"Cái gì? Lâm Kha tức giận?" Trần Tư Dĩnh ngồi ở trên xe taxi tháo trang sức sợ hết hồn.
Doãn Manh phất phất tay: "Không nghiêm trọng như vậy, không chừng chỉ là kiêu ngạo mà thôi......"
Trần Tư Dĩnh nhìn hai chữ "Không được" thật to trên điện thoại di động của Doãn Manh kia một cái, thương hại nhìn Doãn Manh: "Cậu nghĩ kỹ chưa, đắc tội Lâm đại học thần hậu quả gì......"
"Tớ đây còn không phải là vì cậu! Cậu không có lương tâm ~" Doãn Manh vừa nghe Trần Tư Dĩnh nói như thế, suy nghĩ hậu quả đắc tội Lâm Kha một chút. Làm bài tập không ai tìm lỗi giúp, đề suy nghĩ không ai giúp nghĩ dùm, quan trọng nhất trước cuộc thi không ai góp vốn nấu cơm chung!
Cô lập tức hiểu tính chất nghiêm trọng của chuyện này: "Bây giờ mấy giờ rồi Tư Dĩnh!"
Trần Tư Dĩnh dán lông mi lên, liếc mắt nhìn cô: "Bây giờ cậu biết sốt ruột rồi à? Đã quá trễ, 4 giờ rưỡi rồi ~"
"Bác tài! Có thể chạy nhanh một chút hay không! Có việc gấp!" Doãn Manh duỗi cổ nắm chặt tay nói với bác tài xế.
Trần Tư Dĩnh tháo trang sức cũng không quên nhạo báng Doãn Manh: "Đúng vậy, bác tài. Bạn trai cô ấy đấu bóng rổ, cũng sắp kết thúc rồi!"
Bác tài xế nghe xong lời này, Fuck một tiếng: "Ô, sao không nói sớm ah. Chúng ta đi đường tắt sẽ gần hơn ~ bảo đảm nhanh ヽ(≧Д≦)ノ."
Nói xong tài xế rẽ ngoặc vào khúc quanh chen vào giữa hai làn xe chạy, làm cho hai trái tim nhỏ của Trần Tư Dĩnh và Doãn Manh bị dọa sắp vọt ra ngoài: "Trần Tư Dĩnh cậu nói xằng cái quỷ gì vậy á!"
"Bác tài!" Doãn Manh nắm lưng ghế trước mặt, "Chậm một chút cũng không có sao!"
Cửa sổ đóng một nửa, bởi vì tốc độ quá nhanh mang theo cuồng phong gào thét thổi qua, lấp đi giọng nói của Doãn Manh.
Bác tài đầy nhiệt tình nói đi đôi với làm, ông ấy hắng giọng: "Gì? Cô nói cái gì?"
10 phút sau, Trần Tư Dĩnh và Doãn Manh đã đứng ở trước cửa Thất Trung.
Lúc Doãn Manh trả tiền xe chân đều run rẫy. Bác tài cho cô một vẻ mặt "Cố gắng lên, đi nhanh đi", rồi đi mất.
Còn chưa đi vào sân trường, hai người đã nghe thấy tiếng hoan hô cùng tiếng cổ động cố lên sôi nổi từ bên trong truyền ra.
Trần Tư Dĩnh: "Nhanh lên một chút, còn chưa có kết thúc!" Nói xong hai người liền chạy về phía sân bóng rỗ. Đừng thấy là trận đấu vào cuối tuần, người vây quanh hai bên trái phải sân bóng rỗ được gọi là một biển người, chứng tỏ rằng Doãn Manh tuyên truyền thành công.
Hai người chen lấn cả buổi khó khăn lắm mới tìm ra một cái khe hở chen vào.
Trong sân vang lên tiếng còi phạt bóng, vừa vặn Doãn Manh nhìn thấy Lâm Kha đứng ở trước ba phần vạch.
Tầm mắt hai người đối diện nhau, khóe miệng Lâm Kha nhếch lên, nhìn thấy Doãn Manh chen chúc trong đám người vẫy tay với cậu ta xuy một tiếng, cầm bóng rỗ lên ném thẳng về phía trước.
