Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn

Vi Mẫn không chỉ tơi tả mà về, còn tặng không cho Doãn Manh một phần bài ôn, lại chỉ có thể âm thầm cắn răng. Điểm chú ý của Doãn Manh từ sau khi lấy được bài ôn cũng không còn nằm ở trên người Lâm Kha và Vi Mẫn, về phần sau đó xảy ra chuyện gì tất cả đều không biết, một đường nhìn đến buổi chiều.

Không biết có phải là Doãn Manh đối với vụ số học buổi sáng có ấn tượng quá mức khắc sâu hay không, cô luôn cảm thấy buổi chiều giáo viên giám thị tiếng Anh đi vào mặt đều đen thui.

Dĩ nhiên, bất kể tâm tình cô như thế nào, kết quả đã định trước.

Cũng may Vi Mẫn chạy tới đưa bài ôn Anh ngữ vẫn còn có chút chỗ dùng, bên trong toàn bộ bài thi đó bao gồm mấy điểm ngữ pháp nhỏ, còn dư lại cái gì mà đọc nghe hiểu, đương nhiên Doãn Manh làm như cá gặp nước.

Cô nhìn bài thi trả lại cho Lâm Kha một ánh mắt đắc ý —— cậu không có xem bài ôn từ đơn chính là một lựa chọn sai lầm.

Lâm Kha nhún vai một cái, cậu ta cũng không để ý loại chuyện như vậy. Thành tích môn tiếng Anh luôn nằm ở trên tầng cao, nhưng cũng chưa bao giờ thi đứng thứ nhất thứ hai cái gì.

Nói thật là, thật ra thì cậu ta cũng không cần một hai điểm đó để trang trí cho điểm số của cậu ta.

Đương nhiên lời như thế cậu ta sẽ yên lặng giấu ở trong lòng ╮(╯▽╰)╭.

Có lẽ là bởi vì chuẩn bị đầy đủ, kỳ thi cuối kỳ chẳng mấy chốc trôi qua.

Môn số học Doãn Manh có chút khuyết điểm nho nhỏ, các môn khác đều phát huy bình thường. Lâm Kha không cần phải nói, Trần Tư Dĩnh cũng tự giác phát huy không tệ, không có bởi vì vấn đề tình cảm làm ảnh hưởng đến cuộc thi.

Nhưng mà, chỉ cần chưa phát bài thi, mọi việc đều có khả năng.

Doãn Manh cũng không dám bảo đảm mình có thể như nguyện tiến vào trên 50 toàn khối hay không, hiện tại phải làm cũng chỉ có bài tập nghỉ đông buồn chán,  làm xong bài tập trong mấy ngày nay để có thể đuổi kịp ngày nghỉ.

Khi cô Lý ôm phiếu điểm tiến vào lớp 7 thì ánh mắt của cô ấy nói cho Doãn Manh biết. Điểm số của cô tuyệt đối sẽ không kém!

Lúc cô Lý gọi đến Doãn Manh, cô chấn động toàn thân.

"Doãn Manh lần thi này tốt vô cùng, tiến bộ hơn giữa kỳ. Đứng thứ  ba cả lớp."

Doãn Manh cố gắng áp chế hưng phấn và vui sướng từ trong lòng sắp tuông trào ra ngoài của mình, cưỡng ép nhịn xuống tâm tình nhảy lên lao nhanh, đi lên nhận lấy phiếu điểm —— xếp hạng tổng thành tích: 34.

Đây là xếp hạng toàn khối.

Có nghĩa là xếp hạng khối giữa kỳ của cô từ 78 tiến bộ lên 34! Cũng chính là cô thành công chen vào trên 50 toàn khối, hơn nữa còn tốt hơn so với dự tính của cô rất nhiều.

Điểm số Anh ngữ cao trước sau như một, đứng nhất lớp 7; ngữ văn phát huy bình thường, thành tích trên mười, còn trong phạm vi chấp nhận, dù sao môn ngữ văn  này mấy tên phía trước luôn thay đổi, cũng không phải ổn định. Cho nên môn ngữ văn chỉ cần không phân ban, thì hoàn toàn có thể chấp nhận.

