmi của người nọ lên, xoa xoa bóp bóp phần eo trơn tru nhẵn nhụi của đối phương một lát, lại không nhịn nổi mà đột phá lớp phòng ngự là thắt lưng, gian nan tiếp tục sờ soạng xuống dưới.

Lâm Phi Nhiên bị động tác này dọa đến giật nảy mình, tỉnh táo lại ngay trong nháy mắt, sống chết giữ chặt bàn tay xấu xa của Cố Khải Phong, gầm nhẹ: “Dừng tay!”

Cố Khải Phong thu tay về, cũng không cố tình cưỡng ép, chỉ để bàn tay nguy hiểm dừng ở vùng bụng Lâm Phi Nhiên. Hắn hơi cúi xuống dịu dàng hôn môi cậu một cái, lại thè đầu lưỡi hồng hồng từ giữa hai hàm răng trắng muốt và đều đặn ra, mờ ám chọt chọt rồi nhanh chóng rụt về, dụ dỗ: “Anh dùng cái này giúp em được không?”

Bên kia cánh cửa, những tiếng bước chân cứ thi nhau truyền tới, hẳn là của đám nam sinh vừa mới ra khỏi phòng thi liền đến đây giải quyết nhu cầu, ở gần bồn tiểu còn có tiếng nước xè xè cùng tiếng người thảo luận về đề thi kỳ này nữa. Những thanh âm ấy cũng lấn át được một phần tiếng động mờ ám ở trong phòng, vì thế Lâm Phi Nhiên liền nói to hơn một chút: “Không được! Ông, ông đừng xằng bậy!”

“Xin em đấy, bảo bối, anh muốn thử xem.” Cố Khải Phong liếm liếm môi, thấy Lâm Phi Nhiên vẫn lắc đầu như trống bỏi, liền thay đổi chiến lược, thoáng cong lưng hệt như một con mèo con quá khổ cọ đầu lên một bên cổ Lâm Phi Nhiên vài cái, làm nũng nói, “Anh đói bụng, cho anh uống sữa…”

“Ông…” Lâm Phi Nhiên đau khổ nhận ra, mình hoàn toàn không có khả năng kháng cự trước một Cố Khải Phong nũng nịu. Trái tim cậu bị giọng nam trầm giàu từ tính cùng mấy sợ tóc đang cọ qua sát lại trên cổ kia làm cho ngứa ngáy không thôi, chỉ số thông minh lập tức giảm về không, mà cái bộ phận nào đó đích thực đã bị một khát khao khó hiểu tra tấn đến đau đau nhức nhức. Suýt nữa thì cậu đã gật đầu. Nhưng, ngay trong khoảnh khắc ngắn ngủi như tia chớp xẹt qua ấy, Lâm Phi Nhiên đột nhiên nhớ ra, người nọ cũng là một thằng con trai! Kế tiếp, một cảm giác tội lỗi, trái luân thường đạo lý và mất thể diện liền trỗi dậy mạnh mẽ từ tận đáy lòng.

Lâm Phi Nhiên dùng hai tay nâng mặt Cố Khải Phong lên, buộc hắn phải ngẩng đầu đối diện với mình, nghiêm túc nói: “Cố Khải Phong, ông tỉnh lại đi.”

“Anh rất tỉnh.” Ánh mắt Cố Khải Phong tựa như muốn ăn tươi nuốt sống Lâm Phi Nhiên, hắn hỏi: “Nhiên Nhiên, có phải em muốn anh nghẹn đến phát điên không hả?”

“Bên ngoài nhiều người như vậy, ông để ý mặt mũi một chút đi.” Lâm Phi Nhiên vô cùng đau đớn nói.

Cố Khải Phong nhanh chóng trả lời: “Thế thì về phòng ngủ.”

Tại sao đầu óc người này toàn mấy thứ đồi bại vậy! Lâm Phi Nhiên uy nghiêm nện một đấm vào tường, dùng tiếng gầm gừ để che giấu sự chột dạ của bản thân: “Tôi không muốn! Ở đâu cũng không muốn!”

“…” Cố Khải Phong mấp máy môi, hít sâu một hơi đầy hương vị đậm đà ở giữa nhà vệ sinh để ổn định lại cảm xúc.