Mọi người tập trung nhìn theo đường bay của trái bóng rỗ, trên sân bóng rỗ Lâm Kha thấp nhất trong phút chốc dường như trở thành người cao lớn nhất.
Xoạt!
Bóng vào rồi!
Toàn sân bùng lên tiếng hoan hô vang dội, các học sinh Thất Trung bắt đầu reo hò (≧▽≦)/, tâm tình kích động lây sang Doãn Manh và Trần Tư Dĩnh, vừa đặt mông xuống cũng chưa ngồi vững vàng liền nhảy dựng lên: "Kha Thần quá tuyệt!"
"Thất Trung quá tuyệt ~! Thất Trung mạnh nhất! Cố lên cố lên cố lên ~~~↖(^w^)↗~~~"
Thanh xuân đúng là nhiệt huyết sôi trào, thanh xuân đúng là cảm xúc mãnh liệt vô hạn.
Âm thanh kích động dần dần trở lại yên tĩnh, Doãn Manh liền nhìn thấy Phùng Linh Khải mặc đồng phục bóng rỗ ở cuối lan can ra sức vẩy vẩy tay, phía sau cậu ta toàn là các bạn nhỏ lớp 7.
Không chỉ có đám người Hàn Siêu, Trịnh Gia Thạc, Lý Lộ, còn có đám người ngày đó đi ngang qua Trâu Chân Phái, Phạm Lỵ Lỵ và Vi Mẫn. Vài người cầm tấm biểu ngữ màu đỏ cũng không biết là tự mang theo hay là được phát quơ múa, trên mặt viết đầy hưng phấn.
Doãn Manh và Trần Tư Dĩnh vội vàng chạy tới, Phùng Linh Khải uống miếng nước, oán trách nói: "Các cậu tới cũng thật biết chọn thời gian, tớ mới vừa ra sân đổi với người khác các cậu đã tới rồi."
Trần Tư Dĩnh cũng mặc kệ cậu ta: "Mấy với mấy rồi mấy với mấy rồi!"
Không trách Trần Tư Dĩnh hỏi như thế, hôm nay người tới thật là khá nhiều, trên căn bản dọc theo bên ngoài lằn ranh sân bóng rỗ đều là người, trọng tài và bảng ghi điểm hoàn toàn bị đám người chặn lại.
Phùng Linh Khải che trái tim nhỏ, đau lòng nói: "Còn có thể thế nào, các cậu đều không tới, không có tinh thần chống chỏi, sắp thua rồi."
"Tôi nhổ vào? Thua?" Trần Tư Dĩnh kéo Doãn Manh lại, "Mau mau, chúng ta thừa dịp mọi người không có chú ý nhanh đi đứng vào trong đám người trường A."
Phùng Linh Khải làm ra vẻ đau đớn chửi Trần Tư Dĩnh không có lương tâm, Doãn Manh cuồng tiếu.
Trịnh Gia Thạc nhìn trò cười đủ rồi, suy tính cho phúc lợi tương lai, căn cứ trên nguyên tắc không thể đắc tội nữ thần bèn nói thật: "Hắc hắc, thật ra là bởi vì hai người các cậu đều không tới, Hàn Siêu thương lượng với Phùng Linh Khải nếu các cậu chạy tới phải nói là thua ~"
Trong nháy mắt Hàn Siêu bị Trịnh Gia Thạc bán mở to hai mắt: "Này! Cậu thật khốn kiếp, rõ ràng đã nói với nhau rồi!"
Lý Lộ và Vi Mẫn trò chuyện nhìn thấy Trần Tư Dĩnh và Doãn Manh đã tới, vội vàng chạy tới: "Các cậu tới thật là trễ a ~ hiệp đấu sau cũng đã bắt đầu lâu rồi."
Doãn Manh nhìn mấy người này mặt đỏ lừ lừ, rãnh rang ngồi nói chuyện phiếm, bộ dạng không có chút lo lắng nào, trong nháy mắt đoán khoảng cách điểm số không ít hơn mười: "Tớ nói, chúng ta đây là sắp thắng?"
Lý Lộ kinh hãi hô lên: "Cậu làm sao thấy được?"
Doãn Manh nhún vai: "Bí mật không thể nói."