Vật lý đứng thứ hai, chỉ ở dưới Lâm Kha; mà làm cô vui nhất chính là số học, vào Top 5 cả lớp. Đợi cô lấy được bài thi nhìn lên, thế nhưng phát hiện trừ một câu sau cùng không có làm được, những chỗ khác cũng chẳng có sai lầm bao nhiêu, coi như những chỗ không xác định vận khí tốt đều đoán đúng, ngược lại thành tích của Hàn Siêu cũng không mạnh hơn cô.

Hàn Siêu rất đỏ mắt, u ám xoa xoa tay nói: "Cậu ăn linh đơn diệu dược gì mà đầu óc thông suốt vậy."

Doãn Manh cười đắc ý: "Nhờ phúc khí của anh Siêu chúng ta á."

Lần này ba thứ hạng đầu trong lớp trừ Doãn Manh, còn lại chính là Lâm Kha và Vương Thanh Nhã rồi, mặc dù Lâm Kha nghỉ bệnh ở nhà một khoản thời gian, nhưng giống như ảnh hưởng gì cũng không có, cô Lý vẫn lo lắng tuột thành tích  cũng không có xảy ra, ngược lại tiến vào trước top ba cả khối.

Chỉ có điều không biết tại sao, vẻ mặt của cô Lý nhìn không tốt, sau khi đọc thành tích xong đơn độc gọi Lâm Kha ra nói chuyện.

"Xảy ra chuyện gì?" Mấy anh em tốt của Lâm Kha, Hàn Siêu, Phùng Linh Khải, Trịnh Gia Thạc tan lớp xúm lại thảo luận.

Hàn Siêu nhìn có chút hả hê: "Không phải là thích Doãn Manh quá rõ ràng, bị cô Lý kêu lên giáo dục chứ?"

Phùng Linh Khải: "Mẹ nó, Kha thần từng nói với các cậu cậu ta thích Doãn Manh à?"

Hàn Siêu: "Không có á, nhưng ai không nhìn ra ah!"

Phùng Linh Khải khiếp sợ nhìn Hàn Siêu, lần đầu tiên phát hiện ra cậu ta cũng không phải là một người đần độn tùy tùy tiện tiện.

Trịnh Gia Thạc phản bác lời nói của Hàn Siêu: "Không thể nào, loại chuyện này không thể hiện rõ hai bên bắt đầu lui tới, hơn nữa cả lớp đều biết mức độ, cô ấy sẽ không tới tìm nói chuyện. Cậu xem tớ và Lý Lộ tan lớp cũng đi cùng đã lâu, cô ấy đều bỏ qua."

Hàn Siêu chống cằm trầm tư một chút, cảm thấy nói có lý: "Mẹ nó, vậy có thể là chuyện gì?"

Nam sinh bên này đoán đông đoán tây, Doãn Manh lại hoàn toàn không rãnh suy tư cái vấn đề này.

Cô đang bận đại sự an ủi đại tiểu thư Trần Tư Dĩnh: "Không sao, suy cho cùng cũng không phải thi đại học."

Vành mắt Trần Tư Dĩnh ửng đỏ, được Doãn Manh và Lý Lộ kéo đến hành lang bên ngoài, chỗ không có ai: "Tại sao chứ? Rõ ràng cuối kỳ tớ rất cố gắng, rõ ràng còn cố gắng hơn giữa kỳ, tại sao thấp như vậy?"

Doãn Manh ôm Trần Tư Dĩnh, vuốt lưng của cô ấy, ra sức bình phục tâm tình kích động của cô ấy. Chỉ có điều, Trần Tư Dĩnh quả thật đi theo cô cùng nhau rất cố gắng, tại sao lại thi thấp chứ?

Lúc cô vừa nhìn thấy Trần Tư Dĩnh cô ấy cũng đã nghẹn ngào không nói ra lời, vì thế cô cũng không biết Trần Tư Dĩnh thi bao nhiêu điểm mà làm cho cô ấy khổ sở thành ra như vậy.

Còn sau Lý Lộ đi an ủi Trần Tư Dĩnh trước, Doãn Manh thừa dịp Trần Tư Dĩnh không chú ý hỏi nhỏ Lý Lộ: "Rốt cuộc thi mấy điểm?"

Lý Lộ nhìn về phía khẩu hình phát ra đã hiểu ý của Doãn Manh, có chút quẫn bách nói: "Nằm ngoài top 100."

Doãn Manh đồng tình gật đầu một cái, quả thật, thành tích này đối với một người lần trước thi xếp 20 toàn khối mà nói thụt lùi quá nhiều. Ra khỏi 100 tương đương với ra khỏi phạm vi học sinh giỏi.

Cô có chút không biết nói gì, bởi vì cô quả thật hiểu Trần Tư Dĩnh không phải là không cố gắng, nhưng không biết vì sao thi ra loại thành tích này.

Hai người khuyên can mãi đến gần lên tiết học tiếp mới khuyên được Trần Tư Dĩnh, Trần Tư Dĩnh khóc sảng khoái một trận hồi thần lại mới thấy ngượng ngùng.

Vành mắt của cô ấy hồng hồng cùng Doãn Manh Lý Lộ trở về lớp, đối mặt với các loại ánh mắt tò mò tìm tòi có chút xấu hổ.

Sau khi Doãn Manh trở về lớp suy nghĩ tình trạng này của Trần Tư Dĩnh một chút, lý do duy nhất cũng chỉ có  —— có lẽ kết giao bạn trai tạo cho Trần Tư Dĩnh một loại cảm giác an toàn, không có loại tâm linh cảm giác an toàn và hậu thuẫn này, đến cuộc thi cô ấy có thể sẽ có chút không tiến vào được trạng thái, luống cuống tay chân, vì vậy mới có thể sinh ra loại kết quả này.

Cũng coi như là một loại cổ quái rồi. Nếu Trần Tư Dĩnh không tự mình vượt qua được tệ nạn này, như vậy chẳng lẽ bất cứ lúc nào cũng đều phải có bạn trai sao?

Doãn Manh không cho ra đáp án.

Lâm Kha đi theo cô Vương số học tiến vào, dĩ nhiên cô Vương lừa đảo quần chúng này vừa đi vào, cả lớp đều sôi trào, mấy nam sinh xông lên muốn"Cưa" cô giáo, bị động tác linh hoạt của cô Vương tránh được tách ra.

Cô Vương lấy một loạt tiếng phổ thông Mân Nam bắt đầu giảng giải bài thi.

Lần này Doãn Manh không thể không ném chuyện lúc trước đi nghiêm túc nghe giảng bài rồi.

Trải qua lớp số học, Trần Tư Dĩnh thoạt nhìn phấn chấn một chút. Chỉ có điều cô ấy gọi Doãn Manh đến, có chút do dự nói: "Cái đó, chuyện đi Mỹ, cậu còn chưa có nói với nhà chứ?"

Doãn Manh gật đầu một cái, quả thật cô vẫn còn đang quyết định làm thế nào đây.

Trần Tư Dĩnh hạ quyết tâm: "Tớ không có ý định đi. Thi quá kém, ngày nghỉ này định ở nhà học tập thật tốt, thật thật xin lỗi á, đã nói với cậu xong lại đổi ý."

Doãn Manh cười nói: "Không sao đâu! Vốn là cậu mời tớ đi mà, cậu nói xin lỗi cái gì, huống chi tớ cũng chưa nói với ba mẹ. Không thành vấn đề, trước tiên cậu hãy lo chuyện của mình thật tốt đi."

Trần Tư Dĩnh vẫn còn có chút cảm thấy có lỗi với Doãn Manh, hai người lôi kéo nói một hồi mới tách ra.

Lần này cô cũng không cần dao động!

Lựa chọn cùng Trần Tư Dĩnh đi Mĩ này với hai lựa chọn kia xung đột nhau, nếu như không có hạng mục lựa chọn này, cô vừa có thể học vật lý cũng có thể học vẽ, không ngờ kế hoạch biến hóa khó lường, cô chưa kịp ngẫm nghĩ phải bỏ cái nào, thì một lựa chọn liền tự động biến mất.

Doãn Manh vẫn đề nghị với Trần Tư Dĩnh có muốn cùng nhau đăng ký lớp vật lý hay không, Trần Tư Dĩnh quyết định trở về hoạch định ngày nghỉ một chút lần nữa, rồi mới trả lời Doãn Manh.

Trở lại chỗ ngồi Doãn Manh nghênh đón ánh mắt oán niệm của Lâm Kha.

Quỷ mới biết cậu ta thế nào.

Nhưng giải quyết được vấn đề lưỡng nan, hơn nữa thi không tệ, tâm tình Doãn Manh lên cao up! up!

Lại đối mặt với khuôn mặt khổ qua của Lâm Kha liền có kiên nhẫn: "Đừng giống như tiểu oán phụ vậy. Làm sao vậy? Không phải cậu thi đứng trong top ba toàn khối sao? Như vậy còn mất hứng."

Lâm Kha thật tâm muốn liếc mắt xem thường, cậu ta cũng đã làm như vậy: "Vừa rồi cô Lý kêu tôi đi qua......"

Lời này vừa nói ra, một đám nam sinh bèn sáp tới.

Hàn Siêu này tính luôn nôn nóng: "Sao vậy sao vậy?"

Lâm Kha: "Cô Lý bảo tôi chuyển tới lớp một."

"Hả!?!?" Cả đám học sinh đều kinh ngạc. Σ(°△°|||)︴

Doãn Manh: "Vậy cậu nói sao?"

Lâm Kha nghiêng đầu một chút: "Tôi nói tôi không đi, nhưng cô ấy vẫn để tôi trước khi vào học đi tìm hiệu trưởng chuyển lớp."

Không trách được hôm nay sắc mặt cô Lý nhìn không tốt, thật không dễ lồi ra một học thần, lại bị cưỡng ép điều đến lớp khác, quả thật đổi lại ai tâm tình cũng sẽ không tốt.

"Mẹ nó, Kha thần, cậu không thể đi! Cậu đi rồi chúng tớ làm thế nào á?"Phùng Linh Khải toàn sống sót nhờ ôm bắp đùi gào khóc.

Nếu như Lâm Kha bị điều đi, tình trạng thê thảm kia có thể nghĩ đến.

Doãn Manh cũng không nghĩ như vậy, mặc dù Lâm Kha có tác dụng cực lớn, nhưng là người không thể ích kỷ, hiển nhiên nếu như cậu ta chuyển tới lớp một, có thể học tập ở không khí tốt hơn.

Nhưng cô lại rất khó mở miệng nói không để ý.

Cô còn chưa kịp mở miệng, đã có người nói ra lời cô muốn nói: "Phùng Linh Khải làm sao cậu ích kỷ như thế, lớp một tốt hơn lớp bảy, chuyển lớp là vinh dự, cậu không thể vì đánh giá của bản thân cậu mà làm trở ngại đường đi của Lâm Kha." Chính là Trần Tư Dĩnh, ngôn từ chính nghĩa, Phùng Linh Khải nói sai không dám lên tiếng nữa, "Chỉ có điều Kha thần, vẫn là tự bản thân cậu lựa chọn đi."

Hàn Siêu vừa nghe Trần Tư Dĩnh phản bác, lập tức hét lên: "Cái gì mà lớp một tốt hơn lớp bảy? Học giỏi thì thế nào? Cậu có từng thấy Lâm Kha học tập không! Bụ không sợ Kha thần của chúng ta qua đó sẽ cho nhân thủ ở lớp một mỗi người một máy chơi game, mỗi lần lên lớp là mỗi lần chơi djmax, khiến cho tập thể giáo viên lớp một đều nuốt phân tự vận sao?"

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!" Vốn là chuyện buồn bị cậu ta làm cho cả lớp đều phải cười lên.

Doãn Manh che miệng, lại không thể phủ nhận Hàn Siêu nói có lý. Kha thần mà cần không khí học tập cái gì? Bình thường cậu ta hoàn toàn cũng không có học á!

Nếu như vậy phân tích ra, sống ở lớp 7 càng thêm tự do tự tại không có gò bó, thích hợp với Lâm Kha hơn. Cũng không biết đây có phải là lý do cậu ta không tham gia cuộc thi phân ban vào ban thực nghiệm hay không.

Nghĩ đến Lâm Kha cũng biết rõ tính tình thối của chính mình, vừa bắt đầu cũng không thèm quan tâm đến cái danh ban thực nghiệm kia, lúc người ta không thi vào được sẽ như đưa đám, thế nhưng cậu ta lại cà lơ không chút để ý: "Tôi sẽ không đi."

Vừa nghe Kha thần không xa không rời với bọn họ, đám học sinh bên cạnh hoan hô ầm lên.

Lâm Kha vẻ mặt không chút thay đổi: "Tôi mới lười phải đổi chỗ đấy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play