Tề quận vương phi nhanh chóng quỳ rạp xuống đất thỉnh tội. Thân thể gầy yếu cơ hồ sắp không chịu được. Nhưng lão thái quân không hề để ý đến, bà ta chỉ lo nhìn đứa cháu ngoại yêu quý của mình.
Tô Ức Cẩn rúc đầu vào ngực lão thái quân liếc mắt cười lạnh, trong lòng vô cùng đắc ý. Cho dù chính thất có năng lực thế nào thì làm sao sánh bằng lão thái quân chứ, chỉ cần ả còn được lão thái quân sủng ái thì ả chân chính là chủ tử ở Tề vương phủ! (Con này láo…)
Nhớ tới Lê Hi trước đó đối ả gây khó dễ, Tô Ức Cận trong lòng thầm quyết định phải chỉnh đốn hắn một phen!
Lê Hi vừa bước chân ra khỏi Túc vương phủ liền gặp ngay tên sai vặt của lão thái quân.
“Ngươi nói biểu tiểu thư bị bệnh nặng, lão thái quân kêu ta về hỏi chuyện?” Ngữ khí của hắn không nhanh không chậm, chẳng hề lộ ra một tia lo lắng nào.
“Vâng. Thị nữ truyền lời nói biểu tiểu thư toàn thân nổi sởi, đau đớn vô cùng, làm cho người ta vô cùng sợ hãi. Đại thiếu gia sốt ruột vô cùng, cũng chẳng đợi lão thái quân phân phó liền tự mình cưỡi ngựa đi thỉnh ngự y.”
“Mồm mép thật lanh lợi.” Lê Hi cười gật đầu thưởng cho tên sai vặt một thỏi vàng “Gặp phụ thân ta thì cũng ăn ngay nói thật như vậy.”
“Vâng, thế tử gia.” Tên sai vặt đáp ứng, bộ dáng phục tùng đỡ Lê Hi lên xe ngựa, làm như không thấy thị nữ truyền lời đứng phía sau nghe hắn phân phó rồi yên lặng đi vào cửa hông của Túc vương phủ.
Dựa lưng vào nệm êm, Lê Hi dùng ngón trỏ tùy ý lật mấy tờ văn kiện, trông vô cùng nhàn nhã.
Trong lòng hắn vô cùng hiểu rõ, Tô Ức Cận đã bày sẵn thiên la địa võng chờ hắn chui vào.
Chỉ tiếc là hắn sẽ không cho ả toại nguyện.
Khẽ nhếch môi lộ ra nụ cười vô cùng giảo hoạt.
Tô Ức Cận quá mức nóng vội, thấy hương liệu không ổn liền vội vàng dàn cảnh ả bị hãm hại, nhưng lại không có truy xét kĩ càng.
Hương liệu kia vốn là do Thất hoàng tử trong lúc cấm túc chính phi tặng cho Tiếu phi, nhưng hắn lại trước mặt năn nỉ Thất hoàng tử cho mình, sau đó hắn đưa cho Tô Ức Cận. Chiếc hộp tinh xảo đựng hương dưỡng thần được làm từ trong cung đó chưa từng bị ả mở ra.
Nếu hương liệu bên trong thật sự có vấn đề gì thì cũng chả ảnh hưởng đến Lê Hi, chỉ là do đám thị thiếp trong Túc vương phủ bày mưu đấu đá lẫn nhau mà thôi. Nếu Tô Ức Cận đổ lên đầu Tề Nguyệt Như thì bất quá chịu đựng một chút. Sự tình riêng tư nơi hậu viện của Thất hoàng tử thì một biểu tiểu thư nhỏ bé ở Tề quận vương phủ như ả không có tư cách xía vào.
Huống chi Tề quận vương xưa nay coi trọng thanh danh, yêu danh dự như mạng.