Học sinh trường A ngăn ở chính giữa đường khí thế mất tinh thần, có mấy người rời khỏi sân đấu, vừa đúng lúc vị trí trọng tài trống ra. Chỉ thấy một trọng tài lớn tuổi đội nón đen đẩy tấm bảng ghi điểm về phía trước, đúng lúc lộ ra ——
A Trung Thất Trung
12:53
"Mẹ nó!" Doãn Manh kinh ngạc, cô biết trường trung học phụ thuộc A không có cơ hội gì thắng được Thất Trung, nhưng lại không ngờ điểm số cách xa như vậy, "Sao lại kém nhiều như vậy? Đội bóng rỗ trường trung học phụ thuộc A này sao nát như vật? Không phải nói rất tốt sao?"
Trịnh Gia Thạc: "Đội bóng rỗ trường trung học phụ thuộc A không tệ, thế nhưng lần tranh tài này hai bên ngầm bồi dưỡng người mới, gần như đều là học sinh cao nhất mới vào, cấp cao ít ra sân, đương nhiên thực lực trường trung học phụ thuộc A không thể mạnh như lúc trước rồi."
Doãn Manh nhìn hai bên, quả nhiên thấy một đám cấp cao nhìn không quen mắt lắm tụ tập dọc theo biên chỗ trường A, tất cả đều là mặt đen. Ngược lại học sinh cấp cao ở dưới khung bóng rỗ Thất Trung bên này một người so với một người đều có tinh thần.
"Huống chi......" Phùng Linh Khải chen miệng, "Học sinh mới đợt này của chúng ta thực lực mạnh vô cùng, Hậu Nghiêu Sở các cậu đã biết tớ sẽ không nói...... Từ lúc tựu trường vẫn luôn là số một số hai trong đội chúng ta."
Ngay vào lúc này Hậu Nghiêu Sở chuyển bóng dẫn đội tấn công, dưới sự yểm trợ vọt tới khung lưới bóng rỗ của trường A, chạy ba bước ném bóng vào rỗ. Khỏi phải nói có bao nhiêu thông thuận......
Đương nhiên không thiếu được một đám nữ sinh thét chói tai hoan hô, thậm chí còn có nữ sinh trường A bởi vì sắc đẹp năng lực song toàn nên phản chiến, ngay cả Doãn Manh cũng có một loại cảm giác chân nhân bất lộ tướng.
Đáng tiếc những thiếu nữ này đều không biết tâm cơ nam thần Hậu Nghiêu Sở thâm sâu bao nhiêu, Doãn Manh thầm nghĩ, quả thực là lục trà biểu, tâm cơ biểu trong đám đàn ông. Thật là yêu thích và làm đồng bọn với loại người như thế, không cần phí hơi sức là có thể kiếm được chỗ tốt, miễn là phải chú ý đừng để bị tính kế ngược trở lại là được rồi. Coi như là cậu ta thành công để lại ấn tượng tốt ở trước mặt toàn trường.
Lục trà biểu: nguyên văn là绿茶婊 (Green Tea Bitch), là từ mới trên mạng của TQ năm 2013, ám chỉ mấy cô gái có vẻ ngoài thanh thuần, thật ra thì tâm cơ sâu hơn ai khác.
Tâm cơ biểu: nguyên văn là 心机婊 (Scheming bitch), là từ mới trên mạng của TQ năm 2014, là bản thăng cấp của Lục trà biểu, ý là trong quá trình đang lui tới với bạn lại đùa bỡn bạn trong lòng bàn tay, nhưng bề ngoài lại tỏ ra rất thanh thuần vô tội.
"Còn có Kha thần......" Vẻ mặt Phùng Linh Khải khó có thể tiêu hóa, "Hôm nay cậu ta thật là điên rồi..... Từ buổi sáng tới đây huấn luyện vẫn áp suất thấp, tính tình cực kỳ nóng nảy, chơi bóng giống như ngược người ta vậy. Rõ ràng bình thường rất lười biếng, hôm nay cũng không biết uống lộn thuốc gì, vừa mở màn liền ra sức liều chết, quả thật giống như trút giận, mở màn hơn 20 điểm đều là cậu ta soạt bóng."
