Và ngồi cạch Hạ Nhược Tâm, Thiên Tỉ ngửi thấy một mùi hương hoa nhài nhẹ nhàng mà đầy cuốn hút phát ra từ Hạ Nhược Tâm lại khiến đầu óc Thiên Tỉ rơi vào chốn mê hoặc kỳ lạ kia… Dần dần, khuôn mặt cao lãnh Thiên Tỉ kia khẽ nở ra một nụ cười huyền ảo, nụ cười chỉ có mình anh trông thấy. Vậy tại sao anh lại cười? Đúng vậy, cuối cùng, cái trái tim băng giá kia của anh đang tò mò đến chú chuột hamster đang ngồi chăm chú học bài mà không hay biết anh đang nhìn chằm chằm kia …
**********************
Reng! Reng!...
Đó là tiếng chuông của giờ giải lao. Vậy là cuối cùng hơn 1 nửa học sinh của trường Thanh Hoa cũng đã chờ đợi khoảng khắc này sau 3 tiết học dài dằng dẵng. Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng cất sách vở của tiết này vào cặp sách và lấy sách vở của tiết sau để vào ngăn bàn. Hạ Nhược Tâm luôn như vậy, là một con người chu đáo, thận trọng, việc gì cô làm cũng phải để ý đến tương lai. Hạ Nhược Tâm luôn đặt ra nhiều luật lệ đối với bản thân, đôi khi cô không thực hiên được 1 luật lệ trong số ấy là bản thân cô lại tự trách mình một cách nào đó…
“Rộp! Rộp! ~~~…”
Tiếng phát ra từ bụng Hạ Nhược Tâm. Dù sao bây giờ cũng là giờ nghỉ trưa, bụng cô réo lên là phải rồi. Dù sao trường học nào chả có căng tin- nơi giúp đỡ học sinh làm lành cái bụng đói meo của mình. Nghĩ rồi, Hạ Nhược Tâm cũng không nhanh không chậm từ tốn tìm đường bước xuống căn tin của trường Thanh Hoa… Và hiên tại Hạ Nhược Tâm không thể tin vào mắt mình bởi cảnh tưởng trước mắt cô đang làm chính bản thân cô choáng lên!!!!!!!
Hàng chục học sinh của ngôi trường mới này đang tranh nhau chỗ bán nào là học mua bánh, sữa, kem, mì,… Những món ăn ở đây phần lớn đều là đồ ăn nhanh. Hạ Nhược Tâm nhìn đám đông này mà thở dài, ngày trước khi học ở ngôi trường cũ, Hạ Nhược Tâm đâu phải tự thân vận động tới tận căng tin như thế này! Phần lớn cô chỉ cần ngồi 1 chỗ đọc sách ở lớp học và chờ Hàn Phong xuống căng tin mua bánh và sữa cho cô ăn.
Giờ đây Hạ Nhược Tâm mới thấy lúc ấy mình nhàn nhạ như một cô công chúa, còn bây giờ này phải đối đầu với một đám học sinh như thây ma chết đói trong những bộ phim kinh dị mà cô đã từng xem. Bàn chân Hạ Nhược Tâm lại bắt đầu run run rồi, cứ mỗi lần đứng ở nơi đông người nhốn nháo, ồn ào như này là cô lại vậy. Hạ Nhược Tâm bắt đầu than thở bằng tiếng:
-“ Thế này thì mình đến cái bánh và sữa hay ăn còn không mua được chắc ngay hôm đầu tiên đi học phải nhịn đói rồi.”
Nhưng cô đâu biết rằng lúc cô than thở như vậy thì chàng trai ngay bên cạnh cô liền xông vào đám đông đang nhốn nháo kia! Lúc sau đi ra, tay đang cầm nhiều thứ lắm! Nào là nước ép chanh, hot dog, một hộp sữa và chiếc bánh sandwich thịt nguội mà ai cũng muốn.
Anh chạy về phía Hạ Nhược Tâm, dúi thật nhanh cho cô một hộp sữa và chiếc sandwich thịt nguội kia rồi biến mất cô tăm vô tích như mấy tên trộm mà cô hay xem trong phim ảnh vậy. Hạ Nhược Tâm ban nãy vẫn còn đang băn khoăn làm cách nào để mình có thể mua được đồ ăn thì cô bỗng giật mình khi từ xa xa, cô thấy một chàng trai đang chạy về phía cô, tay đang cầm thứ gì đó hướng tói tay cô. Hạ Nhược Tâm sợ hãi vô thức lấy hai tay ra đỡ trong hoàn cảnh nhắm tịt mắt.
Lúc mở mắt ra cô vẫn chưa hoảng hổn trở lại. Phải mất tới vài giây Hạ Nhược Tâm mới lấy lại tinh thần vô thức sợ sệt của mình.
Hạ Nhược Tâm cảm thấy trong tay mình đang cầm thứ gì đó, hai con ngươi cô nhìn xuống đôi bàn tay mình. Đó là một chiếc bánh sandwich thịt nguội và hộp sữa vị hoa quả- vị sữa mà cô thích nhất. Chàng trai ban nãy rốt cuộc là ai mà tốt với cô vậy. Do lúc ấy hoảng sợ quá gần như lúc anh ta đến gần Hạ Nhược Tâm đều nhắm tịt mắt, sao mà có cơ hội nhìn mặt anh ta được?
Mãi cho đến sau này, Hạ Nhược Tâm mới biết người đưa cho cô chiếc bánh cùng hộp sữa đó là Thiên Tỉ. Đó cũng là lần đâu tiên mà Thiên Tỉ giúp đỡ cô…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT