Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn

Bình thường mặc dù thoạt nhìn ba Doãn không thích hoạt động cho lắm, nhưng cán vỏ sủi cảo thì thật sự là một tay lão luyện.

Lúc Doãn Manh và Lô Thiên Hào dán xong câu đối xuân chạy trở lại, ba Doãn đã cán xong tất cả vỏ sủi cảo rồi. Doãn Manh rất tự giác đi qua lấy vỏ lên giúp gói lại. Lô Thiên Hào dĩ nhiên là không đáng nhắc đến, nó không làm phiền thêm chính là a di đà Phật.

Mẹ Doãn thuộc chòm sao Xử Nữ, trời sanh lắm chuyện, chê ba Doãn làm nhân bánh không thơm, nên đã dậy sớm chế biến nhân thịt cho bánh xong rồi. Đến lúc đó chỉ cần bỏ thêm rau vào bên trong trộn đều một chút là được.

Doãn Manh nhìn nhân bánh đã trộn xong, thịt heo hồi hương, thịt cừu bí ngòi, còn có rau hẹ trứng gà này!

Cô không thích ăn nhất là rau hẹ, ăn một lần miệng đầy vị, rau hẹ còn dễ vướng trong kẽ răng, ăn cơm còn phải soi gương cả buổi. Nhưng mà lần này rau hẹ thoạt nhìn không giống lắm, cô hiếu kỳ dùng chiếc đũa dài khẩy qua: "Ba! Cái này là cái gì?"

Ba Doãn hửm một tiếng, ghé đầu qua: "Tôm bà của con gửi đến. Mẹ con thả vào trong thau kìa."

Doãn Manh cúi đầu nghiêm túc nhìn xem, hay thật, đây thật là tôm ah! Mỗi một con đều to và dài bằng đầu ngón tay, cái này gần một nửa thau, ít nhất cũng được 2-3 cân (1 cân = 0.5 kg),  rất tươi ngon.

"Đến lúc đó trong một cái sủi cảo gói thêm một con tôm, ăn rất ngon." Ba Doãn bổ sung.

"Tôm! Tôm!" Lô Thiên Hào kích động nhảy lên kêu to. Có vị tôm tươi mới, ngay cả tôm khô bình thường xài đều không cần cho vào, dù cho Doãn Manh không thích ăn loại nhân rau hẹ này cũng đều có chút thèm ăn.

Nói làm là làm ngay.

Sủi cảo của nhà họ Doãn có một đặc biệt lớn, vỏ mỏng nhân lớn. Đặc biệt nhét đầy nhân.

Đến thế hệ này của Doãn Manh, càng thêm phát huy truyền thống tốt đẹp, không nhét vào đầy vỏ hoàn toàn không buông tay. Lô Thiên Hào nhìn chảy nước miếng, cầm chiếc đũa giúp một tay nhét nhân tôm vào trong sủi cảo, một cái nhét một con, có lẽ cũng chỉ có lúc này tay chân nó mới lanh lẹ bằng lòng làm việc.

Sủi cảo lớn chỉnh tề xếp chồng ở trên khay, béo ụt ịt nhìn làm cho người ta muốn cắn một cái.

Cửa vang lên một tiếng, là mẹ Doãn và cô nhỏ Doãn về.

Đúng lúc, Doãn Manh và ba Doãn đã gói xong sủi cảo buổi trưa. Vừa nghe tiếng nước sôi lên bắt đầu nấu sủi cảo.

Một khay sủi cảo ra nồi, Lô Thiên Hào đã dính chặt vào trên vách tường phòng bếp rồi.

Nhân rau hẹ cũng có thể ăn ngon như vậy!!! Chính xác mà nói là tôm ăn quá ngon wow wow wow!!

Doãn Manh không nhịn được, phát huy thói quen 30 năm lúc trước tập trung vào chụp thức ăn, lấy điện thoại kém pixel bây giờ ra, kịch kịch về phía hai nửa tôm được thêm vào hé ra trong sủi cảo, gửi lên diễn đàn trường, thuận tiện tặng kèm thêm: "Năm mới vui vẻ! Ăn tôi ăn tôi!"

Mới vừa để điện thoại xuống, Lô Thiên Hào đã thủ tiêu một đĩa, để lại cô nhỏ Doãn khó xử túm lấy đầu nó.

Mẹ Doãn nhìn điện thoại di động của Doãn Manh: "Trò chuyện với ai vậy?"

Doãn Manh: "Không có, con gửi lên diễn đàn trường."

Mẹ Doãn trước kia cũng được phổ cập khái niệm trang web giao tiếp xã hội, nhìn Doãn Manh mân mê tò mò liếc mắt nhìn sang, đúng lúc này Hàn Siêu trả lời lại: "Năm mới vui vẻ! Ha ha ha Doãn Manh tớ biết ngay cậu không tim không phổi nhất rồi!"

Cái gì gọi là không tim không phổi! Doãn Manh nhíu mày,tưởng tượng ra hình ảnh tự mình vặn lỗ tai của Hàn Siêu.

"Nam sinh này là thằng nhóc ngồi cùng bàn con đấy hả?" Mẹ Doãn cắn một tép tỏi.

Doãn Manh: "Hả? Mẹ còn nhớ rõ à?"

Mẹ Doãn gật đầu một cái: "Đương nhiên mẹ nhớ rồi. Mẹ con mới mấy tuổi, đầu óc cũng không đần giống ba con. Mẹ còn nhớ nam sinh ngồi sau bàn con kia, con trai của Emma, bộ dạng thanh thanh tú tú."

Doãn Manh bị sủi cảo làm nghẹn họng: "Mẹ còn cùng dì Emma liên lạc à?"

Mẹ Doãn phất tay: "Cũng không liên lạc nhiều, chỉ có trước khi cô ấy trở về Đức năm nay, đã tới cửa hàng của chúng ta."

Doãn Manh kinh hãi: "Làm sao dì ấy biết cửa hàng của chúng ta? Tới đây làm gì?" Doãn Manh đối với người mẹ này của Lâm Kha vẫn có chút hold không nhịn được, nhìn khôn khéo cực độ, không ngờ lại là người thích xem náo nhiệt.

Mẹ Doãn kỳ quái: "Không phải là con nói với đứa bé trai kia sao?"

"Con không có ah!" Doãn Manh kêu oan.

"Oh, vậy thì mẹ cũng không biết. Chỉ có điều cô ấy đặc biệt tới đây ăn gan xào. Còn nói lúc trước sau khi cửa hàng gan xào ở ngõ hẻm củ ở thành phố B của nhà kia đóng cửa, thì chưa từng được ăn mùi vị chánh tông như vậy." Mẹ Doãn đắc chí che miệng nói: "Cho nên nói mẹ con đây mấy năm không có cầm muôi, thật ra cũng không có lục nghề lắm."

Doãn Manh xấu hổ...... Đó có thể là lời khách sáo của người ta mà thôi......

Nhưng tình trạng bây giờ thật đau trứng, Lâm Kha không để ý tới cô.......

Ngày đó kể từ sau khi không có hồi âm, Doãn Manh cũng không liên lạc lại nữa. Cũng không phải cô hoàn toàn không có nghĩ qua chuyện này, mà là sợ nếu gửi đi, Lâm Kha không trả lời làm trong lòng cô khó chịu.

Mặc dù nói ngoài miệng không thèm để ý, trên thực tế Lâm Kha là người đầu tiên cô tiếp xúc khi đi tới cái thế giới này, xa lạ sợ hãi, quen thuộc đáng sợ. Loại cảm giác lệ thuộc vốn không nên sinh ra này từ cạn vào sâu, không nhận thức được, trong thời điểm không biết nào đó, có người đã cắm rễ trong lòng rồi.

Tầm quan trọng của Lâm Kha đã vượt xa mượn bài thi của một học thần; một học sinh xuất sắc có thể xin góp vốn mở lò; hay là một đối tượng muốn vượt qua.

Bất kể nói như thế nào, đây đều là một loại cảm giác không tốt lắm.

Thậm chí có một ngày, cô nằm mơ mơ thấy tựu trường Lâm Kha đã chuyển trường đi đến Đức, cuộc sống không còn cùng xuất hiện.

Bấy nhiêu thôi cũng đã khiến Doãn Manh cảm thấy khủng hoảng, lo âu, khổ sở, sau khi thức dậy cả người đều là mồ hôi.

Thế nhưng cũng không phải không thể tiếp nhận.

Đúng vậy.

Doãn Manh tìm ra và hiểu rõ tầm quan trọng của Lâm Kha, thật ra thì cô có nghĩ qua, nếu Lâm Kha thật sự vò đã mẻ lại sứt tỏ tình với cô, cô nhất định sẽ không tiếp nhận.

Bởi vì cô cũng không muốn Lâm Kha trở thành một thành viên trong danh sách "Bạn trai cũ" dài thường thược, không muốn trở thành một hồi ức thêu hoa trên gấm, càng không muốn lặp lại cuộc sống có bất kỳ tiếc nuối.

Nhưng cuộc sống quả thật không thể nào không có tiếc nuối. Chỉ có thể cầu nguyện tiếc nuối không phải cái gọi là yêu đương.

Học sinh cao trung mười mấy tuổi bất kể như thế nào đều thật sự chưa thành thục, dù trưởng thành sớm như Hậu Nghiêu Sở, cũng không thể nói tìm được toàn bộ ý nghĩa cuộc đời của chính mình. Cho nên cô dù có thế nào cũng không lường được, giá trị yêu thích của Lâm Kha có bao nhiêu cân lượng, thậm chí có thể kiên trì mấy tháng. Cũng chỉ là thời kỳ thiếu niên không chính chắn kích động mà thôi.

Mà cô cũng không muốn trở thành một đối tượng giải trừ nút thắt thêu dệt mà thôi, cô chỉ hi vọng mười năm sau, bọn họ của hiện tại có thể vẫn xuất hiện nở rộ rực rỡ trong sinh mệnh của cô, mà không phải chỉ là một hồi ức lạnh lẽo.

Chỉ vẻn vẹn một nguyên nhân này, Doãn Manh đã ích kỷ làm ra lựa chọn.

Người nhà họ Doãn tụ tập ở bên ti vi vừa ăn hạt dưa vừa xem tiết mục cuối năm, Gương mặt bí đao và miệng lưỡi lanh lợi của Phùng Củng dẫn đến vô số tiếng cười, mà Doãn Manh lại cầm điện thoại di động suy tư loại chuyện này cùng với chuyện mừng năm mới hoàn toàn không liên quan.

Trên điện thoại di động đã chất đầy tin nhắn chúc tết năm mới, sau khi Doãn Manh trả lời từng cái xong. Lại mở diễn đàn trường ra lần nữa, phát hiện dưới tấm ảnh sủi cảo của mình đã có một chuỗi comment, đủ các bạn tốt trong xã đoàn, như Hoa Bội, Vương Khiết Linh, Lộ Triết Phi, dĩ nhiên còn có đội bôi trơn của lớp 7, phía dưới đã xếp thành lầu, một đội hồng thủy: "Chúc mừng tân xuân, cung nghênh hoàng thượng đại giá!"

Doãn Manh phì cười ra tiếng, ngón tay lướt xuống dưới, quả nhiên không có nhìn thấy Lâm Kha.

Chỉ có điều chuyện này cũng nằm trong dự liệu, cậu ta một khi làm ra điệu bộ này, thì nhất định sẽ kiên trì đến khi Doãn Manh để ý đến cậu ta trước.

Đáng tiếc, bây giờ Lâm Kha cũng không biết, suy nghĩ của Doãn Manh cũng đã bắt đầu hoàn toàn đi ngược lại với dự tính trước đó của cậu ta, hơn nữa trong lòng đã phán xử tử hình.

Doãn Manh tiện tay quét một cái, phát hiện thật là nhiều người đổi mới trạng thái, trên cơ bản đều là loại thăm hỏi năm mới, ngay cả người vạn năm không đăng trạng thái như Lâm Kha, thế mà cũng đăng một tin năm mới vui vẻ, phía dưới có hơn mười tin trả lời lại.

Học Thần thật là được hoan nghênh!

So với loại giỏi về tổ chức này nọ như Hậu Nghiêu Sở, thì Lâm Kha đối với xã giao Internet từ trước tới nay luôn là người hờ hững, đăng một tin chúc năm mới cũng coi như là rất hiếm thấy.

Doãn Manh mở trang chính của Lâm Kha ra, phát hiện hiện tại cậu ta cũng không online.

Nhớ tới quá trình hai người giận dỗi, cảm thấy thật là ngây thơ không thể nói.

Dù sao cô cũng đã không thèm để ý những chuyện này, Doãn Manh cười cười, mở cửa sổ nhỏ riêng tư gõ cho Lâm Kha một tin nhắn: "Năm mới vui vẻ! Đừng nóng giận ~" kèm theo một tấm hình chụp cái khay sủi cảo.