Lâm Phi Nhiên hệt như một con mèo xù lông, lo lắng mà ngẩng đầu nhìn thẳng vào mặt hắn.

Cố Khải Phong thở dài, kéo Lâm Phi Nhiên vào trong ngực, hung hăng xoa xoa vuốt vuốt một phen rồi mới buông ra, nhỏ giọng nói: “Anh hơi nóng vội, em đừng giận.”

Lâm Phi Nhiên trăm miệng cũng khó giãi bày, cuống đến mức muốn nhảy dựng lên!

Cố Khải Phong dừng một chút mới cắn răng, thấp giọng nói: “Nếu em không muốn phát triển nhanh như vậy, về sau đừng chọc ghẹo anh nữa, được không? Anh không thể đảm bảo lần nào cũng nhịn được. Cánh tay nho nhỏ, cẳng chân xinh xinh của em cứ mó lên người anh, ngộ nhỡ anh bị tinh trùng xông lên não, đè em xuống giường ACB XYZ thì em biết khóc với ai đây?”

Lâm Phi Nhiên lau mặt, giật giật cánh môi tựa hồ muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ đành ấm ức mà nhả ra một câu: “… Biết rồi.”

“Anh ra ngoài trước, lát nữa em hãy đi ra.” Cố Khải Phong nhéo nhéo khuôn mặt sờ rất thích tay của người nọ, đẩy cửa, ra ngoài.

Mấy phút đồng hồ sau, Lâm Phi Nhiên liền giả như không có việc gì mà đi ra. Cậu chăm chăm nhìn về phía trước, mắt cũng không chớp lấy một cái vội vã bước ra ngoài, quả nhiên không một ai chú ý. Lâm Phi Nhiên đến trước bồn, vặn nước rửa tay, lại vốc một ít nước lạnh hất lên gương mặt nóng cháy của mình, hòng làm cho nó giảm nhiệt. Thời điểm cậu ra khỏi phòng vệ sinh, vừa vặn nhìn thấy Cố Khải Phong đang khoanh tay đứng đối diện khung cửa sổ. Trán và tóc hắn dính rất nhiều bọt nước, thoạt nhìn hẳn là cũng vừa mới rửa mặt để lấy lại bình tĩnh xong, thế nhưng Lâm Phi Nhiên vẫn cảm thấy ánh mắt đối phương dọa người lắm.

“Đi đâu đây?” Cố Khải Phong hỏi.

“Đâu cũng được,” Lâm Phi Nhiên có hơi sợ hắn, “Về phòng?”

Cố Khải Phong hất cằm: “Đi thôi.”

Lâm Phi Nhiên đi ở phía trước, Cố Khải Phong duy trì khoảng cách chừng một hai bước chân mà theo ở đằng sau, chẳng biết có phải đang tức giận hay không nữa. Lâm Phi Nhiên cảm giác tiếng hít thở của hắn rất nặng nề, vừa dồn dập lại đầy kìm nén. Trong một khoảnh khắc, tự nhiên Lâm Phi Nhiên có loại ảo giác, phía sau mình là một chú chó săn(*), hơn nữa còn chó dại có thể bổ lên người mình, gặm cắn một lượt từ đầu đến chân bất cứ lúc nào!

(*) Chó săn (Wolf dog): một giống chó Nga (Hình)

Kt quả hình ảnh cho

Khi hai người đang đi về phóng ký túc của mình thì bỗng bắt gặp vài nam sinh đang chạy tới từ phía đối diện, dẫn đầu chính là Vương Trác. Hắn đã thay quần áo thể thao, trong tay còn cầm một trái bóng rổ, vừa thấy hai người bọn họ liền cà lơ phất phơ mà vẫy vẫy tay: “Ấy chà, Khải đại ca! Chị dâu!”

Lâm Phi Nhiên: “…”

Cố Khải Phong vô cùng tự nhiên mà gật gật đầu: “Chơi bóng à?”

“Chơi cùng đi.” Vương Trác nhìn đồng hồ, “Chơi một tiếng, ăn cơm sau đó vào lớp tự học buổi tối, vừa vặn.”

“Thế nào?” Cố Khải Phong quay sang hỏi ý Lâm Phi Nhiên.