Doãn Manh không khỏi có chút chột dạ, chỉ có điều cô vẫn chưa phát giác ra Lâm Kha như vậy là bởi vì cô. Ngày nào đó cô có thể để Kha thần ở trong lòng, đó nhất định chính là phần mộ tổ tiên bốc khói xanh: "Có lẽ là bà dì tới thôi......"
"Mẹ kiếp, " Lý Lộ sáp lại gần, "Tớ coi như đã hiểu. Ngàn vạn lần không thể chọc Kha thần, Kha thần nghiêm túc quá đáng sợ...... Lúc mở màn mấy người vóc dáng cao to trong trường A kia á thấy cậu ta lùn tất cả đều bao vây tấn công cậu ta, kết quả hiện tại hai người đều bị thương ra sân, cậu xem hiện tại không có một người nào dám phòng thủ cậu ta."
Doãn Manh quay đầu nhìn lên, quả nhiên nhìn thấy Lâm Kha bà dì tới nhìn cô cười lạnh, chung quanh một vòng oán khí. Ở trong một đám cẩu thủ một chọi một công thủ rõ ràng dị thường, chung quanh cậu ta thật sự không ai dám thủ...... Duy nhất có một người vóc dáng cỡ trung thoạt nhìn thật giống như là bị đội trưởng phái tới đây phòng ngự cậu ta mặt ủ mày ê, cách xa nửa trượng, đi theo cậu ta giống như không có người này...... Hoàn toàn chính là Lâm Kha muốn làm gì thì làm cái đó.
Doãn Manh bị dọa sợ đến run cả người: "Tớ nói, đây có phải là sắp kết thúc rồi hay không."
Trịnh Gia Thạc ngồi lăn quả bóng rỗ qua lại, nhìn đồng hồ đeo tay một cái: "Còn mười lăm phút nữa."
Doãn Manh nghĩ thầm nếu cô không có lấy gì đó nịnh hót Lâm Kha có thể sẽ không dễ qua: "Tớ đi mua chút nước gì đó cho bọn họ." Nói xong kéo Trần Tư Dĩnh chạy về phía căn tin.
Trần Tư Dĩnh hoàn toàn không cho Doãn Manh mặt mũi, nhìn Doãn Manh cười gian: "Tớ còn lâu mới đi đấy, một đường chạy tới đây mệt chết đi được. Tớ muốn ở chỗ này nghỉ một lát."
Lý Lộ vừa nghe phải chuyển nước đến, lòng bàn chân đã sớm bôi dầu chạy đi tán gẫu cùng nữ sinh lớp khác.
Mẹ nó! Mấy người này thật không có lương tâm! Doãn Manh khóc không ra nước mắt, cô đây là vì ai mới đi đắc tội Lâm Kha á!
Thật may bên cạnh có một cô nàng tốt - Vi Mẫn: "Tôi và bạn cùng đi ~ Lâm Kha mới vừa uống xong bình nước kia của cậu ấy."
"Tớ nữa? Tớ nữa? Các cậu không ai nghĩ tới tớ sao?" Phùng Linh Khải phát điên.
Nói thế nào ở trong trường học phổ thông cậu ta cũng là một hot boy thanh xuân mơn mởn, đáng tiếc trước có Hậu Nghiêu Sở sau có Lâm Kha, cậu ta trở thành gân gà......
Hàn Siêu rất tự mình biết mình: "Hai nữ sinh các cậu làm sao mà khiêng nước đi được, tớ đi cùng các cậu."
Nói xong để quần áo xuống chạy đi theo Doãn Manh và Vi Mẫn.
"Cám ơn nhiều nhá ~ Vẫn là anh Siêu có phong độ thân sĩ." Doãn Manh tán dương, Thằng nhóc Hàn Siêu này mặc dù nhìn không đáng tin cậy, nhưng trên thực tế ở phương diện này so với đám nam sinh chỉ biết ăn uống chơi bời kia thành thục hơn nhiều.
Hàn Siêu được Doãn Manh khen một cái, mặt có hơi đỏ lên, sờ sờ tóc che giấu da mặt mỏng của mình một chút.
Vi Mẫn nhìn Doãn Manh và Hàn Siêu, che miệng cười khẽ: "Quan hệ của hai người các bạn thật tốt."