Chuyện xấu không kéo dài qua năm mà ~ dù sao cô cho bậc thang, xuống hay không thì phải xem Lâm Kha thôi. Không được cũng không còn biện pháp, Doãn Manh hoàn toàn giải thoát ném điện thoại đi, gọt mấy quả táo, cắt thành từng khối từng khối, nhảy lên ghế sa lon bắt đầu cùng cả nhà xem tiết mục cuối năm.

Lại nói tiết mục cuối năm của bây giờ thật đúng là rất pha trò, mặc dù xem qua một lần, nhưng mà bởi vì năm tháng đã lâu cho nên trí nhớ cũng không còn rõ ràng, cho nên xem lại lần nữa gần giống như là xem lần đầu tiên, cùng nhau cười cùng nhau náo nhiệt.

Thời gian nhanh chóng đến 12 giờ, Doãn Manh chạy đi giúp mẹ Doãn bỏ sủi cảo vào hộp đông lạnh xong, mới nhìn đến điện thoại di động trên bàn ăn.

Doãn Manh phủi phủi bột mì đầy tay, không để ý cầm điện thoại di động lên.

41 tin...... Chú thích người gửi tin đến là Lâm Giai Lệ....

Khóe miệng Doãn Manh rụt rụt, mở màn hình ra, tất cả đều là Lâm Kha: "Cậu nhìn thấy không!"

"Cậu không gửi lại tin nhắn cho tôi bây giờ tôi sẽ về nước!"

"Cậu để ý đến tôi một chút, không phải chơi điểu tôi đấy chứ? Cậu coi tôi là cái gì?" Khép điện thoại di động lại, nhìn trời một cái. Cô thật sâu cảm thấy, nghĩ đến ưu sầu một chặp lâu như vậy quả thực là có bệnh, quân vương không diện kiến theo phong cách của đám người kia thì sẽ đều yên ắng như vậy sao? Thì ra Lâm Kha đã kìm nén đến thiếu chút nữa ngã bệnh à?

Qủa thực Lâm Kha đã kìm nén đến không chịu đựng được. Cậu ta vẫn cảm thấy với tính tình của Doãn Manh, hẳn nên sẽ hồi âm nhận thua, đến lúc đó còn không phải là cậu ta nói cái gì thì chính là cái đó, vì thế mà trước đó còn thoải mái nhàn nhã bỏ xuống một số lời mạnh mẽ với Hàn Siêu. Kết quả không ngờ đã một tháng, đến khi ăn tết Doãn Manh còn hờ hững giống như không có chuyện gì, hoàn toàn không có dấu hiệu hồi âm chịu thua dụ dỗ cậu ta.

Cho nên đêm ba mươi, cậu ta vừa nhìn thấy Doãn Manh cập nhật trạng thái, muốn comment, nhưng quả thật không kéo được mặt mũi, không nhịn được tự mình cũng gởi một trạng thái bày tỏ mình đang online, xem một chút Doãn Manh có thể sang đây hay không.

Không ngờ chờ cả buổi, Doãn Manh không mắc câu. Lâm Kha lòng xoắn xuýt bị Emma gọi đi ăn cơm tối, trở lại đúng lúc nhìn thấy tin nhắn riêng của Doãn Manh.

Không kiềm chế được nhếch khóe miệng lên, lời nói kìm nén một tháng trời liền tuông trào ra ngoài, tay run một cái mới phản ứng kịp phát hiện 7,8 tin đã được gửi đi.

Khó xử nhất chính là, rõ ràng hiển thị Doãn Manh đang online, đợi 20 phút cũng không có hồi âm cho cậu ta.

Sau đó Lâm Kha nghĩ tới nghĩ lui nghĩ xuôi nghĩ ngược, vẫn không nhịn được, dù sao cũng đã phá giới, tội gì làm khó mình, điên cuồng oanh tạc gửi mười mấy tin. Bên kia Doãn Manh vẫn im lìm như cũ.

Cuối cùng! Đến 12 giờ, Doãn Manh mới chậm rì đáp lại một câu: "Mới nhìn thấy."

Thiếu chút nữa làm cho Lâm Kha phun ra một ngụm máu, cậu ta hung tợn nhìn màn hình, Doãn Manh, cậu chờ đó cho tôi!

Emma ở trên quầy bar nhỏ trong nhà lắc lư ly rượu, lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play