Vương Trác chậc chậc lưỡi, thở dài, nói: “Mày thay đổi rồi, đã biến thành một thằng sợ vợ.”

“Đậu má, không phải!” Cố Khải Phong đập lên vai hắn một cái, lại nói, “Tao hỏi Phi Nhiên có đi hay không là vì Phi Nhiên ném rổ rất lợi hại, tao còn bị ngược nữa kìa.”

Vương Trác vội chắp tay với Lâm Phi Nhiên: “Thất kính thất kính! Thế tại sao bình thường không thấy cậu chơi?”

Lâm Phi Nhiên còn chưa mở miệng, Cố Khải Phong đã nói tranh: “Trình độ chúng mày quá còi, Nhiên Nhiên nhà tao sợ ngược chúng mày sẽ không có ý nghĩa.”

Có thể nói là một lời tâng bốc hết sức quá đà!

“Không phải đâu.” Lâm Phi Nhiên được Cố Khải Phong thổi phồng một trận thì cũng có chút thỏa mãn, tâm tình đã không buồn bực như lúc ban đầu, song vẫn không có hứng thú chơi bóng, xua tay, nói, “Đã lâu tôi không chơi bóng rồi, hôm nay không theo đâu, các ông chơi đi.”

“Vậy đến xem anh chơi một lát nhé.” Trước mặt mấy nam sinh nọ, Cố Khải Phong nhẹ nhàng kéo khéo ngón tay nhỏ bé của Lâm Phi Nhiên, cười cười nói, “Anh ném rổ không chuẩn bằng em, nhưng đoạt trên bảng thì cực kỳ lợi hại.”

Vừa nhìn đã biết tên này đang khao khát trổ tài ngước mặt người tình trong mộng rồi!

Vương Trác kêu lên mấy tiếng “ấu ầu” đầy quái dị, mà mấy nam sinh khác thì lại cho rằng Cố Khải Phong đang nói đùa, cũng đồng loại đùa theo.

Lâm Phi Nhiên bị bọn họ trêu đến mặt đỏ tai hồng, nhanh chóng đút tay vào túi áo, không được tự nhiên mà gật gật đầu: “Ừ.”

“Tao về phòng thay quần áo đã, lát gặp ở sân bóng.” Cố Khải Phong khoái trá mà phất tay với bọn Vương Trác, nhanh chân đi theo Lâm Phi Nhiên về phòng.

Sau khi trở về, việc đầu tiên Lâm Phi Nhiên làm chính là cởi áo khác đồng phục của Cố Khải Phong ra, thay bằng áo khoác của mình. Xong đây đó cậu liền tranh thủ lúc hắn đang thay đồng phục thể thao mà đi lấy hai chai nước khoáng mang ở dưới gầm bàn lên.

Hai người chuẩn bị xong xuôi, liền đến sân bóng tập hợp cùng bọn Vương Trác. Cố Khải Phong vào sân chơi bóng, Lâm Phi Nhiên ở ngoài tìm một chỗ để ngồi, lúc thì quan sát bọn họ, lúc lại cúi đầu chơi di động.

Thời gian trôi qua chừng nửa tiếng đồng hồ, đang lơ đễnh chơi điện thoại bỗng Lâm Phi Nhiên phát hiện luống âm khí trong cơ thể lại bắt đầu rục rịch. Cảm giác lạnh lẽo bỗng chốc lan tràn toàn thân, cậu hơi hơi cau mày, cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng lắm – Cậu còn nhớ, lần trước, sau khi bị Cố Khải Phong hôn thì con mắt âm dương mắt liền mất hiệu lực ít nhất một đồng hồ, mà lúc này lại mới chỉ có hơn bốn mươi phút…

Song điều ấy cũng không nói lên cái gì, dù sao thì Lâm Phi Nhiên mới bị hôn có hai lần, số liệu quá ít, không thể phân tích rõ ràng được.

Cậu giương mắt nhìn khắp bốn phía xung quanh, phát hiện không nhiều quỷ ở trên sân bóng, hơn nữa mặt trời vẫn chưa xuống núi, đa số quỷ đều lười biếng vẫn còn ngủ say. Vì thế cho nên Lâm Phi Nhiên không vào sân tìm Cố Khải Phong mà ngồi yên tại chỗ bất động, run rẩy ngó ngó nghiêng nghiêng.

Đúng lúc này, một nam sinh bất cẩn ném bóng ra ngoài sân, quả bóng kia lăn đến một chỗ cách Lâm Phi Nhiên chừng ba – bốn mét. Cậu đang định chạy qua nhặt về cho bọn họ thì phát hiện gần quả bóng có một thân ảnh quen quen – chính là nhóc quỷ nữ khoảng sáu – bảy tuổi, mặc váy dài, ôm chân cô Trịnh nhất quyết không buông ở phòng làm việc của giáo viên. Nhóc quỷ nữ nhìn thấy quả bóng lăn tới, liền lon ton chạy lại, vươn tay sờ soạng lên quả bóng một phen, trong khi nước mắt đỏ như máu vẫn liên tục chảy tràn. Nhưng mà, cô bé vừa mới sờ sờ vài cái, Cố Khải Phong đã lập tức nhặt trái bóng đi. Quanh thân người nọ vẫn bao phủ một tầng dương khí vô cùng mạnh, nhóc quỷ nữ sợ hãi lui về phía sau mấy bước, mở to đôi mắt tràn ngập ấm ức mà nhìn theo quả bóng đã bị người khác lấy đi.

“Chồng chơi bóng có oai không?” Cố Khải Phong nhặt bóng, đứng ở một chỗ cách ba Lâm Phi Nhiên chừng ba mét, nở một nụ cười vừa đẹp trai lại vừa lưu manh, hỏi cậu.

“…” Lâm Phi Nhiên lườm hắn một cái, dứt khoát không trả lời.

“Xem như cưng ngầm thừa nhận.” Cố Khải Phong chu môi hôn gió với cậu, xong liền ôm bóng chạy về sân.

Nhìn theo bóng lưng của đối phương, Lâm Phi Nhiên cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng lắm, cậu nghĩ nghĩ một hồi song vẫn không nhận định được rõ ràng. Đảo mắt nhìn Vương Trác và mấy nam sinh khác một lát, quay sang nhìn Cố Khải Phong, lúc này cậu mới đột ngột ý thức được vấn đề nằm ở đâu.

Dương khí trên người Cố Khải Phong luôn mạnh hơn những người bên cạnh, dưới trạng thái con mắt âm dương được mở ra, cho dù Lâm Phi Nhiên không nhìn rõ mặt người cũng có thể tìm được Cố Khải Phong giữa đám đông ngay trong nháy mắt. Nhưng hiện tại, quầng sáng vàng nhạt quanh người hắn không khác biệt quá nhiều so với những người khác, đương nhiên vẫn sáng nhất, chẳng qua độ sáng đã yếu đi so với mọi khi.

Lâm Phi Nhiên dụi dụi mắt, hoài nghi có phải mình nhìn lầm rồi không, nhưng khi mở mắt một lần nữa, cậu vẫn thấy dương khí trên người Cố Khải Phong ở trong trạng thái suy yếu.

Đậu má, không phải do bị mình hút đấy chứ? Nhóc yêu tinh hút dương khí của người ta im lặng mà rơi vào hoang mang lo lắng.

Không… Cũng có thể là vì hắn mới bị ốm cho nên dương khí yếu đi, nhỉ?

Ngay khi Lâm Phi Nhiên đang suy nghĩ miên man, cách đó không xa bỗng truyền đến một tiếng thở dài rất khẽ. Cậu chuyển tầm mắt về nơi phát ra âm thanh, liền thấy nhóc quỷ nữ nọ đang ôm đầu gối ngồi chỗm hỗm ở gần đó, dùng ánh mắt ngập tràn ngưỡng mộ mà nhìn mấy anh trai chơi bóng trên sân, dường như rất chạy qua chơi cùng bọn họ.

Nhóc quỷ nữ không có bất cứ một món đồ chơi nào xụt xịt cái mũi, lau nước mắt bằng máu đang chảy dài, cúi đầu, lặng lẽ dùng ngón tay nhỏ nhắn trắng bệch và nhuốm máu vẽ vòng vòng lên mặt đất. Một lát sau, trên mặt đất hiện ra một hình mặt cười được vẽ bằng máu tươi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play