Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn

Doãn Manh không kịp phản ứng, cảm thấy cái miệng tiện của Lâm Kha lại đang cười nhạo cô: "Cái gì? Đương nhiên là cậu không cần thiết, tôi có thể so với cậu sao?"

Lâm Kha dường như có chút chán nản, phun ra một câu: "Không có gì."

Doãn Manh tìm tòi ý tứ của cậu ta một chút, đột nhiên vui vẻ. Lúc trước cô đã đoán Lâm Kha ghen tị mù quáng, không ngờ thật sự đúng là có một chút. Nhưng mà cố kỵ thiếu niên kỳ quặc nhỏ mọn, cô vẫn nên giữ lại cho vài phần mặt mũi, vuốt đuôi thuận theo: "Học kỳ sau tôi không đăng ký chờ cậu bổ túc cho tôi ah ~ Kha thần, đến lúc đó cậu cũng đừng mặc kệ tôi á ~"

Mặc dù Lâm Kha ngoài mặt không được tự nhiên nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn Doãn Manh, nhưng rất rõ ràng những lời này vừa đúng thành công lấy lòng Lâm Kha. Cho dù Kha thần cố gắng quay đầu sang chỗ khác, nhưng từ góc độ của Doãn Manh có thể nhìn thấy mặt của cậu ta có chút hồng.

Chiến tranh lạnh không hiểu ra sao kết thúc. Doãn Manh còn chưa có nghĩ tới phương diện đối thoại cùng Lâm Kha kia, tâm tình của cô có lẽ chính là tương tự bà cụ trên đường nhìn thấy một bé trai đáng yêu nên nói chuyện trêu chọc một chút. Rước lấy khái niệm phải vuốt đuôi, về phần mập mờ hay không mập mờ hoàn toàn không có nghĩ đến, không hề ý thức được lý giải của Lâm Kha và biểu đạt của cô có gì đó xuất hiện sai lầm.

Nhưng mà điều này trước mắt cũng coi như không có tạo thành tổn hại gì, ngược lại xúc tiến quan hệ hiểu lầm ý tốt~╮(╯▽╰)╭

Lúc này, Hàn Siêu và Phùng Linh Khải cũng đã làm xong hạng mục đo chiều cao thể trọng, đến xếp hàng phía sau Lâm Kha. Hàn Siêu đắc ý cầm phiếu đăng ký của cậu ta: "Lại cao rồi ~!"

"Phùng Linh Khải người ta cao 1 mét 83 cũng không khoe khoang giống như cậu vậy ~" Trần Tư Dĩnh khinh bỉ nói.

Nếu là nam sinh Hàn Siêu đã sớm châm biếm ngược lại, đáng tiếc Trần Tư Dĩnh giảm sức ép khéo mồm khéo miệng từ trước đến giờ làm cho mọi người e ngại, Hàn Siêu có chút không cam tâm lẩm bẩm cái gì đó, rồi ảo não ngậm miệng.

Phùng Linh Khải không hiểu ra sao được cho là tấm gương sáng cầm phiếu đăng ký, đứng ở phía sau trộm vui vẻ.

"Thúi chết rồi, ôi chao này." Trịnh Gia Thạc đi như chạy tới đây, lấy tay quạt gió, theo cậu ta tới là một mùi thúi nồng nặc.

Doãn Manh quay đầu lại nhìn lên, quả nhiên là trông thấy sau khi nữ sinh đều đã đo xong, nam sinh lớp 6,7 xếp hàng phía sau đồng loạt xông lên, rối rít tháo giày đo chiều cao thể trọng. Thời kỳ trưởng thành phần lớn chân nam sinh đều thúi, người càng nhiều mùi hôi càng xông lên. Thật may là bọn họ chạy nhanh, bằng không ngạt thở mà ngất xỉu mất rồi.

"Đừng tới đây đừng tới đây." Hàn Siêu kêu la, "Trịnh Gia Thạc chân cậu thế nào lại thúi như vậy."

"Chân cậu mới thúi đó, tớ cũng không biết là chân ai, ôi trời ơi thật là thúi quá." Trịnh Gia Thạc nắm lỗ mũi cùng các nam sinh suy đoán đó rốt cuộc là ai.