Hàn Siêu cũng không biết là cố ý hay là thật sự ngốc: "Hai đứa tôi tính là gì ~ bạn không thấy Manh Manh và Kha thần đó mới gọi là quan hệ tốt, giống như cùng đắp một chăn ngủ đến lớn......"
Doãn Manh nghẹn họng, nhìn thấy Vi Mẫn cười cười không lên tiếng. Chắc Hàn Siêu thật sự không phải cố ý đâu nhỉ! Cậu ta cũng không biết Vi Mẫn có ý với Kha thần, chẳng lẽ hình như cậu ta đã nhìn ra nên cố ý...... Nếu là như vậy, Hàn Siêu đối với minh tranh ám đấu giữa phụ nữ thật là tìm hiểu rất tốt ah, đây mới là thí sinh khuê mật chân chính!
Bị suy nghĩ của chính mình làm cho khiếp sợ Doãn Manh nhìn hai người một chút, cảm thấy không khí không khỏi quỷ dị: "Khụ khụ, tớ mời khách, mua cho nhóm chúng ta một thùng nước, mua thêm một túi kem ly nữa. Tớ thấy bọn họ cũng thật cực khổ ra sức, coi như là Xã Liên phát cho đi."
Hàn Siêu cười xấu xa: "Không phải là bởi vì tới chậm sợ Kha thần mất hứng nên chỉ có thể ra máu chứ ~ tớ thấy Kha thần không có dễ giận như vậy ~"
Doãn Manh: "Khụ khụ, tớ mới không có! Đây là tâm ý! Tâm ý, cậu hiểu cái quỷ gì."
"Dù sao cũng đều là kinh phí của hội...... Cũng không phải là bản thân cậu ra, tính là tâm ý gì." Hàn Siêu làm ra vẻ khinh thường.
Mẹ nó, sao có thể cảm thấy Hàn Siêu có thể làm khuê mật được, chuyện đó đúng là đầu óc cô bị xuyên thủng rồi! Coi như Hàn Siêu là người bạn tốt của phụ nữ nhưng cũng là bạn xấu á!
Ba người chạy đến căn tin tầng một, mua một thùng nước cùng một thùng Pulse, một túi kem ly đủ loại.
Hàn Siêu dẫn đầu khiêng một thùng nước lại nhấc túi kem ly lên chạy ra ngoài, Vi Mẫn và Doãn Manh hai người mỗi ngưởi một tay khiêng thùng Pulse đi ra ngoài.
Mặc dù Vi Mẫn nhìn văn tĩnh, nhưng cũng không phải là loại hình nói năng bất thiện, Doãn Manh trò chuyện với cô ấy một lát cô ấy lại đột nhiên nhắc tới: "Bạn còn nhớ trước kia tôi đã có nói về chuyện của Kha thần không?"
Doãn Manh giả bộ ngu: "Cái gì?"
Vi Mẫn: "Tôi phát hiện tôi thích Kha thần."
Doãn Manh: "A ờ ờ ờ!" Đợi đã nào...! Tại sao lại nói với cô?
"Ừhm, Kha thần rất tốt." Chiều cao cũng thích hợp với cô.....
"Tôi phát hiện sự hấp dẫn từ nhân cách thật sự là quan trọng hơn chiều cao nhiều!" Vẻ mặt em gái Vi giống như phát hiện vùng đất mới, "Kha thần chơi bóng rỗ thật sự là quá đẹp trai!"
Chỉ có đều không phải trước kia thiếu nữ cô còn ghét bỏ cậu ta lùn à..... Dĩ nhiên loại lời nói thật này chắc chắn Doãn Manh sẽ không nói ra, cô sẽ thuận theo lời của Vi Mẫn phụ họa thêm đôi câu.
Vi Mẫn ý vị thâm trường liếc nhìn Doãn Manh.
Thật ra thì ý tứ của cô nữ sinh nhỏ này cô cũng đã thấy rõ rồi, không phải là Vi Mẫn tôi thích Lâm Kha, muốn theo đuổi Lâm Kha, nếu như Doãn Manh cô và Lâm Kha không có quan hệ gì thì đứng sang một bên sao?
Nhưng cô nàng chính là không nghĩ, nói thế nào cô cũng là bạn tốt của Kha thần, da mặt không có dày như Hàn Siêu đương nhiên không làm được loại hành vi bán đồng đội kia.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT