Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn

Lúc Doãn Manh chạy về đích, trên thân thể đã kiệt sức, nhưng trên tinh thần vẫn thuộc loại phấn khởi.

Chủ yếu là trước mặt luôn có quỷ lắm mồm om sòm Lâm Kha kia, làm cho cô muốn chạy mau cho xong để không nhìn đến cái khuôn mặt chết của cậu ta nữa.

"Doãn Manh, rốt cuộc tôi đã thấy được một mặt của nữ sinh ở cậu rồi! Bàn về chạy chậm!"

"Mẹ kiếp Doãn Manh! Cậu đang ở đây trồng nấm hả, chạy mau á!"

"Rốt cuộc cậu làm sao mà chạy chậm như vậy được ah! Tôi chạy khởi động chuẩn bị cũng nhanh hơn cái này của cậu!"

"Phiền, cậu có phiền hay không á! Đừng ở chỗ này cản đường!" Doãn Manh thở không ra hơi, trong cổ họng tất cả đều là mùi máu tanh, trước mặt còn bị cái người miệng tiện này châm chọc, trời mới biết cô mệt nói cũng không ra hơi nhưng vẫn liều mạng xuất ra chút sức lực mắng cậu ta!

Lâm Kha cười: "Cậu nói ah nói ah! Tôi còn tưởng rằng cậu câm đấy!"

"Đi chết đi Lâm Kha!"

Lý Lộ và Trần Tư Dĩnh đứng ở đích đến quơ múa tay hô: "Doãn Manh! Nhanh lên một chút! Còn có hai mươi giây!"

Doãn Manh vừa nghe xong lời này liều cái mạng già chạy về phía trước, đáng tiếc thân bất do kỷ, rốt cuộc ngày hôm qua quá mệt mỏi, đến lúc thật sự liều mạng sống chết không còn hơi sức. Lâm Kha nghiêm túc lại: "Doãn Manh, cậu sẽ không muốn thất bại chạy một lần nữa chứ?"

Doãn Manh khó thở lắc đầu, chân lại không nghe lời càng bước càng chậm.

Đám nam sinh này dùng cách nào chạy cự li dài nhanh tốc độ như vậy ah khốn kiếp!

Lâm Kha nhìn về phía đích đến, thầy Dương đã bị một đám nữ sinh chạy xong  quấn lấy, lập tức quay qua kéo cánh tay Doãn Manh.

Doãn Manh: "Cậu làm gì thế!"

Lâm Kha: "Câm miệng chạy theo mau!"

Nói xong cậu ta kéo Doãn Manh xông về phía trước, khoan hãy nói hiệu quả tương đối rõ ràng. Mặc dù Doãn Manh lảo đảo mấy bước, nhưng nhanh hơn lúc trước!

Lâm Kha kéo Doãn Manh chạy mấy trăm mét, lúc sắp đến đích đẩy cô đi ra ngoài.

Tuy rằng thầy Dương bị nữ sinh vây quanh, nhưng cũng không biết có thấy phương pháp ăn gian trắng trợn này hay không, thầy ấy vẫn ấn đồng hồ tại thời khắc Doãn Manh cán đích: "Ba phút 45 giây."

Nói xong ghi mấy số vào trên danh sách, điểm số của Doãn Manh coi như ván đã đóng thuyền rồi.

Rốt cuộc cũng đạt yêu cầu QUQ......

Đợi cô về nhà trước tiên phải gõ chết con gấu con Lô Thiên Hào kia......

Nhìn thành tích trong tay thầy Dương một chút: Lý Lộ ba phút mười hai giây; Trần Tư Dĩnh ba phút lẻ tám!

Thật là chân nhân bất lộ tướng......

Trần Tư Dĩnh gãi gãi đầu: "Tớ cũng không nghĩ nhanh như vậy, lúc thi sơ trung tớ nhanh nhất cũng mới 3 phút. Ui da khó chịu chết đi được, tớ đi quanh sân thể dục một chút."

3 phút mà còn mới!

Doãn Manh quả thật bi thống QUQ, năm đó cô thi thể dục sơ trung cũng chỉ đủ điểm, bây giờ trình độ đã lưu lạc tới mức không đạt tiêu chuẩn!

Lâm Kha chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Tôi nói cậu có phải nên rèn luyện một chút hay không!"

Doãn Manh đầy bụng oán than hóa thành gió mát, phất phất tay: "Tôi thật sự không biết nên nói với cậu là ‘ cút ’ hay là ‘ cám ơn ’ nữa."

Hàn Siêu đã chạy tới oa oa kêu to: "Manh Manh! Đã nói tớ dẫn cậu rồi! Đều là Kha thần xảo trá này......"

Ánh mắt Lâm Kha quét qua Hàn Siêu một cái, Hàn Siêu ngậm miệng...... Cậu ta không cam tâm quệt quệt lỗ mũi, dẩu dẩu môi.

Doãn Manh: "Để cho tôi nghỉ một lát."

Giống như bà lão mới vừa ngồi xổm xuống đang muốn đặt mông ngồi trên đất, cô liền bị Lâm Kha kéo dậy: "Đứng dậy, mới vừa chạy xong ngồi sẽ càng khó chịu hơn."

Doãn Manh: TuT chạy xong cậu còn không cho tôi nghỉ ngơi!

Lâm Kha chuyên chế phong kiến không để ý Doãn Manh phản kháng chút nào, phải kéo cô dậy.

Hàn Siêu cũng phụ họa: "Đúng đấy, cậu mới vừa chạy xong ngồi xuống ngay cẩn thận cái mông bị phình to ra."

Doãn Manh nghe xong lời này ừng ực bò dậy, cũng không cần Lâm Kha kéo: "Đi đi đi!"

Lâm Kha:......

Vòng quanh sân thể dục hai vòng, rốt cuộc Doãn Manh cảm thấy hít thở thông thuận hơn nhiều, cảm giác khô ráp nóng hừng hực ứ đọng trong cổ họng tiêu tan một chút.

Thầy Tiếu đi tới: "Ủy viên thể dục tới đây giúp tôi ghi điểm số, những người còn lại giải tán tại chỗ. Nhưng không thể rời khỏi sân thể dục, chuông tan tiết vang lên là có thể trở về lớp rồi."

Học sinh lớp 7 rối rít giải tán.

Nam sinh lập bè kết phái ôm bóng rổ bóng đá đi đến chỗ chơi rồi.

Nữ sinh có mấy người vóc dáng cao, hoặc là có năng khiếu thể thao cũng đi sân bóng rỗ. Còn dư lại phần lớn vẫn đang nghỉ ngơi.

Tiểu Bạch Dương giống như thầy Dương dựa vào lan can tính thành tích nữ sinh bọn họ, một cách tự nhiên có Lý Lộ cầm đầu những nữ sinh lớn mật kia bèn đi qua nói chuyện phiếm.

Thầy Dương mới vừa tốt nghiệp đại học, mang theo ngây ngô ngại ngùng đặc trưng của thanh niên, hoặc là bởi vì quan hệ đến tuổi tác, ít đi cái thân phận giáo viên dẫn tới ngăn cách này, tương đối có thể cùng nữ sinh trò chuyện.

Doãn Manh và Trần Tư Dĩnh cũng không thuộc về loại hình rất sôi nổi kia, nhưng hai người cũng ở trong đống nữ sinh trong ngồi nhìn Lý Lộ trêu chọc (?) giáo viên mới.

"Thầy Dương, để em giúp thầy ghi thành tích nhé!"

Thầy Dương hé miệng cười cười: "Ấy đừng! Anh Tiếu giao nhiệm vụ cho tôi, bị các em đoạt đi có thể gặp phiền toái."

Tiếng cười liên tiếp vang lên, Doãn Manh lại cảm thấy thầy Dương khá thuần thục với lời trêu chọc của nữ sinh, cảm thấy bộ dạng rất có kinh nghiệm. Lớn lên đẹp trai ít nhiều sẽ có một vài đóa hoa, chỉ có điều thầy Dương lại không giống như loại hoa tâm bình thường lắm, giống như là rất quen thuộc với bị vây quanh, nhưng cũng không có vì vậy liền ngạo mạn hay như thế nào.

Thầy Dương giỏi ăn nói lại có thêm Lý Lộ giỏi ăn nói, rất nhanh liền phát triển đến: "Thầy Dương, thầy cũng sắp tốt nghiệp đại học, có bạn gái chưa?"

Lý Lộ vẻ mặt bát quái, bên cạnh mấy nữ sinh nhìn như không có động tĩnh gì kì thực cũng đang vểnh lỗ tai nghe trộm.

"Hả?" Vẻ mặt Thầy Dương có chút lạ, dừng bút trên tay lại.

Lý Lộ cho rằng mình đã vượt quá, lập tức khép miệng lại: "À? Em chỉ là tùy tiện hỏi một chút."

Thầy Dương cười khúc khích: "Tôi là phụ nữ á! Nếu không thầy Tiếu thế nào để cho tôi phụ trách nữ sinh các em ah!"

G! Cái này giống như là một quả boom tấn làm nổ tung đám nữ sinh (╯‵□′)╯*~●!!!

Doãn Manh che miệng lại, quả nhiên!

Không trách được trước đó cô cảm thấy thầy Dương có một cảm giác không mạnh mẽ lắm! Anh ta căn bản chính là cô ta!

Kiến thức rộng rãi như Trần Tư Dĩnh cũng trợn tròn cặp mắt, sau đó cố gắng che giấu cảm xúc: "Doãn Manh có phải vừa bắt đầu cậu liền đoán được hay không?"

Ngược lại cũng không phải là vừa bắt đầu...... Doãn Manh: ╮(╯▽╰)╭

Cô Dương rất rõ ràng không phải lần đầu tiên bị chúng nữ sinh khiếp sợ vây xem, cô ấy bình thản ung dung kẹp bút vào cái kẹp trong bảng danh sách: "Được rồi, các em tự do hoạt động đi. Chuông reo giải tán."

Nói xong tiêu sái rời đi.

Để lại một đám nữ sinh trố mắt nhìn nhau.

Cô Dương cũng rất phúc hắc...... Thật ra thì cái này cũng không trách nữ sinh trong lớp, cô Dương chẳng những vóc dáng cao, bề ngoài anh tuấn, cắt một kiểu đầu tóc ngắn gọn gàng, giọng nói cũng có chút khàn khàn trầm thấp, nói là nữ sinh nam sinh đều có thể.

Nữ sinh lớp 7 ảo tưởng tan biến sau khi bị hai đả kích nặng nề.

Buổi chiều, cô Vương lấy ra một xấp bài thi thật dầy: "Nào nào nào, tiết thứ nhất chúng ta làm một bộ bài thi! Chuẩn bị cho cuộc thi cuối kỳ!" Khẩu âm của Cô Vương mang hương vị Phương Nam đặc hữu, khiến cho lời cô ấy nói ra ngữ điệu nhiều hơn một loại chế giễu trào phúng.

Hàn Siêu: "Cô ơi chúng em mới vừa thi giữa kỳ xong! Làm sao lại thi cuối kỳ rồi!"

Cô Vương lắc đầu cười nói: "Chúng ta hơn nửa học kỳ vốn chính là giữa kỳ khoảng cách cùng với cuối kỳ thời gian vô cùng ngắn. Các em xem xem, hiện tại cũng đã là tháng 12 rồi, tháng sau chính là tháng 1. Đầu tháng hai chính là mùa xuân, cho nên trung tuần tháng giêng chúng ta sẽ phải thi cuối kỳ, các em nói gần hay không gần?"

Doãn Manh vừa nghe xong, thế này mới ý thức được cô đã nhảy dù lên cao trung đến gần nửa năm rồi. Trùng sinh cũng không có tạo cho cô một loại cảm giác hoảng hốt, mà là thực thực tại tại có thể đụng chạm bàn ghế khóa học, cuộc sống muôn màu muôn vẻ, vui vẻ cùng những người bạn nhỏ.

Thời gian trôi qua thật nhanh, để lại cho cô cũng không nhiều.

Đến thi cuối kỳ phải chen vào được trước 50 toàn khối, đây là mục tiêu cô tự định ra cho mình. Không có gì là một lần là xong, quan trọng chỉ có kiên trì mà thôi.

Cô Vương cười nhìn học sinh lớp 7: "Được rồi được rồi! Có chuyện gì tan lớp rồi thảo luận, làm bài thi làm bài thi. Tiết số học thứ nhất tôi đi họp, Uỷ viên xem các em làm bài, tuyệt đối đừng lười biếng á, tiết thứ hai tôi sẽ chọn ra người lên bảng giải đề bài thi này."

Phần lớn các bạn học rõ ràng còn đắm chìm trong tin tức kỳ thi cuối kỳ sắp tới, Điền Sảng lo lắng hỏi: "Cô Vương, cuối kỳ chúng em thi môn số học có khó hơn thi giữa kỳ không?"

Cô Vương âm hiểm cười một tiếng: "Sẽ không khó hơn nhiều. Trên cơ bản cũng xấp xỉ."

!!! Lúc thi giữa kỳ xong cô ấy còn nói là đề ra khó, hiện tại còn nói phải giữ vững cái độ khó này! Doãn Manh nghe xong lòng nặng nề, vốn khoa học tự nhiên đối với cô mà nói chính là xương sườn mềm, thật vất vả hạ được vật lý không kém lắm, hiện tại lại tới môn số học.

Thật là bất cứ lúc nào cũng không thể ôm lấy tâm lý gặp vận may.

Vừa nghe xong tin tức này, học sinh cả lớp gục xuống một nửa. Thật ra thì chuyện này có lợi có hại, hiện tại khắc phục được độ khó lớn, cao tam chắc chắn sẽ nhẹ nhỏm rất nhiều.

Trên cao áp chính sách xuống dưới, rất nhiều học sinh bình thường nhàn tản vì đạt tiêu chuẩn trên mặt cũng sẽ ít nhiều ra sức học một chút, mà không phải thả vịt giống như bình thường.

Chính sách của Thất Trung là không bao giờ để cho học sinh ở lại trường, chủ trương tự chủ học tập, giáo viên nhìn như không hề thắt chặt giống như trường học khác, nhưng thực ra vẫn tự thành một chuỗi hệ thống.

Cô Vương đi ra ngoài trở về phòng làm việc, trước khi đi dặn dò Doãn Manh một chút: "Em ngồi ở trên bục giảng làm bài, chuông reo mới có thể tan lớp, nếu ai nói chuyện ghi lại."

Doãn Manh gật đầu, trong lòng ngược lại có chút cảm giác làm giáo viên tiếng Anh đời trước. Nhưng đám học sinh này đã học cao nhất rồi, thật sự cần dùng kiểu như học sinh tiểu học ai nói chuyện thì ghi tên người đó sao?

Sự thật chứng minh đúng thật là cần. Suy cho cùng chứng hiếu động không phải một ngày có thể trị hết.

Hàn Siêu nhìn thấy Doãn Manh ngồi ở trước bục giảng, ngồi nháy mắt, nhe răng hồi lâu, lại không thấy Doãn Manh có đáp lại gì, đành phải vùi đầu làm bài thi.

Học sinh cũng không giống như là giáo viên. Cô Vương nói ai không làm bài thi thì ghi người đó, nhưng Doãn Manh sẽ không thật sự ngu ngốc làm loại chuyện kéo cừu hận rõ ràng này. Chỉ cần phía dưới không làm ồn, cô cũng mắt nhắm mắt mở.

Nếu thực sự dựa theo luật cô Vương nêu ra thi hành, vậy người đầu tiên khai đao chắc chắn là Kha thần.

Bạn không thấy mới vừa bị cô Vương gõ chuông báo động, kỳ thi cuối kỳ sắp tới, người ta còn một tay cầm psp một tay ấn nhịp nhàng khá là vui vẻ đó sao?

Cũng may trong lớp rất ít người lớn lối giống như Lâm Kha, mặc dù không thể an tĩnh giống như là lúc có giáo viên ở đây, nhưng ít hoặc nhiều cũng cho Doãn Manh chút mặt mũi. Phía sau có mấy người nói chuyện phiếm cũng nhỏ giọng nói chuyện.

Doãn Manh gật đầu một cái, quỳ gối trên ghế bắt đầu làm bài thi.

Không phải cô muốn quỳ, mà là bục giảng quá cao, cái ghế quá thấp, nếu ngồi hoàn toàn không với tới cái bàn.

20 phút trôi qua, còn chưa có làm xong nửa trang bài thi, chân Doãn Manh đã tê rần. Hơn nữa mới vừa rồi chạy xong 800 mét dư âm khó chịu còn chưa có trôi qua, cổ họng nóng rát, bắp thịt trên đùi đau nhức vô cùng.

Cô đặt chân xuống, định đứng lên bắt đầu làm bài thi.

Cũng không biết là quỳ đã lâu hay là trước đó chạy bộ quá ra sức, bụng căng đau kịch liệt, không lâu sau viết cũng không viết nỗi bài thi, co ro úp mặt trên mặt bàn bất động.

Người đầu tiên phát hiện Doãn Manh không thích hợp là Trần Tư Dĩnh, cô ấy làm bài thi không chăm chú, vừa soi gương vừa xem điện thoại di động, vừa nhấc mắt lên đã nhìn thấy đầu Doãn Manh đều chôn xuống rồi. Cô ấy không để ý cái khác chạy lên bục giảng trước tiên, đỡ cánh tay Doãn Manh: "Manh Manh làm sao vậy? Cậu không sao chớ?"

Doãn Manh cắn răng không lên tiếng, đỉnh đầu đều là mồ hôi lạnh, môi khẽ nhếch ra tiếng: "Bụng, đau bụng." Cảm giác ở dưới bụng dưới có cái gì đó chảy xuống, Doãn Manh đau nói không ra lời, thầm kêu không tốt.

Phía sau nói chuyện cũng không nói chuyện, hoàn cảnh chung quanh có chút nhiễu loạn thế nhưng trong nháy mắt an tĩnh lại.

Lớp trưởng Vương Thanh Nhã dẫn đầu đứng lên, lại không nghĩ rằng còn chưa có đi tìm giáo viên, cô Lý đã đi vào. Mấy học sinh ở cửa sau biết rất rõ, cô Lý như kẻ trộm gà, vừa nghe nói tiết đầu tiên cô Vương đi họp, liền chạy tới cửa sau từ cửa sổ nhìn xem học sinh lớp 7.

Không ngờ còn chưa có bắt được mấy người không làm việc chính, người trên bục giảng kia đã ngã trước tiên.

Cô Lý tới đỡ Doãn Manh lên, lúc này Lâm Kha mới hậu tri hậu giác phản ứng kịp, rút tai nghe ra, cũng chạy lên.

Trần Tư Dĩnh lắc lắc cánh tay Doãn Manh: "Sao thế sao thế!" Bên cạnh có nam sinh Lâm Kha này lại càng thêm phiền, bản thân Doãn Manh đang khó chịu, lại thêm hoàn toàn không thể nói ra miệng bị làm sao.

Lập tức Hàn Siêu cũng chạy lên, kêu to: "Manh Manh cậu ráng chịu đựng!"

Rốt cuộc cô Lý không chịu nổi, đuổi mấy nam sinh đi xuống: "Về chỗ ngồi, về chỗ ngồi trước đi. Trần Tư Dĩnh em đỡ Doãn Manh đi phòng y tế."

"Không cần! Không cần đi phòng y tế." Doãn Manh khàn giọng khổ sở nói.

Cô Lý phản bác: "Không được, phải đi."

Nói xong cũng để cho Trần Tư Dĩnh dìu cô đứng lên.

Lâm Kha: "Cô ơi, một nữ sinh như Trần Tư Dĩnh sức lực quá nhỏ, em cõng Doãn Manh đi đi."

Hàn Siêu: "Cô ơi, em cũng đi!"

Doãn Manh: "Không cần!"

Cô Lý suy tư một chút, nhìn nhìn Lâm Kha, lướt qua Hàn Siêu, quyết định thay Doãn Manh: "Được, Lâm Kha em đi theo đi đi."

Này! Doãn Manh đau muốn chết, còn hao tốn sức lực từ chối Lâm Kha, cuối cùng vẫn bị Trần Tư Dĩnh và Lâm Kha nâng đi ra ngoài.

"Manh Manh rốt cuộc cậu bị làm sao vậy?" Trần Tư Dĩnh lo lắng hỏi.

Doãn Manh liếc mắt nhìn Lâm Kha, miệng run run, nghẹn ra một câu: "Đau bụng."

"Đi phòng y tế đi." Lâm Kha vỗ vỗ bả vai, "Cậu có muốn tôi cõng hay không."

Doãn Manh: "Không cần. Tôi đi nhà vệ sinh là được rồi." Ánh mắt khao khát của cô nhìn về phía Trần Tư Dĩnh.

Trần Tư Dĩnh không phụ sự hi vọng của Doãn Manh, lần này rốt cuộc đã hiểu: "Vậy cậu đi nhà vệ sinh trước đi. Cậu mang......"

Doãn Manh lắc đầu một cái.

Trần Tư Dĩnh: "Tớ có mang theo, về lấy cho cậu, cậu chờ một chút." Nói xong cô ấy liền rời đi.

Lâm Kha như tên hòa thượng lùn 2 thước với tay sờ không đến đầu (*vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình suy nghĩ gì): "Rốt cuộc là chuyện gì vậy?"

Doãn Manh ôm bụng, thật sự không biết trả lời thế nào, chủ yếu bình thường hình tượng Lâm Kha vô cùng cao lãnh, nói loại chuyện này cho cậu ta biết luôn cảm thấy như  đang vấy bẩn.

Mặc dù Lâm Kha không có hiếu kỳ chuyện lạ như Hàn Siêu, nhưng dính đến Doãn Manh làm cho cậu ta có chút nóng nảy: "Rốt cuộc là làm sao vậy!"

Doãn Manh không chịu nổi: "...... Tới đau bụng kinh rồi."

Lâm Kha: o-o

Trì độn hơn nữa Lâm Kha cũng biết đây cũng không phải lĩnh vực cậu ta xem qua, rốt cuộc an tĩnh lại, tay chân có chút luống cuống đảo quanh Doãn Manh.

Trần Tư Dĩnh tới lui 2 phút đối với Doãn Manh mà nói gian nan giống như là một thế kỷ.

Cuối cùng cô đổi xong băng vệ sinh, vẫn bị Lâm Kha cứng rắn kéo đi phòng y tế, mặc cho Doãn Manh giải thích thế nào cũng không tin tưởng nữ sinh tới kỳ kinh nguyệt chính là như vậy.

Hơn nữa có Trần Tư Dĩnh Trợ Trụ Vi Ngược này, kết quả sau cùng chính là cô ngồi ở trên giường nhỏ ở phóng y tế, đối diện là Lâm Kha vẻ mặt ngưng trọng.

Thật sự không có chuyện gì á! Cô chỉ là bị loại vận động dữ dội 800 mét kia làm cho chu kỳ kinh nguyệt tới sớm hơn mười ngày mà thôi!

Giáo viên phòng y tế trừ để cho cô uống nhiều nước ấm một chút còn có thể làm gì!

Cuối cùng giáo viên kê cho cô một chai đương quy hoàn, nhìn nhìn Doãn Manh đau xanh mặt một chút: "Tôi khai cho em một tờ đơn xin phép nghỉ em về nhà đi."

Doãn Manh giành trước lắc đầu: "Cô ơi, bây giờ em không đau nữa. Còn có một tiết học nữa là tan học rồi. Không cần khai."

Giáo viên phòng y tế nhìn đồng hồ đeo tay một cái, gật đầu: "Được rồi, dù sao ngày mai sẽ là hai ngày nghỉ. Nghỉ ngơi thật tốt."

Lâm Kha từ bên ngoài trở lại, ôm một bình nước ấm, vượt lên trước giúp Doãn Manh lấy thuốc, Trần Tư Dĩnh đỡ cô trở về phòng học.

Trần Tư Dĩnh: "Vì lên lớp số học cậu cũng rất là liều. Nếu là tớ tớ sẽ về nhà."

Doãn Manh: "Đó là đương nhiên."

Lâm Kha trợn mắt: "Giáo viên muốn khai đơn xin phép nghỉ cho cậu hả? Chỉ có một tiết học, cậu trở lại tôi giảng cho cậu. Cậu nhanh lấy đơn xin phép nghỉ đi về đi."

Doãn Manh khinh thường: "Ai muốn nghe cậu giảng. Tôi muốn tự tay nghe."

Lâm Kha hoàn toàn không lý giải được loại học bá có bệnh đầu óc Doãn Manh này: "Nghe cái rắm á! Người đều sắp bệnh chết còn nghe cái quỷ."

Doãn Manh phản bác: "Cậu từng gặp qua người đau bụng kinh đau chết chưa? Đang tốt lành gấp cái gì!"

Lâm Kha hết cách với Doãn Manh, chỉ có thể tức giận nhét bình nước ấm vừa vặn vào trong tay Doãn Manh.

Ba người trở lại trong lớp, cô Vương đã giảng được một nửa bài thi.

Doãn Manh mệt mỏi lấy bút ra, vừa lấy bài thi ra liền bị Lâm Kha đoạt đi: "Cậu nghe của cậu. Tôi ghi cho cậu."

Doãn Manh cũng rất kinh ngạc: "Kha thần hôm nay cậu uống lộn thuốc sao?"

Lâm Kha liếc mắt xem thường: "Thỉnh thoảng cũng muốn nghe giảng một chút, không được à!"

Ôm bình nước ấm nghe giảng nửa tiết, chuông tan học vang lên. Trong lớp tiếng dọn dẹp cặp sách sột soạt vang lên, Lâm Kha bỏ bài thi của Doãn Manh vào trong cặp xách của cô.

Một đám nam sinh nữ sinh có quan hệ tốt với Doãn Manh tới đây hỏi han ân cần, Doãn Manh một mực nói đau bụng không có việc gì, ứng phó phần lớn người.

Người tản đi cũng xấp xỉ, Lâm Kha trố miệng ra: "Tại sao cậu không uống? Bình nước cũng không thể vẫn giữ nhiệt, một lát là lạnh rồi."

"Có thể uống?" Doãn Manh kinh ngạc, "Không phải của phòng y tế sao?"

Lâm Kha: "Không phải, là tôi mua."

Doãn Manh vặn nắp bình nước uống một hớp, cau mày: "Đây là cái gì?" Khó uống muốn chết!

Lâm Kha cắn môi: "Trà long nhãn táo đỏ."

Ánh mắt Doãn Manh nhìn Lâm Kha không giống như lúc trước, nhưng cô vẫn cho rằng cậu ta băng thanh ngọc khiết không dính khói bụi trần gian: "Cậu thật ra biết được rất nhiều."

Lâm Kha hừ nhẹ một tiếng: "Baidu."

Còn một tháng nữa sẽ phải thi cuối kỳ, thời gian trôi qua nhanh không ngờ. Học sinh tất cả các lớp cũng đã bắt đầu đại ôn tập, cô Lý rất kỳ vọng đối với lớp 7. Dù sao chuyện ban phổ thông vượt qua ban thực nghiệm cũng rất hiếm thấy, học sinh bình thường cũng đều noi theo thói quen và thái độ học tập cố hữu của mình.

Cho dù là biến chuyển phần lớn cũng đều là cá biệt, một lớp tiến bộ cùng vượt qua, lớp 7 cũng là tiền lệ đầu tiên.

Đối với lớp 7 mà nói, thi giữa kỳ thành công cũng coi như là một khích lệ lớn, bởi vì có một khởi đầu tốt như vậy, hiếm khi có người đối với thi có loại thái độ: "A, thật là nhiều cuộc thi á" này, phần lớn đều nhao nhao muốn thử. Cuộc thi cuối kỳ lại sắp tới, không khí học tập của mọi người trở nên càng ngày càng dày đặc.

Nắm vững căn bản, ôn tập cuối kỳ liền đỡ lo hơn nhiều. Nói đây chính là Doãn Manh, nhưng dã tâm của cô nếu so với người bình thường thì cao hơn nhiều, muốn đạt tới thành tích càng xa không phải chỉ đạt tiêu chuẩn trung bình ở lớp 7.

Vì vậy nổ lực bỏ ra tất nhiên phải càng nhiều.

Tháng 12 thời tiết dần dần rét lạnh, ban ngày thời điểm rời giường Doãn Manh cũng không muốn ra khỏi chăn. Từ cửa nhà ra ngoài, hít thở một cái đều có thể nhìn thấy sương mù màu trắng, Doãn Manh quấn chặt một cái khăn quàng cổ lông lạc đà lớn mà mẹ Doãn cho cô, lập tức ấm áp không ít.

Cho dù như thế, mỗi ngày cô đều sẽ tới sớm nửa tiếng, ôn tập lại nội dung đã học ngày trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play