Bởi vì giày của nhiều người, chân thúi cũng không chỉ có một người. Dù là nam sinh, ai cũng không muốn thừa nhận chân mình thúi, từng người một giơ giày lên oán trách lẫn nhau.

"Tớ thấy chính là cậu đó! Hàn Siêu!" Phùng Linh Khải vẻ mặt cười xấu xa, "Cậu chen ngang đến trước mặt, thừa dịp mùi chưa có tản ra đo xong mang giày vào lập tức chạy tới, vì loại bỏ hiềm nghi của mình."

Hàn Siêu giống như là bị giẫm phải đuôi mèo nhảy lên: "Cút đi! Thằng nhóc cậu đừng nói nhảm, rõ ràng cậu và tớ cùng đo chiều cao chân tớ có thúi hay không không phải cậu biết rõ sao? Không phải bản thân cậu có chân thúi sau đó đẩy lên trên người tôi chứ!"

Phùng Linh Khải biện bạch: "Tớ không có ôm chân cậu ngửi làm sao tớ biết cậu có hay không!"

Miệng Lâm Kha nhếch lên, nhìn một chút rồi quay sang Doãn Manh châm chọc: "Thật ra thì hai người bọn họ đều có, lúc anh Siêu chơi bóng rỗ với tôi, cách giày thể thao cũng có thể nghe thấy...... Phùng Linh Khải mẹ cậu ta còn lót dưa chuột miếng trong giày cho cậu ta để khử mùi thúi đấy."

Miệng Doãn Manh co rút, vậy đây là chó cắn chó sao......"Cho nên bọn họ đều biết nội tình lẫn nhau vậy mà còn có thể tranh cãi thành ra như vậy......"

"Có lẽ vì giữ gìn một chút hình tượng của mình ở trước mặt của các bạn nữ thôi." Lâm Kha sờ lên cằm, ánh mắt quét qua một hàng các bạn nữ lớp 7 trước mặt.

Doãn Manh: "Cho nên cậu nói với tôi không có vấn đề gì sao?"

Lâm Kha: "Ôi, cậu, nữ sinh......"

Lời chưa nói hết toàn bộ ngược lại chọc Doãn Manh tức giận gần chết, ngay lập tức cô phản kích: "Tôi nói, làm sao cậu có thể loại trừ một mình cậu ra ngoài được.... Nói nam sinh đều có chân thúi có phải cậu cũng có hay không?"

Lâm Kha bị hỏi nghẹn lời, vừa muốn mở miệng đã nhìn thấy Trần Tư Dĩnh và Trâu Chân Phái đang nói chuyện phiếm ở trước mặt quay đầu lại: "Ai chân thúi?"

Thật đúng là đừng nói, lúc Doãn Manh nói không có suy nghĩ qua, sau khi nói ra cô thật sự vẫn có chút muốn biết cái vấn đề này...... Rốt cuộc chân Kha thần có thúi hay không?

Cô xấu bụng cười một tiếng, vừa muốn mở miệng, Trịnh Gia Thạc xếp hàng cuối cùng liền kêu lên: "Phía trước mặt đo lượng hô hấp nhanh lên một chút ah! Khí độc đều muốn lan tràn xuống đây rồi!"

Trần Tư Dĩnh phì cười lên: "Ôi, chúng tớ cũng không còn biện pháp á, đo ở lớp 6 trước chúng tớ cũng chỉ có thể xếp hàng."

Hạng mục đo lường lượng hô hấp mặc dù đội ngũ xếp hàng dài, nhưng cũng may chia ra nhiều máy đo đương nhiên đo tương đối mau. Phía trước bọn Doãn Manh cũng không lâu lắm liền đi được một nửa.

Mơ hồ nhìn thấy bộ dạng các bạn học lớp 6 đo lượng hô hấp ở phía trước.

Phần lớn nam sinh đều từ 3000 trở lên, chỉ có một vài cá biệt lượng hô hấp lớn thậm chí có thể tới 5000 trở lên; nữ sinh cũng không yếu, mỗi người gần tới 3000.

Đo xong từng người một thở vù vù mặt đỏ tới mang tai đi ra ngoài, rất nhanh đến hàng lớp 7.

Nhóc mập mạp Tần Kiến Bác nhìn rất yếu, trên thực tế cũng thở ra trên 3000, thở hắt ra một lần rồi chạy đi mất.

Đến phiên Trần Tư Dĩnh, phía sau chuyển lên phía trước. Khoa trương dùng đồng phục học sinh của Trịnh Gia Thạc che mặt rốt cuộc cũng lấy mặt nạ bảo hộ xuống hít thở thật tốt.

Doãn Manh ở phía sau Trần Tư Dĩnh, nhìn cô ấy mang theo cái lồng hô hấp, cũng đi tới. Nhìn xem thử Trần Tư Dĩnh có bao nhiêu lợi hại.

Thật đúng là đừng nói, bình thường nhìn Trần Tư Dĩnh nhỏ yếu vậy mà chạy thẳng tới 3000, mắt thấy vượt qua 3000 chạy về phía 4000!

Doãn Manh trợn to hai mắt, mấy nam sinh phía sau Doãn Manh cũng kinh ngạc!

4000,5000,6000......

Tôi đi đây! Thật là người không thể xem bề ngoài, chẳng lẽ Trần Tư Dĩnh thật ra là  kiện tướng bơi lội tương lai sao? Lượng hô hấp này nam sinh nào có thể thở ra được? Chúng nam sinh áp lực như núi, mắt thấy con số lượng hô hấp của Trần Tư Dĩnh vẫn còn đang tích lũy, đột phá tới 7000!

Giáo viên điều khiển máy kinh ngạc, nhiều năm như vậy không thấy nữ sinh nào có thể đột phá tới 7000! Ngay cả bản thân Trần Tư Dĩnh cũng kinh ngạc.

Cô ấy kinh ngạc kết quả chính là nắm mặt nạ bảo hộ, thở mạnh ra một hơi, con số trên máy lại vẫn đang tăng vọt, đã đột phá tới một vạn rồi.

Giáo viên lập tức hiểu ra, "Hỏng rồi hỏng rồi! Các em đến máy khác xếp hàng đi."

Nam sinh phía sau kêu gào một trận: "Ha ha ha ha, làm cái gì á!"

"Làm tớ sợ muốn chết!"

"Tớ đã nói là không có khả năng mà ~"

Một đám nam sinh cao to nếu lượng hô hấp không sánh bằng một nữ sinh gầy teo nho nhỏ chẳng phải quá mất mặt rồi sao!

Giáo viên phân tán đội ngũ lớp 7 đến trong đội ngũ mấy lớp khác, rất nhanh hoàn thành kiểm tra.

Trần Tư Dĩnh 2900, Doãn Manh càng thối nát 2300. Cũng may lần này không có xảy ra vấn đề gì, sau đó thuận lợi đi hết các kiểm tra thể chất.

Thầy thể dục thầy Tiếu tập hợp nam sinh nữ sinh lớp 7 lại công bố một tin tức làm lòng người quặng thắt: "Thứ Sáu tuần sau kiểm tra nữ sinh 800 mét, nam sinh 1000 mét! Đừng mặc quần jean, mang giày thể thao nha."

Phía dưới náo động một trận: "Thầy ơi! Chúng em đã lên cao trung rồi mà còn kiểm tra 800 mét sao!"

"Đúng vậy á thầy, thi tốt nghiệp trung học lại không thi."

Thầy Tiếu khoát tay: "Không thể không chạy, cái này là trường học yêu cầu ~ chúng ta thừa dịp thời tiết còn chưa có hoàn toàn lạnh xuống, chạy trước tránh khỏi lại cảm mạo nóng sốt. Coi như là chiếm 20 % trong tổng thành tích môn thể dục, chạy cho tốt đi nhé đừng lười biếng ~"

Nói như thế đúng là không còn đường sống trả giá. Ngay cả Doãn Manh cũng có chút khẩn trương.

Cô nhớ tới luyện tập thi thể dục ở sơ trung, gần tới thời gian thi thì mỗi ngày đều phải vây quanh sân thể dục chạy mười vòng tám vòng, mỗi lần nói phải kiểm tra 800 mét đều bắt đầu căng thẳng trước một tuần, so với thi giữa kỳ còn mệt mỏi hơn.

Lúc trước cô vẫn còn đang cảm thấy may mắn, may không có trùng sinh lúc học sơ tam, mệt chết mệt sống thi 800 mét.

Chỉ là không ngờ sau khi thi đậu cao trung lại không có tránh thoát một kiếp này.

Ngược lại Lý Lộ lại nhao nhao muốn thử: "Đã lâu rồi không có chạy, cũng không biết có thể được max điểm hay không."

Max điểm? Hiện tại Doãn Manh chỉ cầu đạt điểm yêu cầu mà thôi. Phần lớn nữ sinh đều giống như Doãn Manh rất sợ chạy 800 mét, mặc dù biết kiên trì sẽ thành công, nhưng quá trình cũng không phải cứ nhẫn nại là tốt.

Bởi vì kiểm tra thể chất, nên tiết thể dục tan tiết trước thời gian. Sau khi giải tán học sinh tụm năm tụm ba bắt đầu oán trách tới chuyện chạy cự li dài ~

Mặc dù tan tiết trước thời gian, nhưng không thấy được vẻ mặt vui mừng.

Trái lại phần lớn nam sinh không có phản ứng gì. Thể năng khá hơn một chút hoàn toàn không quan tâm đến 1000 mét nho nhỏ này, ngay cả Hàn Siêu cũng cười nhạo: "Nè, các cậu chạy nhiều một chút cũng không cần mỗi ngày phải ăn uống điều độ giảm cân á ~"

Lâm Kha loại thể năng tốt này vốn không coi đây là chuyện quan trọng, dường như nhớ tới cái gì đó: "Đúng rồi, 3 giờ chiều thứ bảy đội bóng rổ trường Thất Trung đấu với đội trường trung học phụ thuộc A, tôi và Phùng Linh Khải vào sân, nếu các cậu không có việc gì......"

"Được a! Không thành vấn đề, đến lúc đó tớ nhất định tới cổ vũ cho Kha thần và A Khải ~ xem các cậu đấu với đám người trường trung học phụ thuộc A kia như thế nào."

"Ô? Chính là trận đấu bóng rỗ hữu nghị mà Xã Liên dán áp phích tuyên truyền khắp nơi trong hành lang đó sao?" Lý Lộ bổ sung, "Cảm thấy người đến sẽ thật nhiều á ~"

Lâm Kha gật đầu một cái: "Đúng vậy. Trước đó Doãn Manh làm cho mà."

Doãn Manh có chút chột dạ nhìn vẻ mặt "Nếu cậu tự giác giúp tôi làm quảng cáo thế này, tôi sẽ miễn cưỡng thuận thế mời cậu một chút là được" của Lâm Kha, miệng đầy cam kết: "Dù sao cuối tuần tôi cũng không có chuyện gì, đến trông cặp sách cho cậu cũng được ~"

Trần Tư Dĩnh cắn môi một cái: "Tớ có thể không đi được rồi..... Thứ bảy có chút việc."

"Ôi, thật sao?" Lý Lộ bĩu môi, "Tớ còn định nói chúng ta cùng đi!"

"Thật xin lỗi á, hoãn lại không được." Trần Tư Dĩnh nói xin lỗi.

Lâm Kha gật đầu một cái: "Có việc bận thì hãy cứ lo việc của mình đi."

"Ôi ~ Nữ thần Tư Dĩnh không đến thật là không có động lực á ~" Phùng Linh Khải chắp tay sau lưng, lầu bầu nói: " Tớ còn từng khoe nữ thần của tớ với anh Hâm á......"

Mấy nữ sinh Trâu Chân Phái, Vi Mẫn, Phạm Lỵ Lỵ đúng lúc đi ngang qua. Trâu Chân Phái nói: "Trong đội trường lớp chúng ta có hai người nhỉ!"

Phạm Lỵ Lỵ nhếch miệng cười: "Vậy tôi cũng đi xem một chút! Phùng Linh Khải giới thiệu cho tôi mấy anh đẹp trai trong đội bóng rỗ nhá!"

Phùng Linh Khải ra vẻ buồn rầu nói: "Đẹp trai nhất cũng chỉ có tôi thôi ~"

Vi Mẫn cười đùa: "Vậy thì bồi thường chính cậu cho Lỵ Lỵ đi."

Phạm Lỵ Lỵ nói tiếp: "Không thành vấn đề, một người tớ cũng thu!"

Phùng Linh Khải nhìn bàn tay vừa trắng vừa mập đưa qua của Phạm Lỵ Lỵ, bị sợ đến thiếu chút nữa đặt mông ngồi xuống đất: "Đừng đừng! Tha cho tôi đi."

Thật ra thì Phạm Lỵ Lỵ không phải là cô gái xấu xí, vẫn có thể xem là mỹ nữ chỉ  hơi mập một chút mà thôi. Chẳng qua mọi người nhìn người đẹp hoàn mỹ như Trần Tư Dĩnh nhiều, nên hơi có chút xấu cũng không thể chấp nhận.

"Vậy Doãn Manh đi không?" Lý Lộ hỏi.

Doãn Manh gật đầu một cái: "Tớ không thành vấn đề a ~ chắc chắn đi."

Lâm Kha đã đi được một đoạn đường thính tai nghe những lời này, mím môi kìm chế vẻ mặt một chút.

Trần Tư Dĩnh há miệng, cuối cùng không lên tiếng, nhưng trong đáy mắt có chút mất mác.

Lúc tan học, tiếng chuông vang vọng khắp tòa lầu phòng học. Lý Lộ đi vũ đoàn.

Doãn Manh hiếm thấy không có tự học ở phòng hoạt động câu lạc bộ, mà là cùng Trần Tư Dĩnh cùng nhau về nhà.

Đến giao lộ Doãn Manh nhiều lần đều nhìn thấy Trần Tư Dĩnh há miệng rồi đóng lại, đóng lại rồi há miệng.

Doãn Manh: "Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Còn định giấu tớ?"

Trần Tư Dĩnh: "Thật ra thì cũng không có gì. Chẳng qua là thứ bảy vở kịch của tớ diễn, vốn là muốn gọi các cậu."

Doãn Manh kinh ngạc: "Ô? Nhanh như vậy? Thứ bảy tuần này?"

"Đúng vậy á, chỉ có điều không sao. Hiện tại tớ và Tô Hàng quan hệ bế tắc, bình thường luyện tập cũng qua loa một chút mà thôi. Các cậu không tới không sao cả, coi như là vẽ lên một dấu chấm hết thôi." Trần Tư Dĩnh nhún vai một cái, làm ra vẻ không sao cả.

Doãn Manh cũng không cảm thấy Trần Tư Dĩnh làm qua loa, nếu chỉ phỏng đoán theo lời của Tô Hàng, cô ấy sẽ không đi sớm về tối, hy sinh thời gian chơi đùa để tập luyện.

"Vậy cũng không được." Doãn Manh suy nghĩ một chút, "Như vậy đi. Tớ đi bên kia của cậu trước, sau đó cậu diễn xong rồi hai đứa mình cùng nhau đến xem trận đấu bóng rổ."

Trần Tư Dĩnh: "Vậy được không? Bên chúng tớ là 1 giờ rưỡi bắt đầu, còn phải từ kịch viện Thượng Nghĩa ngồi xe tới đây, rất có thể tới đây thì trận đấu đã kết thúc."

Doãn Manh: "Không sao ~ dù sao nhiều người đều đi xem trận đấu như vậy, cũng không thiếu một mình tớ. Đúng lúc tớ cũng muốn gặp tiểu tiện nhân làm tổn thương Tư Dĩnh của chúng ta rốt cuộc trông như thế nào một chút đấy ~"

Trần Tư Dĩnh bị chọc cười: "Cậu đã van xin tớ như vậy, vậy tớ cũng không thể không đáp ứng cậu ~"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play