Đảo mắt lại một học kỳ nữa trôi qua, chỉ có điều đối với học sinh cao nhất bây giờ mà nói, quan trọng nhất không phải là kỳ thi cuối kỳ. Mà là phân ban văn lý cao nhị. Kỳ thi cuối kỳ lại sắp tới, mặc dù học sinh bận rộn, nhưng chủ nhiệm các lớp vẫn rút ra được thời gian mở cuộc họp phụ huynh.
Thất Trung đối với chuyện này mức độ coi trọng cũng không giống như nhau, suy cho cùng quan hệ đến con đường thi vào trường đại học. Một khi làm ra quyết định sai lầm, văn chuyển lý hoặc là lý chuyển văn có nghĩa là lãng phí thời gian, đều là chuyện mất nhiều hơn được.
Trước đây, tất cả chủ nhiệm các lớp từng phát phiếu thống kê lựa chọn nguyện vọng văn lý. Kết quả lại có gần ba phần người đều lựa chọn khoa văn, thậm chí nghe nói trong 8 lớp mỗi lớp đa số đều chọn khoa văn.
Kết quả các chủ nhiệm rút ra chút thời gian mở cuộc họp, hơn nữa hiệu trưởng từ trước đến giờ đều thích làm loạn vỗ bàn một cái, lập tức liền quyết định cao nhị lại chia lớp lần nữa!
Tin tức này đối với lớp 7 mà nói có thể xem như đả kích. Cuộc sống từ trước tới nay đều là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, mỗi người đi một ngả là chuyện sớm hay muộn. Cho dù đã hiểu rõ đạo lý này, nhưng Doãn Manh vẫn khó có thể bình thản đối mặt.
Dĩ nhiên khó chịu nhất chính là Lâm Kha, nửa học kỳ thật vất vả kéo được tên từ lớp 1 về lớp 7, lại phải chia lớp lần nữa, đây không phải là chuyện đùa sao!
Bất quá đối với Lâm Kha vấn đề đã không phải là phân văn lý, mà là hiệu trưởng mới đề xuất một chính sách mới. Ông ấy quyết định phân học sinh đại học muốn xuất ngoại ra làm một lớp, bởi vì suy cho cùng học sinh xuất ngoại thành tích các môn học nhìn chung đều bình thường, còn học sinh thi đại học bình thường rất cố gắng, chủ yếu vì cuộc thi cuối cùng. Mục đích không giống nhau, trộn chung lớp ít nhiều gì sẽ có bất tiện.
Kỳ thi cuối kỳ kết thúc, thành tích của Doãn Manh vẫn cắm ở lằn ranh 20, bất luận như thế nào cũng không tiến lên phía trước một bước. Chỉ có điều sau khi chấn chỉnh tâm trạng xong, cô cũng không có nôn nóng lắm, lúc thi giữa kỳ cô đã hiểu rõ mình đã bị mắt kẹt ở cổ chai, có lẽ chỉ có thể chờ đợi lượng biến đổi sinh ra chất, không ngừng nỗ lực học tập mà thôi.
Lâm Kha lại một lần nữa làm chấn kinh cả trường, lần thứ hai ngồi lên ghế nhất khối. Rõ ràng trùng sinh là Doãn Manh cô mà, thế nào lại biến thành Lâm Kha bức phá vậy......
Doãn Manh chỉ mơ mơ hồ hồ nhớ đời trước Lâm Kha học rất giỏi, cao nhị phân ban tiến vào lớp một thực nghiệm, cô đi lớp khoa văn, sau đó tin tức gì cũng không biết. Về phần tốt đến mức nào, thì thật sự không phải là chuyện mà loại học vụn như cô nên chú ý......
Đối với chia lớp, hiển nhiên học sinh lớp 7 quyết định đủ loại, thậm chí có rất ít người chọn đến cùng một nơi.
Trần Tư Dĩnh đến lớp xuất ngoại, đây là trong dự liệu, trước đó cô ấy đã nói với Doãn Manh sẽ xuất ngoại.
Làm bạn thân thiết khắn khít, đương nhiên Trần Tư Dĩnh không bỏ được Doãn Manh. Thuyết phục hồi lâu cũng không thay đổi được quyết định của Doãn Manh, bản thân mình thì đã quyết định muốn xuất ngoại. Tục ngữ nói không sai, ra nước ngoài ăn của người nước ngoài mặc của người nước ngoài, yêu nước mới ra khỏi nước giành tài nguyên.
Chỉ có điều, Vương Thanh Nhã thành tích học tập tốt vô cùng cuối cùng cũng đến lớp xuất ngoại.
Vương Thanh Nhã cũng là người rất có tính toán, đáng tiếc có tính toán đi chăng nữa lúc này cũng phải theo ý ba mẹ. Như vậy có thể thấy được một đứa trẻ có thể nghe lời ba mẹ nói quan trọng bao nhiêu. Chỉ có điều xuất ngoại phát triển cũng chưa hẳn không phải là một con đường tốt, mấu chốt vẫn là quyết định của bản thân mình.
Trong lớp có hơn phân nửa nữ sinh đều đi lớp khoa văn, như Phạm Lỵ Lỵ, Trâu Chân Phái. Thậm chí Vi Mẫn cũng đi, từ đại hội thể dục thể thao lần trước trở về sau, hình như cô ta đã chết tâm với Lâm Kha rồi, cho dù cùng bàn với Lâm Kha, cũng không còn tiếp cận nữa, thậm chí cũng không giao lưu với Lý Lộ nữa.
Mà Lý Lộ cũng dự định đi lớp khoa văn rồi. Còn Trịnh Gia Thạc thì ở lại ban khoa học tự nhiên.
"Hết cách rồi, thành tích của tớ không tốt. Đi lớp khoa văn mà nói đối với sở trường sinh ra ưu thế hơn." Lý Lộ nhún vai một cái, ngược lại lại an ủi Trần Tư Dĩnh thiếu chút nữa rơi nước mắt.
"Kích động như vậy làm gì, không chừng đến lúc đó lại là lớp hàng xóm đấy."
Cuối cùng Doãn Manh quyết định chọn ban khoa học tự nhiên, cuối cùng ba bạn thân vẫn phải đối mặt sự thực mỗi người đi một ngả.
Phùng Linh Khải coi như là số ít nam sinh quyết định đi học khoa văn: "Đừng nhớ tớ, anh trai sẽ giúp các cậu quan sát các em gái nhìn được."
"Cút! (ノ`Д)ノ" Hàn Siêu nhận đầu cậu ta xuống.
Hàn Siêu ở lại ban khoa học tự nhiên, nhưng nhìn trên điểm số chung chung mà nói, kết quả chia lớp cuối cùng không được phân đến lớp 1 chung với Doãn Manh khả năng tương đối lớn. Suy cho cùng Hàn Siêu học tập cũng bình thường.
Sau khi điền xong bảng nguyện vọng, mấy người cãi nhau ầm ĩ, có lẽ nghĩ đến thời gian sau này khó có thể tụ tập cùng nhau nên buồn. Nhưng nói xong, đều có chút trầm mặc, Trần Tư Dĩnh hốc mắt hồng hồng, nhìn một cái là biết trước đó đã trộm khóc.
Trong lòng Doãn Manh cũng quặn thắt, đột nhiên cảm thấy hốc mắt có chút ướt ướt, vội vàng đẩy ghế ra, cầm bình nước lên giả vờ như đi lấy nước chạy ra ngoài.
Lại không nghĩ rằng mới vừa đẩy cửa lớp ra, liền bắt gặp Lâm Kha đi vào bên trong.
Lâm Kha không có một chút giật mình nào, giống như là đã đoán trước sẽ gặp phải Doãn Manh. Thấy cô ra ngoài, nở nụ cười.
Doãn Manh thì ngược lại sửng sốt một chút, vốn đang cảm thấy chua xót nhìn thấy Lâm Kha lại càng sâu hơn. Gần đây tâm tình Lâm Kha thoạt nhìn cũng bình thường, không cùng bọn Phùng Linh Khải Hàn Siêu cãi nhau ầm ĩ lắm.
Doãn Manh chỉnh đốn lại suy nghĩ một chút: "Cậu muốn đi lớp xuất ngoại hả?" Lại không nghĩ rằng vừa rồi Trần Tư Dĩnh khóc quá, làm cho lời cô nói ra cũng có chút nghẹn ngào.
Lâm Kha trợn tròn cặp mắt: "Cậu đây là không nỡ bỏ tôi à?"
"Không có. ╮(╯_╰)╭" Doãn Manh bẹp miệng, buông rèm mắt xuống, quay về phía người ta khóc thật là mất thể diện.
Lâm Kha nhếch miệng lên: "Cậu còn nhớ tôi muốn xuất ngoại à. Thật đáng mừng." Nói xong cậu ta cầm bình nước của Doãn Manh lên, giúp cô lấy nước nóng. Lại nói, bình giữ ấm này là lúc cô bị hành kinh khó chịu, lúc ấy Lâm Kha tiện tay mua.
Cửa hàng tiện lợi không có cái bình nào đẹp, thực dụng ngược lại thật thực dụng, mặc dù hình dáng bình rất xấu xí, nhưng Doãn Manh ngâm pha trà lại dùng rất tốt.
Chóp mũi Doãn Manh lại chua xót, cứng rắn nén nước mắt nuốt xuống.
Người chính là như vậy, vốn cô hoàn toàn không muốn khóc, kết quả đầu tiên là bị Trần Tư Dĩnh thích rơi nước mắt kia lây nhiễm, đi ra ngoài Lâm Kha lại đột nhiên thu lại bộ dạng coi thường bình thường kia, đột nhiên biến thành tiểu thiên sứ ấm lòng người, giống như là dốc lòng nhắc nhở cô điểm tốt của cậu ta, làm cho cô quả thật không khóc không được.
Kỳ thi cuối kỳ kết thúc, bài thi cũng giảng xong, hôm nay là ngày đi học cuối cùng, vì vậy trong hành lang vắng lạnh vô cùng, cũng chỉ có học sinh lớp 7 vẫn tích cực chạy tới tự học như thế.
Doãn Manh dời lực chú ý đi, ngồi ở trên bậc thang nhỏ hành lang len lén quan sát bóng lưng Lâm Kha.
Đối với thanh thiếu niên mà nói, một năm này đủ để có rất nhiều biến hóa. Nếu để cho Doãn Manh xuyên qua trước một năm đến bây giờ, có lẽ cô cũng không nhận ra Lâm Kha là Lâm Kha.
Thiếu niên sắp trưởng thành mặc dù không có hoàn toàn bỏ đi khuôn mặt ngây thơ, nhưng hình dáng nam tính đã phác họa ra rồi, đường nét mặt mày kiên định, hốc mắt hãm sâu, lông mày nghịch thiên. Có lẽ là tật chung của con lai......
Chẳng biết lúc nào, bả vai Lâm Kha đã có thể dùng từ rộng rãi để hình dung, vóc người cao ráo, dáng đứng mạnh mẽ.
Lại nói, trạng thái tinh thần như vậy, Doãn Manh cũng chưa từng thấy qua từ trên người Lâm Kha.
Phần lớn thời gian Lâm Kha đều ngủ liên miên, giống như con mèo nhỏ thu lại móng vuốt. Nhưng bây giờ mà nói, dùng con mèo nhỏ để hình dung quả thật có chút không thích hợp, coi như Doãn Manh có khuynh hướng đối nghịch với cậu ta hơn nữa cũng không thể trợn tròn mắt nói ra lời nói dối này, hôm nay Lâm Kha, hoàn toàn nhìn như lim dim, thật ra là hùng sư vận sức chờ phát động, cũng không hiển lộ rõ móng vuốt nhọn của mình, nhưng lại có thể ở thời khắc mấu chốt một kích trí mạng.
Cùng loại trí thức phong lưu Hậu Nghiêu Sở kia không giống nhau, Lâm Kha cho người ta có cảm giác khoảng cách nhiều hơn, thậm chí lúc không nói chuyện hoàn toàn làm cho người ta không dám nói chuyện * với cậu ta. Đợi một chút, từ khi nào cô đã bắt đầu so sánh Lâm Kha với mỹ thiếu niên Hậu Nghiêu Sở vậy?
Cũng không biết Lâm Kha có phát hiện Doãn Manh vẫn nhìn hay không, cậu ta quay đầu lại, đưa cái bình trong tay cho Doãn Manh.
Ngước mắt lên, lấy góc độ của Doãn Manh rõ ràng nhìn thấy con ngươi màu xám tro của Lâm Kha, giống như là sương mù bao phủ mù mịt, thẳng tắp đối diện với cặp mắt của Doãn Manh.
Doãn Manh giật mình, từ trước đến giờ cô chưa từng dựa gần Lâm Kha như vậy, vừa định lui về phía sau một chút, mới phát hiện phía sau là tường.
Gần như còn kém vài cm, chóp mũi Lâm Kha sẽ chạm đến cô.
Ôi mẹ nó.
"Cậu, cậu, làm gì?" Doãn Manh không khống chế được giọng nói hơi run lên, "Cổ kéo như vậy không mỏi sao?"
Lâm Kha cười một tiếng, lại không quay đầu đi, mở ra một đề tài không liên quan: "Tôi điền ban khoa học tự nhiên."
"Cái gì?" Doãn Manh híp mắt lại, phản ứng một chút mới tiếp thu được tin tức của Lâm Kha, lớn tuổi quả nhiên không chịu nổi hù dọa, "Tại sao? Không phải cậu muốn xuất ngoại sao?"
