Ánh mắt của người trong di ảnh lạnh lẽo vô cùng, khóe miệng cứng đờ làm nổi lên độ cong quỷ dị như cười như không, giống như đang cười nhạo cái gì đó vậy.

“Đừng nhìn em như vậy,” Lê Vũ chật vật đến trước di ảnh, yên lặng đứng đấy một lúc, bỗng giơ tay lên che mắt người trong ảnh, nói thì thào, “A Mộ… Đừng như vậy, là anh gạt em trước… Em chẳng qua xem nó là thật.”

Không kìm được mà ôm lấy khóe miệng vẫn tràn đầy ác ý đang trầm mặc với Lê Vũ, nhưng Lê Vũ như phải bỏng mà rụt trở về.

Đúng vậy, đây không phải Triệu Mộ, có nói anh ấy cũng sẽ không nghe được.

Ngày hôm sau, Lê Vũ cầm theo tấm ảnh cũ ở cổ trấn đó đến tiệm chụp ảnh.

Cậu có hơi hốt hoảng, nhất định phải phóng tấm ảnh nhỏ này cao bằng nửa người, người chủ tiệm chụp bị cậu bức đến dứt khoát lắc đầu, “Người anh em, thật sự không được, phóng lớn như vậy ảnh này sẽ mờ không còn gì cả.”

Trong mắt Lê Vũ che kín tơ máu, cậu khàn giọng xin: “Tôi chỉ là lưu lại chút kỷ niệm… Anh phục chế giúp tôi với… Tôi trả anh tiền. Bao nhiêu tiền?”

Lê Vũ nói xong liền móc túi áo, người chủ bắt lấy tay cậu, lén lau mồ hôi, “Không phải chuyện tiền bạc… Tôi thật chẳng hiểu ra sao, thanh niên mấy cậu ấy à, lúc này đều nói không quan trọng, phục chế xong mờ căm không thấy thì lại phiền phức đòi mạng… Khụ, tôi không phải nói cậu như vậy, nhưng anh trai này còn chẳng phải vì sợ cậu sẽ hối hận sao!”

Người chủ tiệm nói rất chân thành, vỗ vỗ vai Lê Vũ, hai mắt nhỏ nháy nháy đến độ nhíu lại, Lê Vũ sững sờ chậm rãi lắc đầu.

“Anh giúp với…” Cậu ăn nói khép nép, “Ông chủ, tôi trả thù lao trước, tôi sẽ không ghét bỏ.”  

Lê Vũ cố chấp muốn cầm di ảnh ấy đi phục chế, quả nhiên sau khi phục chế rồi tấm ảnh nhìn mờ mờ không rõ, người chủ lầm bầm, “Đã nói là không thấy rõ mà…” Nhưng vẫn lấy tiền, còn nói, “Không thì mua thêm cái khung ảnh? Như vậy ảnh chụp sẽ không dễ bị hư.”

Khung ảnh đương nhiên phải mua rồi.

Lê Vũ ôm tấm ảnh như ôm bảo vật về nhà, để di ảnh vào trong ngăn kéo, sau đó lôi tấm ảnh đã phục chế đặt bên cạnh giường.

“Em mở mắt ra sẽ lập tức nhìn thấy anh.” Cậu nhếch khóe miệng khẽ vuốt khung ảnh, “Anh quay sang cười với em.” 

Người thanh niên trong ảnh chụp không nói một lời nào, mắt mũi cong cong.

Lê Vũ cũng cười, nằm lại xuống giường, “Ngủ ngon, A Mộ.”

Thật ra bây giờ còn lâu lắm mới đến giờ ngủ, trời vẫn sáng bưng, mặt trời đang ở trên cao, nhưng Lê Vũ vẫn muốn ngủ, cậu cảm thấy bản thân nên đi ngủ, nên đi gặp Triệu Mộ rồi.

Có lẽ sẽ mơ thấy mình ôm lấy Triệu Mộ, có lẽ sẽ mơ thấy hai người cùng hẹn hò, cùng xem phim, có lẽ sẽ mơ thấy hai người hôn nhau, có lẽ sẽ mơ thấy hai người làm tình, có lẽ… Triệu Mộ sẽ đè lên người cậu, môi lưỡi hung ác hôn lên mỗi một phân trên cơ thể cậu, nhưng trong miệng lại là lời yêu dịu dàng mà chân thành.

Nhưng trên thực tế, cậu chẳng mơ thấy được những chuyện tốt đẹp ấy.

Mà mơ thấy cái gì nhỉ?

Mơ thấy tình cảnh giống hệt ngày hôm qua, cậu đứng phía trước cửa sổ, Triệu Mộ đứng ngoài cửa sổ, giữa hai người ngăn cách nhau một tấm chắn lạnh lẽo vô hình.

Cậu đứng bên này, còn Triệu Mộ đứng bên kia.

Cậu đứng ở ngoài, còn Triệu Mộ đứng ở trong.  

Đến giờ Lê Vũ mới hiểu được cái gọi là “Chỉ Xích Thiên Nhai” (gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt), hầu kết cậu khẽ trượt, Triệu Mộ cứng ngắc gõ từng đợt từng đợt lên cửa kính, cậu do dự chẳng dám mở cửa sổ.

Lỡ như tỉnh dậy rồi thì biết phải làm sao?

Hoa trong gương, trăng trong nước ư…

Có người sợ chìm đắm trong mộng sẽ không tỉnh dậy nổi, còn Lê Vũ chỉ muốn được ở lại mãi với mộng ước.

Đây là một giấc mộng rất đơn điệu, đơn điệu đến mức gần như có thể vĩnh viễn tiếp tục xảy ra, nó vô vị, nó khô khan, nhưng Lê Vũ lại hạnh phúc đến cay cay sống mũi.

Cậu lén khẩn cầu trong lòng, khẩn cầu bản thân có thể ngủ mãi không tỉnh — có thể chờ đến ngày nào đó cơ thể chết đi, cậu sẽ triệt để sống với giấc mộng này.

Cậu chấp nhận tin tưởng vào linh hồn bất tử.

Giấc mộng chỉ có hai người, cùng với câu nói “Anh yêu em” không bến bờ.

Nhưng cuối cùng vẫn phải tỉnh mộng rồi.

Lê Vũ đờ ra trợn tròn mắt.

Cậu nhìn trần nhà đen sì, nhìn kim giây chuyển từng vòng từng vòng, rồi nhìn Triệu Mộ trong tấm ảnh chụp.

Không có tiếng gõ cửa.   

Ngoài cửa sổ không có âm thanh gì cả.

Lê Vũ lại bắt đầu rơi nước mắt, nước mắt chảy qua khóe mắt rớt xuống gối, lưu lại một vệt nước sẫm màu, cậu giơ tay lên che mắt lại, mơ hồ nhẹ giọng nói, “Triệu Mộ anh là cái đồ ngốc ngếch vô lại, anh biến em thành thằng nhãi vô dụng yếu đuối.”

Hình như mắng đến cái kẻ đầu têu ấy, nước mắt cậu liền không rơi xuống nữa.

Nhưng cũng chỉ là lừa mình dối người mà thôi.

Trong lúc ngẩn ngơ, dường như có một bàn tay lạnh lẽo khoát lên cánh tay cậu, Lê Vũ chỉ biết im lặng, bàn tay ấy vuốt ve mặt cậu, cẩn thận xoa nó.

Mộng? Hiện thực?

Lê Vũ đã chẳng còn phân định rõ nữa.

“Anh dẫn em đi được không…” Động tác ấy vô cùng dịu dàng, lướt qua mặt, cổ, xương quai xanh của Lê Vũ, Lê Vũ nghe thấy tiếng cười khúc khích của Triệu Mộ, chợt cảm thấy một loại bi thương không tên.

“A Vũ, anh không thể sống một mình…” Chàng thanh niên xinh đẹp khẽ vuốt hầu kết của Lê Vũ, như đang trêu đùa một chú mèo không nghe lời, “Lỡ như em thích người khác, anh biết nên làm sao đây?”

Một giọt chất lỏng mang theo mùi tanh của máu nhỏ xuống mặt Lê Vũ, Lê Vũ run rẩy, Triệu Mộ liền dùng sức áp chế cậu.

“Anh không thể không có em, A Vũ tốt như thế, nếu bị kẻ khác mơ tưởng, anh sẽ không nhịn được mà giết chết nó mất…” anh bày ra dáng vẻ vô tội như đứa trẻ, cười híp mắt nói rời rạc, trong viền mắt đều là nước mắt mang màu máu đỏ thẫm, ngữ điệu cũng càng lúc càng nguy hiểm, “Lấy nội tạng lúc còn sống nha? Không thể để nó quá hời được.”

Anh là người điên, chết rồi cũng vẫn làm một con quỷ đầu óc có vấn đề, yêu đến độ phát điên.

“Em không biết.” Lê Vũ nhẹ nhàng trả lời, “Em yêu anh.”

“Em có thể yêu anh bao lâu?” Triệu Mộ trào phúng nói, mắt chất đầy sự không cam lòng, “Mười năm? Hai mươi năm? Em vốn nên là của anh, em là của anh!!!”

Thời gian là một liều thuốc tốt, vết thương có sâu đậm thế nào cũng đều khép lành được, Triệu Mộ đương nhiên biết chuyện này.

Vậy nên sẽ có một ngày như thế, cái tên Triệu Mộ này cũng chỉ đại diện cho nỗi thương cảm ít ỏi mà thôi.

Lại ví như có một ngày như thế thật, khi Lê Vũ nhắc đến cái tên này thì e rằng ngay cả nhíu mày cũng chẳng thèm, miếng vảy cũ trong lòng bị tróc ra chỉ để lại một vệt sẹo mờ nhạt.

Có một ngày như thế…

Lê Vũ sẽ quên anh.

Ý nghĩ này làm Triệu Mộ hoảng đến phát khóc.

Lê Vũ lớn lên anh tuấn như vậy, tính cách lại dịu dàng như vậy, có lẽ sẽ có người tốt hơn anh cả vạn lần yêu em ấy, thương em ấy, có thể sẽ còn làm cho Lê Vũ hạnh phúc hơn.

Lê Vũ không cần phải tiếp tục đi làm công nhân bốc vác, không cần nấu ăn, cũng không cần bị anh đòi làm tình vô số lần.   

Thật tàn nhẫn.

Triệu Mộ không kìm được mà đố kị, nỗi đố kị mãnh liệt làm gương mặt xinh đẹp của anh vặn vẹo — anh không muốn Lê Vũ khép kín vết thương, anh không cho phép.

“Anh đúng là ích kỉ thế đấy.” Anh điên cuồng cười, “Anh không thể buông tha em!!!! Không thể!!!”

Anh muốn xé vết thương trước ngực Lê Vũ ra nhìn tim em ấy đập đều, muốn dòng máu ấm áp của Lê Vũ thẩm thấu vào anh.

Cảm giác ấy chắc chắn khiến người bi thương, nhưng cũng làm người hưng phấn.

Anh bất chợt dùng sức bấm lên cổ Lê Vũ.

“Em là của anh!!!” Triệu Mộ điên cuồng hét, “Dựa vào cái mà anh đã chết rồi!!! Anh yêu em cơ mà!!! Em có thể yêu anh trong bao lâu?!?! Anh yêu em!!!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play