Xảy ra chuyện lớn như vậy mà cả Tề quận vương phủ từ trên xuống dưới không ai báo cho lão cả. Đứa con thứ Tề Tuấn Khôn tự tiện hành động, vì một nữ tử mồ côi không có địa vị, phẩm chất mà mượn lấy lệnh bài chạy đi thỉnh ngự y.
Gây ra chuyện lớn tày trời, huyết tinh rối mù. Tề quận vương sau khi biết nhất định sẽ vô cùng tức giận, tất sẽ không tránh khỏi việc trách phạt Tề Tuấn Khôn với Sườn phi đang mang chức trách chưởng quản nội vụ.
Đến lúc đó, Tô Ức Cận có lão thái quân che chở thì không nói gì, nhưng mẫu tử Tề Tuấn Khôn và Sườn phi chỉ sợ bị mất hết mặt mũi!
Nghĩ vậy, Lê Hi dựa lưng vào nệm nhắm mắt dưỡng thần, che giấu hết mọi tính toán trong mắt.
Trong nháy mắt, xe ngựa đã tới trước Tề quận vương phủ.
Lê Hi xuống xe sửa sang lại y phục, sau đó nói với hạ nhân đứng canh cổng “Thời gian đã không còn sớm nữa. Nội vụ cũng đã đóng cửa rồi. Ta thân là thế tử, đi vào một mình không tiện lắm. Dù sao bây giờ trong phòng Ức Cận tỷ tỷ còn có lão thái quân, thị thiếp này nọ, nếu ta đi vào sẽ bị đàm tiếu, không được hay cho lắm. Ngươi trước chuyển lời xin lỗi của ta đến lão thái quân, ta phải đến gặp phụ thân rồi.”
Đám hạ nhân phụng mệnh lão thái quân mời thế tử đến hai mặt nhìn nhau không biết làm sao. Dù sao Lê Hi cũng là thế tử, hắn không muốn bọn họ sao có thể ép hắn được. Đành phải quay về truyền lời của Lê Hi.
Lão thái quân chờ đến mất kiên nhẫn, lại nghe hạ nhân bẩm báo như vậy liền cầm tách trà ném tới trước mặt Tề quận vương phi “Ngươi dưỡng nhi tử giỏi nhỉ, dám dùng quận vương áp chế ta!”
“…” Mạnh thị mím môi, trong lúc nhất thời không biết nói gì biện hộ cho nhi tử, chỉ có thể quỳ gối tại chỗ cúi đầu nghe khiển trách. Thị nữ trung thành của nàng cẩn thận xê dịch thân mình giúp nàng che đi ánh mắt nghiêm khắc của lão thái quân.
Tô Ức Cận nhàn nhã tựa đầu vào ngực lão thái quân, mắt lạnh nhìn chính phi quỳ gối dưới đất, chỉ còn chờ Lê Hi tới đây nữa là xong. Mà Sườn phi đứng một bên lấy khăn tay che nụ cười sung sướng khi thấy người gặp họa. *(Lũ sh*t…)
Ngay tại lúc hai người âm thầm đắc ý chờ kịch vui, xem dòng chính thất hôm nay khổ sở chật vật thế nào. Bỗng nhiên ngoài cửa xông vào vô số thị nữ cao lớn. Các nàng quỳ trước mặt lão thái quân xin lỗi một tiếng, sau đó tiến lên lôi Tô Ức Cận từ trong ngực của bà ta ra ném tới bậc cửa, còn muốn lấy dây thừng trói ả lại nữa.
“Lũ tiện tì các ngươi muốn làm gì?” Tề lão thái quân tức giận đến thở không ra hơi. Sườn phi đứng bên cạnh vội vàng sai thị nữ tới giải vây cho Tô Ức Cận.
Ai ngờ, bà ta vừa dứt lời thì Tề quận vương mang theo Lê Hi nổi giận đùng đùng tiến vào “Làm cái gì? Ta mới là người hỏi các ngươi làm cái gì mới đúng!”
“Vương gia!” Sườn phi trong lòng kinh ngạc nhưng vẫn kìm lòng cẩn thận quan sát sắc mặt của lão rồi giải thích “Chỉ là đang xử lý một chút chuyện vặt vãnh thôi, sao trễ thế này rồi vương gia còn tới đây?”
Tề quận vương hừ lạnh một tiếng đẩy ả ta ra “Tiện thiếp thiển cận! Bổn vương tới đây còn phải thông báo cho ngươi biết hả? Ta hỏi ngươi, ngươi giúp đỡ mẫu thân quản lý nội viện, cớ sao Tô Ức Cận bệnh nặng lại không thông báo? Còn phóng túng để cho nghiệt tử Tề Tuấn Khôn lừa gạt bổn vương cầm lệnh bài rêu rao khắp nơi, khiến thái y viện của Túc vương phủ bị chấn kinh. Nếu không phải Cảnh Hành nhạy bén để ý, báo kịp thời cho ta biết, nếu không Tề gia chúng ta gặp đại họa rồi!”
Nói xong, lão thấy chính phi đang quỳ gối một bên thì bảo Lê Hi “Cảnh Hành, đỡ mẫu thân ngươi đứng lên đi! Những kẻ có tội đều đứng khơi khơi, còn nàng bị bệnh đến đây xem náo nhiệt làm gì!”
“Vâng.” Lê Hi đáp ứng nhanh nhẹn đỡ Mạnh thị đứng dậy ngồi trên ghế.
Nhìn Lê Hi dàn xếp ổn thỏa cho chính phi, Tề quận vương cũng thờ phào nhẹ nhõm. Tuy rằng lão không yêu Mạnh thị nhưng Tề Nguyệt Như hiện giờ đang mang thai của Thất hoàng tử, còn thế tử vốn ngu dốt này cũng có chút tiến bộ, chính mình cũng không đối xử tốt với nàng. Đảo mắt thấy Tô Ức Cận thì cảm thấy tức giận, ra lệnh “Còn chần chừ cái gì? Mau trói lại đưa tới thôn trang đi!”
“Tuân lệnh!” Hạ nhân nhận lệnh nhanh chóng trói gô Tô Ức Cận.
“Ngoại tổ mẫu!” Tay chân đều bị hạ nhân đè chặt, Tô Ức Cận vừa vội vừa sợ, thất thanh cầu cứu lão thái quân. Ả hoàn toàn không hiểu, thế cục vốn nghiêng về phía ả, vì sao lại trở nên như vậy? Đôi mắt Tô Ức Cận tràn ngập tức giận hung hăng trừng Lê Hi, hận không thể đục mấy cái lỗ trên người hắn.
Tề lão thái quân cũng hoàn hồn trở lại, đập mạnh quải trượng xuống đất lớn tiếng mắng “Nghiệt tử nhà ngươi! Muốn làm càn sao? Không phải là xem lão bà này không vừa mắt, trước đuổi cháu ngoại ta đi, kế tiếp là đuổi luôn ta đấy phỏng?”
Lão thái quân tức giận đến khó thở, chỉ tay vào Tề quận vương không ngừng run rẩy. Đám hạ nhân đè nặng Tô Ức Cận thấy bà ta tức giận nên không dám động đậy gì. Tô Ức Cận không còn giả vờ nhu nhược nữa, vùng vẫy thoát ra chạy đến trốn sau lưng lão thái quân. Tề lão thái quân ôm chầm ả vào lòng khóc lên.
“Mẫu thân, người tội tình gì mà nói vậy!” Tề quận vương quỳ xuống, khẩn trương không biết nói gì.
Lê Hi thấy cảnh tượng như vậy vội vàng mở miệng khuyên bảo “Tổ mẫu người trước không nên tức giận như vậy, phụ thân không có ý đó đâu.”