Hỏi những lời này, Doãn Manh mới ý thức cô dẫn đề tài sang hướng nào.
Lâm Kha cũng không nghĩ tới bình thường tinh ranh như Doãn Manh dễ dàng tiến vào đề tài bẫy rập như vậy, có lẽ là một phần phòng tuyến cũng chưa từng thiết lập với cậu ta, nghĩ tới đây, cậu ta cũng không còn nhịn được mừng rỡ quanh quẩn trong lòng tuông ra: "Tôi phải xuất ngoại. Chẳng qua tôi không muốn đi. Cậu muốn biết tại sao không?"
Doãn Manh rất muốn lắc đầu nói không muốn, nhưng đối diện với khuôn mặt áp sát của Lâm Kha làm cho cô nuốt những lời này về.
Lâm Kha nhìn cô bị hù dọa cứng ngắc, nhịn không được bật cười: "Cậu khẩn trương như vậy làm gì. Cũng không phải là cậu tỏ tình?"
"Tôi sẽ không nói tôi điền ban khoa học tự nhiên có quan hệ với cậu hay không. Cũng sẽ không giống như cậu nghĩ luôn không thừa nhận nói ngược với lòng mình." Lâm Kha cười xấu xa nói, "Tôi chính là bởi vì cậu nên mới điền ban khoa học tự nhiên. Cậu cũng đừng làm bộ ngu."
Ông trời, một ngày ông hù dọa ba lần sẽ chết người thật đó!
Khóe miệng Doãn Manh giật giật, bật thốt lên: "Cậu cảm thấy vì một nữ sinh chi phối tương lai của mình đáng giá không? Cậu biết đời người trong tương lai, cậu sẽ gặp được biết bao nhiêu cô gái tốt có chiều cao xinh đẹp gia thế tốt......"
"Doãn Manh à Doãn Manh, cậu thật là quen thuyết giáo ~" Lâm Kha có chút bất đắc dĩ nhìn cô, "Cậu bao nhiêu tuổi mà cứ đòi đứng ở vị trí của mẹ tôi nói chuyện?"
"Cậu cảm thấy tôi từng nghe bất cứ kẻ nào thuyết giáo sao? Trước kia không có, sau này cũng sẽ không." Ánh mắt của Lâm Kha rất đẹp, thâm thúy lại chuyên chú, giống như toàn thế giới trong mắt cậu ta chỉ có một mình cậu ta, "Tôi tự quyết định chuyện của mình. Suy cho cùng xuất ngoại đối với tôi mà nói không có quan trọng bằng cậu. Tôi muốn xuất ngoại là xuất ngoại, thế nào cũng đều có thể. Tiếc là......"
Doãn Manh nghẹn lại, nhưng không nói ra được lời gì.
Cô từng nghĩ Lâm Kha sẽ tỏ tình, nhưng chưa từng nghĩ ra ứng đối như thế nào.
Rõ ràng mỗi một lần đều tự nói với mình phải cự tuyệt, phải lý trí, đáng tiếc bước chân lại lúng vào trong vực sâu. Từng bước từng bước, giống như là muốn đi về phía địa ngục đang tràn đầy nham thạch nóng chảy, thế nhưng địa ngục này lại điểm sáng cho những linh hồn còn sót lại, cho dù là tội ác, cho dù là nghiệt chướng, cho dù là một giây kế tiếp sẽ chết đi, đều không thể ngăn cản dừng lại.
Đây, đây là thích phải không? Đây là thứ cô chưa bao giờ hiểu tới?
Sống quá lâu, Doãn Manh - người chưa từng đi theo bản năng, trên mặt lại biểu hiện hoang mang.
Thật ra Lâm Kha cũng rất kỳ quái, cậu ta chỉ bày tỏ cho rõ ràng, không ngờ Doãn Manh có thể hoang mang như vậy.
Thật ra cậu ta cũng chỉ muốn gạ hỏi một chút mà thôi, cho dù Doãn Manh dứt khoát cự tuyệt, cậu ta cũng đã nộp bảng nguyện vọng điền xong từ sớm rồi, đương nhiên vẫn là đi theo Doãn Manh học ban khoa học tự nhiên, bám sống bám chết có thể tái chiến một năm.
Nhưng lại không ngờ công hiệu "Gạ thổ lộ" này thế mà mạnh như vậy, làm cho Doãn Manh choáng váng, cậu ta hoài nghi có phải cậu ta cũng không cần dùng kế mập mờ đã dự tính dùng cho một thời gian dài, lúc ấy trực tiếp thổ lộ thì được ngay hay không?!?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT