Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn

Trăm triệu lần không nghĩ tới, cuối cùng Lâm Kha vẫn không có ngủ trên sofa.

Cái tên này lấy lòng Ích Tà ở sau lưng Doãn Manh, Ích Tà là tên cỏ đầu tường, nhanh chóng phản bội, nhường một nữa giường lớn ở phòng khách cho Lâm Kha. Không sai, ngay sau khi Ích Tà đến nhà họ Doãn, liền đăng ký hộ khẩu ở phòng khách duy nhất không đi, phải biết rằng, bình thường ngay cả cô nằm trên đó, tên nhóc Ích Tà này cũng sẽ meo meo kêu lên đến khi cô đứng lên mới thôi!

Cũng không biết Lâm Kha dùng biện pháp quái quỷ gì, lại làm cho Ích Tà cứ như vậy thỏa hiệp!

Doãn Manh nhìn Lâm Kha vẻ mặt đắc ý ôm mèo đi, cắn răng nghiến lợi chà sát tay.

Chỉ có điều cuối cùng cô cũng không có cơ hội giết chết Lâm Kha, tên này cơ trí làm điểm tâm chuộc tội, cuối cùng làm cho Ích Tà phản bội hoàn toàn.

Lớp mới hài hòa ngoài dự liệu của Doãn Manh, nhưng suy cho cùng vẫn không có loại không khí vui vẻ cởi mở như lớp 7 kia. Làm lớp học bá, nên lớp một cũng có không khí học bá nên có. Đó chính là an tĩnh, vào học gần như cả lớp đều hết sức chăm chú nghe giảng, giáo viên đặt câu hỏi nhưng không có người nào đáp lại. Hoàn toàn có một loại cảm giác khinh thường. Doãn Manh khá tốt, Lâm Kha thì từ trước đến giờ đều không nghe giảng hoàn toàn thành ngoại tộc.

Trình độ ngoại tộc này, hoàn toàn khiến cả đám học bá lớp 1 đều kinh hãi.

Lớp trưởng Thẩm Thông Duệ nâng mắt kiếng, hạ thấp giọng hỏi Doãn Manh: "Bạn xác định Lâm Kha này chính là người thi luôn đứng nhất toàn khối lớp trước của các bạn sao?"

Phía sau Lâm Kha bộp bộp vỗ bàn một cái, Thẩm Thông Duệ lập tức cúi đầu im lặng.

Doãn Manh hơi lúng túng: "Thế nào? Nhìn không giống sao?"

Thẩm Thông Duệ nhìn Lâm Kha buông rèm mắt xuống, nuốt ngụm nước miếng, không lên tiếng.

Doãn Manh âm trầm quay đầu lại: Cậu và bạn học hoà mình nhiệt tình đi...... Đừng có đơn phương quấn lấy tôi mãi nè!

Lâm Kha bĩu môi, giống như có chút không thích ứng bên cạnh không có bạn học ồn ào.

Doãn Manh ít nhiều cũng cảm thấy như vậy, phần tử hoạt bát Hàn Siêu kia đi mất, bên cạnh thật sự vắng lạnh. Cũng may cô còn có Hoa Bội, tính tình Hoa Bội trên thực tế khá quái dị, chơi thân thì thấy tốt hơn, nói không được đều lười đáp lại.

Hiển nhiên cùng một loại với Doãn Manh, thật không dễ được phân đến cùng một lớp, ngày ngày dính chung một chỗ.

Không chỉ như thế, ở lớp một, thoạt nhìn quan hệ giữa Hoa Bội và nữ thần Giang Mạn Hi trong truyền thuyết cũng không tệ lắm, dẫn đến Doãn Manh hiểu cô ấy cũng sâu thêm một chút.

Nữ sinh Giang Mạn Hi cũng không giải thích được, phải biết rằng, ngay cả Trần Tư Dĩnh loại nữ sinh xinh đẹp chẳng qua là tính tình hơi cường thế một chút kia, cũng không có nữ sinh nào dám cố ý đến gần, chớ nói chi là loại nữ sinh khí thế vô cùng cao lãnh, vẻ mặt nghiêm túc không thể nào thân thiện, luôn luôn cách điện với bát quái đi dạo phố phim truyền hình Giang Mạn Hi này.

Dù sao phần lớn nữ sinh trái lại rất quan tâm chuyện này, một đối tượng trò chuyện với nhau mà giống như đang trò chuyện với giáo viên ba mẹ, tốt hơn hết là không có...... Dễ nhận thấy trong lòng Giang Mạn Hi cũng rất ngạo mạn, hoàn toàn không quan tâm loại vấn đề có hay không này. Từ trước đến giờ đều làm theo ý mình, độc lai độc vãng.

Doãn Manh cũng không phải quan tâm đến cái này, Giang Mạn Hi trừ tính tình cứng ngắc một chút, thật ra vẫn rất dễ thân cận. Rõ ràng còn nhỏ, lên tiếng một cái liền mang theo mùi niệm kinh nghiêm trang, không cần đoán cô cũng biết cô em này tuyệt đối bị ép làm xử nữ rồi.

"Tại sao cậu lại có thể đặt cái cốc này lên góc trái bàn hả?"

"Nè? Hộp bút chì của cậu để lệch rồi, tôi giúp cậu chỉnh lại vậy."

"Cái này cậu viết lệch rồi, giáo viên xem sẽ khó chịu, nhanh sửa lại một chút!"

"Cái kia trên bảng đen đừng nói là vẽ hoa lên nhá? Hôm nay ai trực lau bảng, tại sao không lau nhanh lên?"

Chứng cưỡng ép thời kỳ cuối, không có thuốc trị, giám định hoàn tất.

Trực nhật ở lớp mới căng thẳng nhiều hơn lớp 7 mấy phần.

Doãn Manh xem như đã biết phụ huynh cố gắng nổ lực, dù nhét tiền cũng phải đưa con vào ban thực nghiệm là tại sao.

Vì chính là bầu không khí này.

Cũng không phải tất cả mọi người có thể ở trong nghịch cảnh càng áp chế càng dũng cảm, một bầu không khí học tập nồng nặc, đối với học sinh cao trung đang phát triển biến hóa khôn lường, tính thích nghi cực mạnh mà nói, vô cùng quan trọng.

Cho dù là loại tự nhận là tự chủ rất mạnh như Doãn Manh, đến lớp một, ít nhiều cũng cảm nhận được cảm giác nguy cơ "Tất cả mọi người đang cố gắng, mày không cố gắng mày sẽ bị bỏ rơi ba la ba la ba la ba la!".

"Doãn Manh, cho tôi mượn cùng bút đi. Quên mang rồi ~" Giọng nói đáng khinh của Lâm Kha truyền đến.

Khóe miệng của Doãn Manh giật giật, tức giận ném bút về phía sau. Nếu không phải lúc trước cô khen mình tự biết giữ lực mạnh yếu, bây giờ cô sẽ chọc bút vào trong lỗ mũi Lâm Kha.

Đính chính: Nội dung trên đây thích hợp với người bình thường. Lâm Kha không tính là người. Đính chính xong.

Cảm giác thời gian trôi qua nhanh hơn ở lớp 7, thi giữa kỳ lần đầu tiên ở lớp mới cứ như vậy tới rồi, Doãn Manh cũng không có khẩn trương giống như mình tưởng tượng vậy. Có lẽ đã trải qua rất nhiều cuộc thi, đã lau sạch lo âu cùng không tự tin trong lòng cô rồi, tâm bình tĩnh đối mặt đã không phải là việc khó gì.

Thành tích ở lớp một không tính là cao cũng không coi là thấp, xếp hạng vẫn ở khoảng 20, nhưng tiến bộ một chút.

Cao nhị đã có một chút không khí vì thi tốt nghiệp trung học và đại học mà chiến đấu rồi.

Dĩ nhiên cũng có cô nàng không thi đại học, chuyên môn kéo cừu hận, ví dụ như Trần Tư Dĩnh.

Con nhóc này cũng bắt đầu bận rộn thu xếp cho chính mình, làm theo chí hướng và nguyện vọng, thi Toelf vân vân. Không thi đại học, nhưng lúc này cũng bận tối mày tối mặt, đừng nói gì đến Ex. Boyfriend Tô Hàng gì, tất cả đều quên đi, gặp được Doãn Manh rảnh rang trên sân thể dục cũng hâm mộ không chịu được.

Doãn Manh đồng tình vỗ vỗ cô ấy: "Trước tiên cậu cứ làm cho tốt đi. Lại nói cậu và Tô Hàng thế nào rồi?"

Trần Tư Dĩnh rưng rưng: "Anh ấy cũng đi Mĩ, đã chuẩn bị được xấp xỉ rồi. Cao tam cũng không có chuyện gì."

"A, vậy thật tốt." Doãn Manh gãi gãi đầu, lại thấy vẻ mặt bát quái của Trần Tư Dĩnh, "Không có Hàn Siêu tham gia náo nhiệt kia, bây giờ cậu và Lâm Kha trôi qua thế giới hai người, có phải rất thoải mái hay không ah!"

Doãn Manh chảy vạch đen: "Làm sao có thể......"

"Chỉ có điều, Lâm Kha muốn xuất ngoại phải không? Cậu tính toán thế nào á?" Trần Tư Dĩnh giống như là sực nhớ ra gì đó nói.

Doãn Manh lặng đi một chút: "Cậu ta muốn xuất ngoại. Chỉ có điều cũng không có gì......"

Trần Tư Dĩnh cau mày: "Không có gì? Sao không có gì? Yêu nơi đất khách không có kết quả á. Nếu Tô Hàng ở lại trong nước, nhất định tớ sẽ cắt đứt với anh ấy."

Doãn Manh lại chảy vạch đen lần nữa: "Cũng không cần mỗi ngày kề cận nhau chứ......"

Trần Tư Dĩnh mở to hai mắt cường điệu: "Nhất định phải mỗi ngày kề cận á!"

Doãn Manh:......

Đoạn nhạc đệm này mặc dù không có ảnh hưởng quá lớn đến Doãn Manh, nhưng suy cho cùng cũng chôn mầm móng ở trong đầu. Cảm tình của cô đối với Lâm Kha còn ôm một chút mâu thuẫn trong lòng, cũng không muốn dây dưa loại chuyện như vậy lắm. Chỉ có thể nói, đi một bước tính một bước.

Đang suy tư, thì cô Lý vào lớp rồi. Lớp một không giống như lớp 7, sau khi tan lớp  cho dù giáo viên không có ở đây, cũng sẽ không có xôn xao quá lớn, cho nên lúc cô Lý tiến vào, cũng không có loại lính quýnh bàn đụng ghế, ghế đụng chân khi chuông reo kia.

Nhưng mà lần này ánh mắt của cô ấy không giống với loại mắt nhìn thẳng bình thường kia, mà là đánh giá học sinh chung quanh lớp.

Một hồi lâu, cô Lý ho hai tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người: "Cái đó, Lâm Kha, Hậu Nghiêu Sở, ừhm, Giang Mạn Hi, còn có, Doãn Manh nữa, tới đây đi theo tôi xuống văn phòng."

Mấy người hai mặt nhìn nhau, ai cũng không có nháo lên tìm hiểu chuyện gì. Chỉ có điều, trên đây đều là những cô cậu học tập rất tốt, nghĩ đến cũng không phải là chuyện xấu gì.

Lâm Kha đẩy đầu Doãn Manh: "Đi đi đi. Sững sờ cái gì!"

Không phải Lâm Kha nói cô, Doãn Manh thật sự rất thích ngẩn người, hơn nữa bình thường đều không có nguyên do.

Lâm Kha và Hậu Nghiêu Sở đều mù mịt liếc mắt nhìn nhau, Doãn Manh thân mật kéo cánh tay Giang Mạn Hi.

Hình như Giang Mạn Hi không thường bị nữ sinh kéo cánh tay, cho nên có chút ngượng ngùng, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn đỏ lên, trong nháy mắt Doãn Manh cảm thấy chiều cao cô ấy cao hơn mình một đoạn cũng đã thấp xuống.

Mấy người đến phòng làm việc của cô Lý, phát hiện không chỉ có một mình cô Lý, đứng đó trừ mấy chủ nhiệm quen mặt, còn có học sinh lớp khác của cao nhị, người còn không ít. Trong đám người còn có Trần Tư Dĩnh và Phùng Linh Khải, cô gái nhỏ này vừa nhìn thấy Doãn Manh liền chạy tới: "Manh Manh! Manh Manh bên này, cậu biết đây là muốn làm gì không?"

Doãn Manh mờ mịt lắc đầu một cái. Quỷ mới biết muốn làm gì? Cô liếc mắt nhìn một vòng, phát hiện những học sinh này có chung một đặc điểm, đó chính là —— xinh đẹp!

Đây rốt cuộc là muốn làm gì?

Lãnh đạo tuần tra?

Kiểm tra bộ mặt trường học?

Không phải là nhà trường mua được tiệm gà vịt gì đó, hiện tại chờ má mì tới đây trói bọn họ đi chứ!

Doãn Manh càng ngày càng mở rộng não ra cả chặng đường như bão táp cuồng phong, mắt thấy cách sự thật chân chính càng ngày càng xa, may mà móng vuốt của Lâm Kha vớt cô trở về thực tế: "Manh Manh Manh!"

"Làm gì!" Doãn Manh đã sớm hoàn toàn quen với cách gọi của thần phiền Lâm Kha, trong đầu chỉ còn phun ra hai chữ duy nhất chính là "Ha ha".

"Không có việc gì. Tôi chỉ gọi gọi. ╮(╯_╰)╭"

Doãn Manh: (╯‵□′)╯︵┻━┻

Cô Lý vỗ tay một cái, phát mấy tờ giấy xuống: "Các em biết hiệu trưởng của chúng ta quyết định năm nay mở tiết mục biểu diễn văn nghệ lần đầu tiên ở trường học không?"

Biểu diễn văn nghệ?

Học sinh bình thường không tích cực tham gia hoạt động xã đoàn có thể cũng không biết chuyện này, nhưng Doãn Manh làm hội trưởng liên hợp Xã Liên lại biết rất rõ.

Tiết mục văn nghệ này hiệu trưởng còn định mời giáo ủy trong thành phố, vì vậy cực kỳ coi trọng, nghe nói vừa khai giảng rất nhiều tiết mục đã bắt đầu trù hoạch. Đoàn vũ đạo kia của Lý Lộ cũng huấn luyện càng thêm khẩn trương, một vài câu lạc bộ cũng có hoạt động biểu diễn của mình, thậm chí câu lạc bộ Chính Kịch của Trần Tư Dĩnh còn có một tuồng kịch 12 phút, chỉ là Trần Tư Dĩnh vì quá bận rộn nên không có tham dự.

Chỉ có điều chuyện này lúc trước đối với Doãn Manh mà nói cũng không có ảnh hưởng gì, cô chỉ quản "Nhân sự", vấn đề trang bị kỹ thuật từ trước đến giờ đều không có liên quan, thoải mái nhàn nhã học một ít bài, nói một chút chuyện ( Nè? Đồng ý rồi?), cũng không tham dự lắm.

Sau khi cô Lý giải thích tiết mục văn nghệ này cần biểu diễn cái gì xong, cuối cùng nói ra mục đích lần này: "Tôi tìm các em là bởi vì ngoài vượt qua kiểm tra, còn từ trong các em chọn ra sáu người chủ trì, chủ trì diễn văn nghệ, nếu có ai vì nguyên nhân khách quan hoặc là chủ quản không có cách nào tham gia, có thể giơ tay nói với tôi, chuyện này chúng ta hoàn toàn lựa chọn theo tính tự do dân chủ."

Trong lúc nhất thời không ai phản ứng kịp, một nam sinh dẫn đầu giơ tay: "Thưa cô, em bận các thủ tục xuất ngoại, chắc là có thể không tham gia được."

Điều này cũng còn có thể chấp nhận được, người bình thường cũng sẽ không muốn vì những chuyện biểu diễn hoàn toàn không liên quan này mà làm trễ nãi việc học.

Giáo viên tỏ ý đã hiểu, gật đầu một cái, để cho cậu ta bước ra khỏi hàng có thể trở về lớp rồi.

Nam sinh nói mấy câu với bạn rồi rời khỏi.

Kế tiếp có mấy người bởi vì đủ loại nguyên nhân, bày tỏ không tham gia.

Trần Tư Dĩnh quay đầu lại, cắn môi, do dự một chút lại không đi.

Doãn Manh: "Nè, không phải cậu cũng xuất ngoại sao? Bây giờ bề bộn đủ việc, lại còn có thời gian đến đây làm người chủ trì sao?"

Trần Tư Dĩnh chớp mắt tinh quái nói: "Tớ muốn tham gia, để bên trong lý lịch có thể điền thêm một mục!"

Doãn Manh bừng tỉnh hiểu ra, quả thực không ngờ Trần Tư Dĩnh âm hiểm cơ trí thế này.

Chỉ có điều Doãn Manh tự suy nghĩ về mình một chút, mặc dù lúc bắt đầu cũng từ chối, nhưng bây giờ lại có suy nghĩ khác biệt.Coi như ở lại, thật ra thì cô có 99% khả năng không được chọn. Suy cho cùng mặt mũi của cô ở trong đám trai đẹp mỹ nữ ở nơi này không xuất chúng, trước kia cũng không có bất kỳ kinh nghiệm nào, rất có thể là bởi vì cô Lý có ấn tượng quá tốt với cô, mới gọi cô. Nói thật cô cũng không biết tại sao cô Lý lại gọi Lâm Kha và cô tới chung, thật sự là bởi vì học giỏi nên tuyệt đối không lo lắng bọn họ yêu sớm lau súng cướp cò sao?

Dừng lại, não cô quá rãnh nên mới nghĩ ra chuyện này.

Trở lại vấn đề vừa rồi, cho dù có một phần trăm vinh hạnh được chọn, làm người chủ trì mặc dù tốn chút thời gian, ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến học tập một chút, tuy nhiên nó là sự trãi nghiệm xã hội phong phú, chưa chắc không phải là một loại kinh nghiệm không có giá trị.

Sau khi Doãn Manh suy nghĩ cẩn thận, cũng không có tìm lý do rời đi.

Quay đầu lại nhìn Lâm Kha một chút, lại phát hiện cậu ta nâng má, híp mắt giống như mèo ngủ không đủ giấc nhìn Doãn Manh. Đây thật sự là Ích Tà bám vào người......

"Nè, nếu cậu không tham gia thì đi mau á."

Lâm Kha nhìn không tỉnh táo, thật ra thì rất rõ ràng, nghiêng đầu một cái: "Sao tôi không tham gia á! Cậu có thể tham gia tôi không thể à! Bộ dạng tôi đẹp hơn cậu nhiều!"

Mẹ nó!

Doãn Manh bị nghẹn hoàn toàn, trong lòng tràn đầy dịch mật không biết làm thế nào ói ra, có bạn trai nhà ai lại nói với bạn gái mình: bộ dạng anh nhìn đẹp hơn em không!

Nếu không phải là cô, cái tên này còn không biết sống đời sống FA ở nơi nào!

Gộp Lâm Kha vào người chủ trì suy nghĩ một chút, Doãn Manh không khỏi sợ giật mình, hoàn toàn không tưởng tượng nổi dáng vẻ Lâm Kha lười biếng mặc âu phục đeo caravat hắng giọng nói. Thật là thần kỳ.

Doãn Manh sợ đến mức dịch về phía Trần Tư Dĩnh một bước, nhưng một khi đón nhận vấn đề đặt ra này...... Thật rất muốn xem một chút......

Doãn Manh còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, bên kia một chủ nhiệm họ Hàn đi tới, hỏi: "Nghiêu Sở, em là Hội trưởng hội học sinh, đến lúc diễn văn nghệ đó có rất nhiều chuyện cần đến em, nếu còn muốn làm người chủ trì có thể bận quá không?"

Hậu Nghiêu Sở liếc nhìn Giang Mạn Hi, lắc đầu một cái: "Sẽ không, thưa cô, cô không tin năng lực công tác của em sao?"

Chủ nhiệm Hàn nói với cô Lý mấy câu, liền gật đầu một cái, không đề cập tới nữa.

Kế tiếp chính là mọi người đứng ở trong hành lang, theo thứ tự khảo nghiệm, xếp hàng chờ đợi. Không khí bên ngoài không khỏi lại khẩn trương, nhưng đẩy đến lượt Doãn Manh đi vào, Doãn Manh mới phát giác, thật ra thì thay vì nói là khảo nghiệm, không bằng nói là đi vào đọc mấy câu bài văn mà thôi.

Mặc dù không biết người khác như thế nào, nhưng Doãn Manh đi vào thật sự nghẹn một bụng cười, đầu tiên là bảo cô đọc một bài thơ hiện đại, sau đó còn có mấy giáo viên chuyên dạy ngữ văn, tới đây dạy cô phát âm thế nào đọc diễn cảm ra sao.

Để cho cô đọc tới đọc lui. Cũng may cô cũng không phải là tiểu cô nương da mặt mỏng, tương đối phóng khoáng, nhìn trong ánh mắt của cô Lý đều lộ ra hài lòng, chỉ có điều Doãn Manh nháo lên không chừng có thể sẽ chọn cô hay không.

Đối với Doãn Manh mà nói, chuyện này thật ra cũng không phải là chuyện cần để ý lắm.

Hôm nay có một kinh nghiệm như vậy, đã khá thú vị rồi. Như vậy đã đủ rồi.

Lâm Kha đi vào, Doãn Manh và Trần Tư Dĩnh tưởng tượng ra bộ dạng Lâm Kha hùng hồn kể lể ở bên trong, cười đến mức nước miếng đều sắp chảy ra. Muốn nghe trộm một chút, thế nhưng hiệu quả cách âm của phòng làm việc giáo viên của trường học quá mạnh, một câu cũng không nghe được.

Lại không nghĩ rằng, tốc độ Lâm Kha ra ngoài rất là mau. Gần như bằng thời gian lúc bình thường Doãn Manh đi vào.

Tên này vào xong ra ngoài không có gì khác biệt, lười biếng, lại lười biếng, ra ngoài liền dính lên trên người Doãn Manh.

"Như thế nào? Nhất định là không được chọn rồi?" Doãn Manh hào hứng bừng bừng hỏi.

Lâm Kha liếc mắt nhìn Doãn Manh, có loại bạn gái nào lại dùng giọng điệu đó hỏi ra lời như thế ah......"Tuyệt đối chọn tôi rồi ~"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play