Hắn vừa mở miệng liền bị lão thái quân tìm được chỗ để nã pháo. Bà ta giơ quải trượng lên hung hăng đánh Lê Hi, lớn tiếng mắng “Đều tại tên khắc tinh nhà ngươi! Ngày thường ngươi không tới thỉnh an ta, thấy ta không nói gì liền làm tới, biết trước ngươi bất hiếu như vậy ngay từ khi sinh ngươi ra ta liền đánh chết ngươi!”
“Lão thái quân!” Mạnh thị thấy Lê Hi bị đánh liền đứng dậy chạy tới che chở liền bị hắn đẩy nhẹ ra.
Quải trượng nặng trịch đập lên lưng Lê Hi phát ra tiếng bụp nặng nề. Trong mắt Tô Ức Cận hiện lên một tia khoái chí, nhưng trên mặt lại giả vờ giữ chặt tay lão thái quân, khuyên bà ta không nên tức giận.
Lê Hi hiển nhiên thấy vẻ mặt sung sướng khi thấy người gặp họa của ả, hắn quỳ gối trước mặt lão thái quân, khẩn thiết nói “Tổ mẫu, Cảnh Hành biết người vì cô cô (mẹ của Tô Ức Cận) mất sớm nên khổ sở trong lòng. Lại thương tiếc Ức Cận tỷ tỷ lẻ loi hiu quạnh, không muốn tỷ ấy chịu ủy khuất. Nhưng người không thể vì thế mà hiểu lầm phụ thân. Phụ thân sở dĩ đưa tỷ ấy đến thôn trang đều là vì sức khỏe của người. Ngày thường vãn bối chúng ta ho khan hai tiếng cũng không dám tới viện trạch của người, sợ người bị lây bệnh. Huống chi Tô Ức Cận là bị bệnh hiểm nghèo, dựa theo quy củ thì phải lập tức báo quan, đưa đi cách ly, miễn lây bệnh cho người khác. Nhưng Tô Ức Cận lại không hề lo ngại, thậm chí còn cố ý dựa vào người của tỗ mẫu, cho nên phụ thân mới tức giận. Xin tổ mẫu suy xét, nhà chúng ta không thể giống với những nhà bình dân khác được. Nếu luyến tiếc không đem tỷ ấy đi cách ly thì sẽ bị mọi người đàm tiếu. Hơn nữa Tề quận vương phủ chúng ta là một gia tộc khác họ trong hoàng thất, rất nhiều ánh mắt săm soi đang chờ lột trần những lỗi sai của chúng ta. Nếu hôm nay chuyện của Tô Ức Cận mà nháo lớn ra ngoài thì ngày mai quan Ngự Sử sẽ tới đây trách tội phụ thân quản gia không nghiêm. Hơn nữa trong những ngày gần đây Thất hoàng tử hay tới Tề quận vương phủ làm khách. Thất hoàng tử còn phải vào triều, nếu bình an vô sự thì không sao, chứ lỡ lây bệnh thì sẽ liên lụy đến thánh thượng. Tề phủ chúng ta có chết mấy trăm vạn cái mạng cũng chưa hết tội! Cảnh Hành làm càn, mong tổ mẫu nghĩ lại!”
“Này…” Tề lão thái quân nghe vậy có chút do dự. Bà ta rất chán ghét Mạnh thị và Lê Hi, thích sự lấy lòng của Sườn phi và Tô Ức Cận, nhưng bà ta càng thích quyền thế hơn. Bà ta sao có thể trơ mắt nhìn sản nghiệp mấy trăm năm của Tề gia sụp đổ được? Bên nặng bên nhẹ, bà ta so với ai khác đều hiểu rõ hơn cả.
Lão thái quân nghĩ nghĩ một hồi, ánh mắt dừng trên người Tô Ức Cận có chút phức tạp.
Tô Ức Cận thấy lão thái quân chần chừ, trong lòng hốt hoảng, không thèm chờ Tề Tuấn Khôn đi thỉnh ngự y về rồi thông đồng hạ bệ Lê Hi, vội vàng quỳ xuống nói hết sự thật “Ngoại tổ mẫu, cữu cữu, Ức Cận oan uổng! Ta không có bị bệnh hiểm nghèo gì cả, chính hương dưỡng thần của thế tử tặng khiến ta ra nông nổi này!”
Vẻ mặt Tô Ức Cận thê lương, vừa lau nước mắt vừa kể hết mọi chuyện.
Từ khi ả dùng hương liệu do Lê Hi tặng, lúc đầu cảm thấy buồn ngủ vì nghĩ đó là hương dưỡng thần có tác dụng mạnh, cho nên không có để ý nhiều. Nhưng ai ngờ trên mặt, trên người của ả xuất hiện rất nhiều chấm đỏ li ti như bệnh sởi, mặt lại bị phù thủng nữa, sao có thể gặp người được? May mắn có dược cao nên mới giảm bớt phần nào.
Tô Ức Cận gục mặt lên đùi lão thái quân khóc nức nở “Ngoại tổ mẫu, người hiểu rõ Ức Cận mà, nếu không phải thực sự nghiêm trọng, sao Ức Cận lại để người lo lắng được? Hơn nữa hương liệu này có vấn đề, thị nữ Hồng Tụ, Lục Y đều có thể làm chứng, Ức Cận không có nói bừa đâu!”
“Đúng là già mồm át lẽ phải!” Lê Hi đánh gãy lời nói của Tô Ức Cận, ngữ khí trào phúng phản bác “Hương dưỡng thần này là do tỷ tỷ trước mặt Thất hoàng tử xin cho ta. Trước khi tặng cho ngươi, ta không thể nào mở được cơ quan của cái hộp do chính Ngự Tạo (người làm ổ khóa trong cung) làm ra. Ta bất quá chỉ là một thế tử nho nhỏ, làm sao có quyền hạn làm phiền đến Ngự Tạo chứ? Huống chi, ngươi vẫn cường điệu mình bị bệnh hiểm nghèo đều do hương liệu, nhưng vì sao hai thị nữ hầu bên cạnh ngươi lại không có ảnh hưởng gì? Thật đúng là đổi trắng thay đen, đảo lộn thị phi, rõ ràng là cố ý vu hại ta!”
“Này…” Tô Ức Cận bị Lê Hi ép hỏi, nhất thời không tìm được lời phản bác. Tề lão thái quân nghe Lê Hi nói, đối với Tô Ức Cận sinh ra vài phần nghi ngờ.
“Lão thái quân, xin người tin tưởng Ức Cận. Thị nữ không bị ảnh hưởng là do không tiếp xúc với hương liệu thường xuyên như Ức Cận. Hầu hạ gác đêm sẽ có đổi ca, thay phiên nhau, không có cố định một người. Chờ đêm qua trời sáng, mở cửa sổ là hương liệu gì đó sẽ bay hết, đương nhiên sẽ không ảnh hưởng gì. Điều này cũng đâu chứng minh hương liệu kia nếu dính lên người thì sẽ không có vấn đề chứ!” Tô Ức Cận phẫn hận nhìn Lê Hi, cố sống cố chết mà cãi.
“Vậy kêu lang y tới kiểm nghiệm đi!” Lê Hi quỳ xuống hướng lão thái quân và Tề quận vương dập đầu “Tổ mẫu, phụ thân, Cảnh Hành tự nhận mình là người quang minh lỗi lạc, sẽ không làm chuyện hại người. Khẩn cầu hai người vì Cảnh Hành làm chủ, cho mời lang y đến cấp Cảnh Hành một cái công đạo!”
Tề quận vương và lão thái quân cũng thấy được trong chuyện này có điểm kì quái, nên gật đầu đáp ứng. Tề Tuấn Khôn đi thỉnh ngự y còn chưa có về, mà Hồ đại phu thường xuyên đến bắt mạch cho lão thái y cũng tới rồi. Tề lão thái quân phân phó thị nữ cầm hương liệu đưa cho ông ta xem xét.
Lúc sau thị nữ trở lại, bùm một tiếng quỳ gối xuống đất, giống như đã nghe cái gì đó động trời khiến người ta sợ hãi, sợ không hề nhẹ.
Thấy tình trạng như vậy, lão thái quân biết hương liệu kia có vấn đề.
Nhưng Lê Hi lại làm ra vẻ thề thốt son sắt, rõ ràng không biết hương liệu kia có vấn đề.
Chẳng lẽ là Tề Nguyệt Như?
Lão thái quân nhớ tới Lê Hi có nói được Tề Nguyệt Như tặng, trong lòng không khỏi có chút cân nhắc.
Thất hoàng tử đối với Tô Ức Cận có ý, đây là chuyện cả nhà đều biết. chẳng lẽ Tề Nguyệt Như bất mãn, cho nên mượn tay Lê Hi hãm hại Tô Ức Cận?
Nếu là đúng như vậy…
Nghĩ vậy, Tề lão thái quân và Tề quận vương liếc nhau một cái, mở miệng dò hỏi “Hồ đại phu nói thế nào?”
“Hồ đại phu nói, biểu tiểu thư bị bệnh sởi là do thân thể không thích hợp với hương liệu này. Chỉ cần không tiếp xúc nữa thì sẽ tự động khỏi, không cần bốc thuốc. Tuy rằng hương liệu này không có hại gì nhiều cho người khác, nhưng là… nó có chỗ lo ngại.”
“Là sao?” Tề lão thái quân ép hỏi.
Thị nữ nuốt nước miếng trả lời “Theo lời Hồ đại phu nói thì, hương liệu này có pha lượng lớn xạ hương, rất có lợi đối với những người làm việc nhiều. Nhưng nếu là nữ tử mang thai, không quá ba ngày thì sẽ bị xảy thai. Nếu là nữ tử chưa chồng dùng dài lâu sẽ ảnh hưởng đến đứa nhỏ sau này, nghiêm trọng hơn sẽ khó thụ thai.”
“Tại sao lại như vậy…” Sắc mặt Lê Hi trở nên tái nhợt, thì thào lẩm bẩm “Lúc tỷ tỷ ban cho ta hương liệu đã nói, cái này do Tiếu phi lo lắng tỷ tỷ hao tổn tâm tư mà sinh bệnh nên đã tặng tỷ tỷ hương liệu dưỡng thần kia…”
Tề quận vương và lão thái quân biến đổi sắc mặt.
Sự tình bỗng nhiên trở nên phức tạp, hương liệu này do Tiếu phi tặng cho Tề Nguyệt Như, chắc chắn có mưu đồ xấu với cái thai trong bụng Tề Nguyệt Như. Nhưng dù sao đó cũng là chuyện riêng của Thất hoàng tử, là thứ bọn họ không vươn tay tới quản được.
Tề lão thái quân trầm ngâm một hồi, nói “Cũng may không phải bệnh hiểm nghèo gì, mau hảo hảo dưỡng bệnh cho tốt đi! Dù sao trong nhà cũng có thuốc mỡ thượng hạng, không cần phải mời đại phu bắt mạch đâu. Nữ tử mang bệnh không nên đi ra ngoài.”
“Ngoại tổ mẫu…” Tô Ức Cận trợn tròn hai mắt, hoàn toàn không ngờ lão thái quân vốn vô cùng sủng ái ả lại đối xử với ả như vậy
“Không cần nhiều lời. Không bị bệnh là tốt rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi, chừng nào hết bệnh thì đến thỉnh an ngoại tổ mẫu.” Tề lão thái quân nói xong liền mang thị nữ rời đi.
Kết cục biến thành Tô Ức Cận bị cấm túc.
Vừa bước chân ra cửa, bà ta kêu người cầm hộp hương liệu đi, sau đó nói với Tề quận vương dặn lão sáng sớm mai đến Túc vương phủ xin bái thiếp, bà ta muốn đích thân bái kiến vương phi.
Tề quận vương đáp ứng, trước tiễn lão thái quân xuất môn, sau đó quay trở lại.
Lấy tội danh hầu hạ không chu đáo, Tề quận vương sai người đánh hai thị nữ của Tô Ức Cận mỗi người 50 roi để làm gương cho những người khác. Cũng nghiêm cấm hạ nhân thảo luận chuyện ngày hôm nay, nếu bên ngoài có ai đó đồn đãi về chuyện này mà lọt vào tai lão thì ai cũng đừng hòng sống nổi.
Trước khi đi, lão liếc nhìn Sườn phi quỳ một bên, lãnh đạm nói “Kể từ hôm nay, thu hồi quyền chưởng quản của Sườn phi, cấm túc Tề Tuấn Khôn.”
“Quận vương!” Sườn phi vội vàng lết tới nắm lấy ống tay áo lão, đôi mắt ánh đầy lệ quang, ngữ khí cầu xin, trông vô cùng nhu nhược đáng thương.
Tề quận vương lại không thèm để ý, đá văng ả ta ra, lạnh lùng nói “Nếu có thời gian cầu xin ta thì không bằng về dạy lại nhi tử của ngươi đi! Bị một nữ nhân mê hoặc đến thần hồn điên đảo, ngoan ngoan bị người ta sai khiến, còn trộm lấy lệnh bài thỉnh ngự y, đúng là giỏi mà! Nhiều năm đọc sách như vậy mà chẳng tiến bộ lên được, đọc sách hay là lấy sách cho chó ăn hết rồi!”
Nói xong liền phất tay áo rời đi, không thèm ngoái đầu lại. Sườn phi còn muốn nói gì thì bị thị nữ áp tải dẫn về phòng.
Trong nháy mắt, trong viện trạch của Tô Ức Cận không còn ai cả, chỉ còn lưu lại Lê Hi đang trông coi phạt hình.
Nghe tiếng kêu rên của Hồng Tụ và Lục Y ngoài sân, Tô Ức Cận nhịn không được gắt gao siết chặt vả vai.
Từng bước sai, từng bước sai.
Ai mà nghĩ đến hộp chứa hương dưỡng thần kia do chính Tiếu phi tặng Tề Nguyệt Như để hãm hại cái thai trong bụng nàng đâu?
Ả vốn nghĩ muốn mượn cơ hội này kéo hai người họ xuống ngựa, kết quả lại khiến ả bị cấm túc. Không chỉ làm liên lụy đến Tề Tuấn Khôn, ngay cả lão thái quân cũng đối mình sinh lòng hoài nghi.
Tề Cảnh Hành chết tiệt!
Tô Ức Cận hung hăng trừng Lê Hi, thầm mắng trong lòng.
Lê Hi vốn quay lưng về phía ả như cảm nhận được ánh mắt của ả liền quay đầu nhìn ả một cái.
Đôi mắt đá mèo hắc bạch phân minh lộ ra tùy tiện mà tươi đẹp, nhưng khóe môi nhếch lên lộ ra tia cười lạnh làm người ta không rét mà run.
Hắn nhấc chân đi đến trước mặt Tô Ức Cận, cây roi dính đầy vết máu bắn lên trường bào của hắn loang lỗ từng vết máu, càng làm cho người ta sợ hãi hơn.
Tô Ức Cận e ngại lui về phía sau, mở to hai mắt gắt gao nhìn hắn.
Lê Hi thấy thế thì dừng lại, mở miệng nói “Công việc phụ thân sai ta làm đều đã làm xong thỏa đáng, xin cáo từ. Nhưng trước khi đi, ta muốn nhắc nhở Ức Cận tỷ tỷ một câu. Cái gì không nên làm thì đừng có làm, nếu không sẽ gặp họa sát thân!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT