Đến khi mưa tạnh đã là một giờ sáng, anh cầm đèn pin đưa cô về đến nhà, lời cảm ơn bối rối trao đi, anh chỉ gật đầu qua bước.

Cô vào đến nhà, đèn đã tắt, ngoài của là đầy đủ những đôi dép. Cô cười mệt mỏi, mình lại là kẻ không có chút giá trị nào. Cô không có bố, không có mẹ, không có người thân, cô không có ai thân thiết trên đời này, chỉ có một mình.

Hôm sau, cô không lên đỉnh đồi nữa mà chỉ đi loanh quanh đồng ruộng, ít nhất khi đi ra ngoài, cô mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút. Cầm một cành cây, cô vừa đi vừa chọc xuống mặt đất thì tiếng còi "tinh tinh" của xe đạp vang lên. Cô nhìn lên thì thấy anh đang đi một chiếc xe đạp màu đen, vẫn là bộ dạng xa cách đó, cô chỉ gật đầu chào hỏi rồi ngoảnh đi.

Chiếc xe bỗng dừng lại ngay bên cạnh cô. Anh lên tiếng: "Lên huyện chơi không?"

Cô nhíu mày, anh ta điên à?

"Lên đấy làm gì?"

"Tôi đi mua ít đồ, cô rảnh thì đi chơi cùng, không thì thôi." Vừa nói anh vừa nâng chân lên đạp xe tỏ ý nếu cô không đồng ý nhanh thì anh sẽ đi ngay.

Thấy anh đạp xe cô nhanh chóng hét lên: "Này này, tôi đi với!"

Nói xong, chưa kịp đợi anh dừng xe lại cô đã nhảy lên ngồi đằng sau xe, chỗ ngồi bằng sắt khiến cô đau đến nghiến răng mà không nói thành lời.

Lúc ấy không hiểu vì sao cô lại vội vàng đến thế, có lẽ vì sợ anh bỏ cô ở lại.

Hai người đi ngang qua cánh đồng, cô bám vào lưng áo anh, người dân xung quanh nhìn hai người bằng ánh mắt lạ thường.

"Anh có rất nhiều tiền, sao lại phải đi xe đạp?"

Anh im lặng rất lâu không đáp, cô chỉ nhìn thấy bóng lưng cao ngạo.

Hai người đi ngang qua một con suối, tiếng nước chảy róc rách,nước trôi qua các phiến đá, ngang qua hàng cây xanh. Tiếng lá cây xào xạc, khung cảnh lúc này bình yên lạ thường.

"Tôi không biết đi xe máy, đi ô tô thì bất tiện!", anh trả lời ngắn gọn, không thừa một từ.

Cô khẽ "Ừ" một tiếng. Ngồi sau xe anh, giống như cô đã phó mặc tất cả cho anh, anh đi đến đâu cô cũng không lo lắng, mặc dù đường lên huyện cô cũng chưa từng đi qua.

Rất lâu sau này, đây lại là ký ức thanh xuân đẹp nhất của cô, ký ức mà cô dùng cả đời để lưu giữ.

Anh lên huyện mua một vài loại xẻng, những vật dụng này gửi ở thành phố về rất mất công mà ngay đây cũng có. Cô ngồi trên xe đợi anh vào bên trong chọn lựa, lúc bước ra trên tay anh là một túi đồ lỉnh kỉnh, anh đặt vào giỏ xe. Đi được một đoạn thì anh hỏi: "Cô có khát nước không?"

"Không!" cô đáp mặc dù cổ họng đã khô khốc.

Anh không nói gì mà rẽ vào một hàng ven đường bán sữa đậu nành, mua hai túi, đưa cho cô một túi.

Nhìn túi sữa đậu nành trên tay, trong lòng có cảm giác bi ai. Chẳng ai biết cô thích ăn gì, uống gì, nhưng lúc này một người lạ, xa lạ đến mức không thể xa lạ hơn lại đưa cho cô thứ đồ uống cô rất thích. Cô thích những gì làm từ đậu nành.

Cầm túi sữa ngồi ở đằng sau xe, một tay cô bám vào lưng áo anh đến nhăn nhúm nhưng anh vẫn không nói một lời nào.

"Cô thích ở đây không?" Anh hỏi.

Cô nhìn con đường xác xơ, nhìn cảnh vật mộc mạc, bình yên mà lắc đầu. "Không."

Anh nhìn về phía trước, trầm giọng đáp: "Thế sao không cố gắng trở về thành phố?" Nếu đã không thích ở đây, sao không cố gắng để trở lại cuộc sống cũ?

"Tôi không rõ mình nên cố gắng vì điều gì." Cô không có động lực để cố gắng, không có động lực để đứng lên. Cô chính là một người như thế, bất kể điều gì cô làm đều cần có mục tiêu, nếu không có mục tiêu, cô sẽ không thể làm được, giống như món đồ chơi cần được lên dây cót, nếu không sẽ chỉ đứng im.

"Đây là hoa hải đường, có ý nghĩa là giữ vững tình bạn thân thiết."

"Đây là hoa dạ lan hương, thường là sự vui chơi."

"Còn đây là hoa tuệ tây, được ví như sự thanh khiết."

...

"Còn hoa này?"

"Đây là hoa lưu ly, ý nghĩa là đừng quên tôi."

"Forget Me Not..."

Cô chăm chú nhìn chậu hoa lưu ly, màu xanh khiến cô có cảm giác bình yên, cô vuốt nhè nhè những cánh hoa. Cô thích tên của loài hoa này, cũng thích ý nghĩa của nó. "Forget Me Not..."

Những ngày sau trôi qua thật bình yên, cô và anh dần thân thiết với nhau hơn, mùa mưa qua đi, anh thường cùng cô lên đỉnh đồi. Có lúc anh kể chuyện những ngày anh đã đi qua, có khi anh hát, có khi anh lại vẽ.

Hôm đó, cô cùng anh bê một chậu hoa lưu ly lên đỉnh đồi, anh đi phía sau cô, bắt cô đi ở đằng trước. Cô thắc mắc hỏi lý do nhưng anh chỉ nói rằng để cô đi trước, có việc gì thì cô chết trước, anh quay đầu chạy nhanh hơn.

Rất lâu về sau cô mới biết, anh đi ở phía sau cô vì lo lắng cô sẽ trượt chân, nếu đi ở phía trước anh sẽ không kịp bảo vệ cô, vì thế anh lựa chọn cách đi ở phía sau cô. Thầm lặng và nhẹ nhàng.

Anh đào một cái hố nhỏ.

"Đặt hoa vào đây." Anh chỉ vào cái hố.

Cô cầm cây lưu ly đặt vào theo ý anh. Anh vun đất xung quanh cây hoa.

"Hằng ngày tưới nước, hai lượt sáng chiều, nó sẽ không chết được!", anh nói.

Cô gật đầu khẳng định: "Em sẽ không để nó chết."

Anh cười dịu dàng, nụ cười dịu dàng đến mức ngay cả anh cũng không biết.

Đêm nay, bầu trời đầy sao, nhà kính thắp đèn sáng trưng, dưới một khu đất tối, nhà kính như một bầu trời mới, tỏa ra thứ ánh sáng đẹp đến mê hồn. Cô cùng anh ngồi ở trên cỏ, nhìn về một hướng rất xa.

Thời gian quen biết không lâu, hai tháng thấm thoắt trôi qua, anh không còn mang lại cho cô cảm giác xa cách, cô cũng không còn cảm thấy hời hợt với anh. Cả hai đều quen thuộc với sự hiện diện của nhau.

"Em thích ở đây chứ?" Anh hỏi lại câu hỏi mình đã từng nói.

Lần này cô hơi chần chừ, rất lâu mới đáp: "Thích."

Anh mỉm cười, quay sang nhìn cô, gương mặt trắng mịn cùng mái tóc buộc cao, màn đêm cũng không thể giấu nổi nét đẹp mộc mạc của cô.

"Tôi thích em." Anh nói rõ ràng, rành mạch từng tiếng một.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play