Lại nói chuyện Lưu đại nhân lật chiếc túi ra, thấy trong đó không phải là đồ ăn hay áo quần, mà là một đứa bé mới vai ngày tuổi bị gói trong đó. Lưu lão gia chăm chú quan sát thấy nó chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, khắp mình từ trên xuống dưới bị ướp trong muối, đỏ ủng lên như một quả ớt. Lưu lão gia xem xong, nói:
- Vụ này thực ly kỳ. Không biết đứa trẻ này sao khi chết rồi mới bị đem ướp hay bị ướp xong mới chết? Hơn nữa, nhà nào có con cái chết chẳng đau lòng, đứt ruột, sao lại dùng muối ướp xác nó thế này? Lý nào là vậy? Xem ra, đứa trẻ này chắc là một cái thai hoang. Mà cho dù là thai hoang thì cũng chỉ đem ra vứt nơi hoang dã là được, đâu đến nỗi phải ướp xác cho chết rồi mới đem vứt đi? Vụ này, nghĩ đi nghĩ lại, chắc hẳn phải có ẩn tình chi đây.
Đại nhân nghĩ xong, đưa mắt nhìn đứa trẻ bị ướp muối, nói một mình:
- Thôi thôi. Ta tạm thời đưa ngươi tới một chỗ an thân cái đã. Đợi tới khi ta hỏi rõ được cha mẹ đẻ của ngươi là ai rồi ta sẽ thay ngươi hỏi bọn họ tại sao lại nỡ lòng làm việc khiến ngươi phải khổ sở như vậy!
Đại nhân nói xong, vẫn dùng bao vải gói ghém lại cẩn thận, mở rương đựng thuốc của mình ra, bỏ bọc vải có đứa trẻ chết thảm vào trong đó rồi đậy nắp lại cẩn thận.
Chợt ngẩng đầu lên, thấy từ phía đông nam có một người đang cuống cuồng đi tới. Chỉ trong chớp mắt đã tới trước mặt đại nhân. Đại nhân nhìn kỹ lại, thì ra là một người hành khất. Quần áo trên mình anh ta thực tả tơi, tuổi trạc năm mươi. Đại nhân ngắm xong, nói với người ấy rằng:
- Anh kia, tại hạ có chút việc muốn nhờ vả, không biết anh có chịu làm giúp hay không?
Người kia nghe vậy, vội vàng đứng lại, nở nụ cười, nói:
- Tôn trưởng có điều gì dặn bảo, xin hãy nói rõ ra.
Lưu đại nhân nghe vậy, nói:
- Tại hạ phải tới phủ nha của Lưu đại nhân để khám bệnh cho ông ta, trong hòm đây chỉ toàn là thuốc, tôi mang theo hơi nhiều. Chẳng ngờ đi ngang chốn này, không thể cõng nổi nữa. Vì vậy mới muốn nhờ anh giúp tôi cõng hòm thuốc này tới chỗ Lưu đại nhân. Tôi quyết không dám quên ơn, nhất định đãi anh một bữa rượu.
Người kia nghe vậy, cũng nở nụ cười, nói:
- Chuyện này có khó gì? Tôi sẽ giúp tiên sinh mang cái hòm này đi, có gì mà không được?
Nói xong, cúi người, đưa tay ra với lấy chiếc hòm, đặt lên lưng, cõng đi. Lưu đại nhân đi theo sau anh ta, đi thẳng về tới nha môn của mình.
Lưu đại nhân trong lòng buồn bực, đoán mãi vẫn không ra ẩn tình vụ này. Bất giác, đôi lông mày của ông nhíu lại, lại nhớ đến vụ án người chết trong giếng bên miếu thành hoàng.
Tổng đốc Cao Tân đã chỉ định cho ông, chắc chắn cũng vì họ Cao mang hận trong lòng, đã sai ông điều tra vụ án này. Rõ ràng, họ Cao muốn mượn việc công để trả thù riêng. Nếu trong năm ngày không phá xong vụ án, chắc hẳn mình sẽ gặp rắc rối to. Mất chức quan chỉ là việc nhỏ, phải làm sao đây? Về quê cũ ở Sơn Đông, nhưng việc như vậy chưa hẳn đã hết. Mình muốn một dạ sắc son thờ minh chúa. Lưu đại nhân vừa đi vừa nghĩ, chỉ một lúc sau, nha môn tú phủ đã hiện ra trước mắt. Đại nhân dặn rằng:
- Vào theo lối cửa sau.
Người kia ứng tiếng, nói:
- Biết rồi, không cần tiên sinh phải dặn.
Vừa nói xong, đã tới trước cửa. Người kia bỏ thùng thuốc xuống. Đại nhân tiến lên gõ cửa khiến Trương Lộc đang ở trong phòng phải giật mình, biết là đại nhân đã trở về, vội vàng sải bước chạy ra ngoài. "Kẹt" một tiếng, cánh cổng được mở ra. Lưu đại nhân nói:
- Mau đem hòm vào trong.
Tên người hầu không dám chậm trễ. Lưu đại nhân sải bước đi vào bên trong, Trương Lộc cõng hòm theo sau. Lưu lão gia dặn dò, nói:
- Trương Lộc, nghe ta nói đây: Hãy khiêng chiếc hòm này qua bên đông, đặt vào trong miếu thổ địa, sai người canh giữ cẩn thận rồi quay về đây, ta còn việc cần làm.
Tên người hầu ứng tiếng, cõng hòm đi. Một mình đại nhân đi vào nhà vượt qua mấy khung cửa, thư phòng đã hiện ra trước mắt. Lưu lão gia vén rèm bước vào trong, tới trước chiếc ghế thái sư, ngồi xuống. Tạm gác chuyện đại nhân ngồi nghĩ trong thư phòng, ta lại nói tới chuyện của tên người hầu Trương Lộc.
Lại nói chuyện Trương Lộc cõng hòm thuốc, đi qua cửa, vượt mấy con đường hẻm, tới trước ngôi miếu thổ địa, bước vào trong, đặt chiếc hòm lên bàn thờ. Sau đó lại sai hai tên nha dịch tới canh giữ cẩn thận. Bản thân Trương Lộc cũng không biết trong hòm ấy có của quý gì. Dặn dò xong xuôi, anh ta mới trở vào trong.
Tới trước cửa thư phòng, vén rèm bước vào trong, đứng sang một bên. Lưu đại nhân thấy Trương Lộc đã về, nói:
- Trương Lộc!
Tên người hầu ứng tiếng. Đại nhân nói tiếp:
- Hãy mang ra một xâu tiền, đưa cho người giúp ta mang hòm thuốc về hiện đang đứng ngoài kia, nói đó là phần thưởng của vị tiên sinh khi nãy trả cho hắn, bảo hắn đi uống rượu.
- Dạ!
Tên người hầu ứng tiếng, lấy ra một xâu tiền, vòng ra lối cửa sau, làm đúng như lời lão gia đã dặn. Người ấy nhận lấy, hết lời cảm tạ, vui vẻ bỏ đi.
Trương Lộc lại quay về thư phòng bẩm rõ với đại nhân, lại dâng trà lên. Trà nước xong xuôi, cơm canh đã được bày ra.
Lưu đại nhân dùng bữa xong, tên người hầu dọn bát đũa đi Không lâu sau, mặt trời ngả non tây. Ngọn đèn được châm lên, đại nhân dặn dò, nói:
- Mau ra ngoài kia gọi hai tên nha dịch trực ban đêm nay vào đây, bản phủ có việc cần dùng đến chúng.
- Dạ?
Tên người hầu ứng tiếng. Không lâu sau, hắn dẫn hai viên thừa sai vào, quỳ trước mặt đại nhân, nói:
- Đại nhân cho truyền bọn tiểu nhân, không biết có điều chi chỉ bảo?
Đại nhân hỏi họ tên họ là gì, hai người trả lời, nói:
- Tiểu nhân tên Đỗ Mậu.
Một người kia nói:
- Tiểu nhân tên Giả Thụy.
Đại nhân nghe xong, nói:
- Đỗ Mậu, Giả Thụy, hãy nghe cho rõ! Lệnh cho hai ngươi tối nay, hãy tới miếu thành hoàng trong huyện Giang Ninh để đợi. Nếu sáng mai có người vào miếu thắp hương, tự khấn rõ tên họ, nếu đúng là Lý Tứ, phải lập tức bắt lấy hắn. Ta tự có lý riêng của ta. Hai ngươi phải thật cẩn thận, không được lơi là.
- Dạ!
Hai người nhất tề ứng tiếng, xoay mình bỏ đi. Tới lúc này, đại nhân mới đi nghĩ. Chuyện đêm ấy không còn gì đáng kể nữa.
Tới sáng sớm ngày hôm sau, Lưu lão gia trở dậy rữa mặt, thay quần áo. Trà nước, điểm tâm xong xuôi, dặn tên người hầu truyền đạt lệnh của mình:
- Chuẩn bị để bản phủ thăng đường xử án!
Tên người hầu úng tiếng, xoay mình đi ra ngoài, cao giọng nhắc lại lệnh của đại nhân một lượt. Sau đó trở vào bẩm rõ lại với đại nhân. Lưu lão gia gật đầu, lập tức đứng dậy bước ra ngoài.
Lưu đại nhân nghe tên người hầu bẩm lại, lập tức đứng dậy, bước ra ngoài, Trương Lộc theo sau. Lưu đại nhân lên tới công đường, ngồi xuống. Nha dịch hô hiệu lệnh xong xuôi, đại nhân với tay, cầm tấm thẻ bài lên, thấy trên đó viết hai chữ "Vương Minh", bèn nói:
- Vương Minh mau ra nghe lệnh!
Lời còn chưa dứt, thừa sai Vương Minh đã ứng tiếng hô vang, tiến ra, quỳ dưới công đường, nói:
- Tiểu nhân Vương Minh xin đợi lệnh.
Lưu đại nhân nói:
- Mau tới miếu thổ địa ở hướng đông, trong miếu có một chiếc hòm, hãy mau mang chiếc hòm ấy về đây cho bản phủ.
Không lâu sau đã mang chiếc hòm vào công đường, đặt xuống, chắp tay vái, nói:
Đại nhân, tiểu nhân đã làm đúng theo lệnh ngài, mang chiếc hòm ấy về đây rồi.
Lưu đại nhân nói:
- Ngươi mau mở hòm, lấy đồ trong đó mang ra. Bản phủ muốn xem cho rõ.
Thừa sai Vương Minh vội làm theo, mở nắp hòm ra, dốc người xuống. Mọi người cùng đổ dồn ánh mắt về phía ấy. Chỉ thấy trong hòm có một bọc vải màu lam, không biết trong đó gói thứ gì. Còn nữa, mấy gói thuốc cũng đổ ra theo: Đám thư lại còn đang đoán già đoán non, chợt nghe Lưu đại nhân nói:
- Vương Minh, ngươi hãy mở bọc vải ra.
- Dạ!
Thừa sai ứng tiếng, mở bọc vải ra, lại mở nốt chiếc túi bên trong ra. Vừa nhìn vào, đã sợ hãi nhảy dựng lên.
Lúc ấy, mọi người cũng đang chăm chú nhìn vào đó, bất giác trên mặt ai cũng lộ vẻ kinh hãi: Thì ra trong đó là một đứa trẻ sơ sinh. Xem ra, nó chưa đầy một tháng tuổi. Đáng thương thay, vừa được đầu thai chuyển kiếp đã phải lìa đời. Điều đáng lạ hơn cả là thi hài đứa trẻ bị đỏ như máu. Mọi người vẫn chưa hiểu sự việc này là thế nào, ai nấy còn đang ngây người kinh hãi. Lưu đại nhân lại gọi Vương Minh, nói:
- Tiến gần lên đây, ta có điều này muốn nói.
Viên thừa sai đang đứng bên dưới, vội ứng tiếng, sải bước tiến lên, tới bên công án. Đại nhân hạ giọng, thì thầm vài câu.
Vương Minh ứng tiếng, bước xuống, gói thi hài đứa trẻ lại như cũ, xách ra ngoài. Tạm gác chuyện Vương Minh rời khỏi nha môn, ta hãy nói chuyện Lưu đại nhân nước đã. Đại nhân đang định ra lệnh nổi trống bãi đường, chợt thấy có ba người tiến vào. Người đi đầu chính là Giả Thụy, tay cầm khóa dắt theo một người. Sau cùng chính là thừa sai Đỗ Mậu. Họ tới trước công đường, quỳ xuống, nói:
- Hai đứa bọn tiểu nhân phụng mệnh dại nhân, bắt được người này tại miếu thành hoàng.
Đại nhân ngồi trên công đường khẽ vẫy tay, thừa sai cầm đầu khóa đứng sang một bên. Lưu đại nhân chăm chú nhìn xuống, đánh giá diện mạo tên tội đồ. Thấy hắn tuổi ngoài tam tuần, mũi ưng, má hóp, cầm bạnh, sắc mặt đen đủi thật khó coi. Bên miệng, hai hàng râu chó cứng như dây thép đâm ra.
Đại nhân nhìn xong, nói:
- Lý Tứ hãy nghe cho rõ. Tội ác của ngươi đã bị bại lộ.
Ngươi hại mạng người, tội khó tha. Tội đồ, hãy ngẩng đầu lên xem bản phủ là ai!
Lý Tứ giật mình, liếc mắt nhìn lên. Chỉ thấy tên tội đồ đang quỳ bên dưới chợt run cầm cập.
Ác nhân Lý Tứ đang quỳ dưới công đường, chợt nghe đại nhân nói vậy, đưa mắt nhìn lên, chợt hắn ngây người sợ hãi, trong bụng nghĩ thầm: "Không ổn. Thì ra tri phủ giả dạng thành gã lang rong bán thuốc hôm qua, tới nhà ta để dò xét tình hình".
Lý Tứ còn đang run sợ, Lưu đại nhân ngồi trên công đường lại nói tiếp:
- Lý Tứ, tại sao ngươi mưu hại mạng người? Vứt thi thể của người ta xuống giếng? Hãy thực thà khai báo. Nếu có nửa lời sai trá, cái mạng chó của ngươi khó lòng được yên!
Lý Tứ nghe vậy, nói:
- Bẩm đại nhân, có trời cao chứng giám, tiểu nhân sao dám hành hung? Hơn nữa, nếu là bị cáo, vậy xin hỏi đại nhân, tiểu nhân đã hại người họ Trương, họ Vương, họ Lý hay họ Triệu? Ai là người nhìn thấy? Mong đại nhân chỉ rõ, khỏi để oan khuất cho tiểu nhân.
Lưu đại nhân nghe hắn nói vậy chợt nổi giận đùng đùng, quát lớn:
- Tội đồ to gan, hãy nghe cho kỹ. Ngươi đừng hòng khua môi múa mỏ, lừa gạt bản phủ. Ngươi nói không có bằng chứng kết tội ngươi ư? Ngươi muốn chối tội sao? Ý ngươi nói là bản phủ không biết tên người bị hại phải không? Tên tội đồ ngươi hãy dỏng tai chó lên mà nghe đây: Người bị hại tên gọi Trương Bảo, đã bị ngươi hại mạng rồi!
Vừa nghe đại nhân nói vậy, Lý Tứ đã sợ kinh hồn. Lại nghe thấy đại nhân ngồi trên công đường, nói:
- Mau lấy hình cụ ra đây.
Đám tả hữu công sai nhất tề dạ ran. Chỉ trong phút chốc những món hình cụ đã được bày ra đầy đủ. Chỉ thấy vang lên những tiếng loảng xoảng, lạch cạch đến kinh ngươi. Đại nhân ngồi trên cao, dặn xuống:
- Đánh tên tội đồ to gan cho ta!
Tả hữu công sai hét vang, Lý Tứ thấy hết đường quanh co, nói:
- Đại nhân không cần phải dùng hình, tiểu nhân xin khai là xong.
_________________
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT