Tờ giấy màu đen mang cảm giác nguy hiểm, dòng chữ ngắn ngủi đó cũng tràn ngập uy hiếp ác ý.
Nguyên Mạt Ly vô cùng thấp thỏm không yên.
Trên người ả bí mật nhiều lắm, hoàn toàn không biết người gửi thư đến biết bí mật nào của ả.
Phẫu thuật thẩm mỹ thay đổi gương mặt, đạo văn, loạn luân, sống lại đều là những bí mật mà ả muốn che dấu nhất.
Trong lòng tràn ngập bất an và sợ hãi đến nỗi Nguyên Mạt Ly hận không thể lập tức tóm lấy người gửi thư đến trước mặt chất vấn. Nhưng người gửi thư hành động rất cẩn thận, ả không thể tìm ra bất kỳ manh mối nào. Từ lúc ả nhận được bức thư tưởng người đó sẽ liên lạc với ả nhưng không, thậm chí ngay cả ý đồ đưa ra điều kiện uy hiếp chiếm lợi gì cũng đều không có.
Tình hình án binh bất động của đối phương khiến ả sinh ra ảo giác lúc nào cũng có người giám sát theo dõi mọi hành động của ả, ngay cả cuộc sống thường ngày cũng bị ảnh hưởng không ít.
Rốt cuộc cho đến một ngày, ả ngoài ý muốn phát hiện ra người gửi bức thư đó chính là bí thư luôn đi theo bên cạnh Nguyên phụ. Ngay sau đó, ả tình cờ gặp lại người phục vụ ở khách sạn Francis Hamilton, điều này khiến ả ngửi thấy mùi vị của một âm mưu nào đó.
Không ngờ người phục vụ mà ả mua chuộc lại xuất hiện trong phòng làm việc của Nguyên phụ, hơn nữa thái độ của hắn ta đối với Nguyên phụ trông vô cùng thân thiết.
Trách không được, Nguyên Mạt Ly cúi đầu nở nụ cười.
Ả vốn nghĩ là do Lê Hi thiết kế hãm hại ả nhưng không ngờ chủ mưu đằng sau mới thực sự là Nguyên phụ – cha ruột của ả.
Thì ra đây chính là kết cục sớm được lão an bài hòng khống chế ả trong lòng bàn tay, mà ả cũng ngây ngốc nhảy vào đó.
Về phần bức thư kia, chẳng qua là lời cảnh cáo nhắc nhở ả an phận. Nói cho ả biết chẳng qua ả chỉ là một quân cờ, không nên sinh ra tâm tư không nên có.
Hung hăng xé nát bức thư trong tay thành mảnh vụn, Nguyên Mạt Ly nản lòng về phòng ngã lên giường.
Từ khi Lê Hi đi rồi, Nguyên phụ dồn toàn bộ tinh lực vào người ả.
Sự khống chế đến điên cuồng khiến ả không tài nào thở nổi, vì tự bảo vệ mình, ả không ngừng giao ra những phương thức điều chế kinh diễm của đời trước, cũng đề tên Nguyên gia lên những phương pháp đó.
Một lần nói dối là từ từ lòi ra hàng trăm lần nói dối tiếp theo. Vì sợ người khác phát hiện ra phương pháp phối hương có lai lịch không rõ, ả đã phải tiêu tốn phần lớn thời gian và tinh lực để lấp liếm che dấu. Mà con đường luyện hương thành công mà ả hằng mơ ước kia cũng bởi vì vậy mà tạm gác qua một bên. Đến cuối cùng, trừ khi có người hỗ trợ nếu không chỉ có một mình ả làm thì vô cùng khó khăn.
Nguyên Mạt Ly rốt cuộc cũng hối hận, ả nghĩ mãi không ra, vì sao lúc trước ả nhất quyết muốn quay lại Nguyên gia chứ?
Nhưng rất nhanh, một sự việc xảy ra khiến tâm tình trượt xuống đáy cốc của ả dấy lên chút hy vọng.
‘Anh Lan Lạc’, một tập đoàn cao cấp chuyên điều chế nước hoa thuộc gia tộc Rednok đứng đầu về sản xuất xa xỉ phẩm đến từ nước Anh, tập đoàn này thành lập chi nhánh ở Trung Quốc, hơn nữa còn đang chiêu mộ những thanh thiếu niên có tài năng trong lĩnh vực điều chế nước hoa.
Tấm thiệp mạ vàng được chế tác tinh mỹ, bốn góc còn khắc hoa văn rỗng, trên trang giấy thuần trắng cứng cỏi có dòng chữ viết bằng bút lông ngỗng mang đậm khí chất quý tộc, tựa như một thế gia lâu đời trong hoàng tộc nước Anh, vô cùng xa hoa mà tao nhã.
“Cơ hội tới rồi!” Vuốt ve thiếp mời trong tay, Nguyên Mạt Ly hưng phấn thì thào nói, giống như không hề liên qua gì đến bộ dáng tuyệt vọng của ả trước đó. Ả nhanh chóng đi đến phòng nghiên cứu của mình, lấy một phương thức điều chế hương đặc thù ra rồi viết một bản giới thiệu vắn tắt.
Tờ giấy thoang thoảng tỏa ra mùi hương trong veo của trái cây, Nguyên Mạt Ly nở nụ cười đắc ý đã lâu không thấy.
Ông trời chưa có vứt bỏ ả, chỉ cần leo lên được cái thuyền lớn của gia tộc Rednok, ả mới có thể thành công thoát khỏi Nguyên gia.
Nước Anh, học viện Thomas Jefferson.
Từ cái lần đáp ứng lời mời của Lons Rednok, Lê Hi cảm thấy người nam nhân mang phong cách nghiêm cẩn cấm dục của Phái Thanh Giáo này như được bật chốt mở đặc biệt nào đó, làm cho hắn thấy thêm một mặt khác lãng mạn không kém gì người Pháp của y.
Nhìn ly kem trước mặt làm từ xoài và kèm theo một bó hoa nguyệt quế, Lê Hi bất đắc dĩ xoa xoa cái trán.
Không hổ danh là quý tộc, biết thực vật phối hợp với loại hoa nào để trở nên bắt mắt.
Mùi hương tươi mát của hoa nguyệt quế quả thực rất thích hợp với vị ngọt của kem xoài.
Chẳng lẽ Lons Rednok thật sự không biết ý nghĩa của hoa nguyệt quế sao? Lê Hi bất đắc dĩ thở dài.
Loại ca ngợi như ‘Bàn tay xinh đẹp như ánh trăng’ này thật sự không phù hợp với một thiếu niên.
Không nhìn đến ánh mắt chế nhạo của đám học sinh xung quanh, Lê Hi đứng dậy cầm theo kem xoài và hoa nguyệt quế rời khỏi phòng học.
Thư viện của học viện Thomas Jefferson nằm khuất sau cây ngô đồng trông rất yên tĩnh, Lê Hi thích ý dựa vào lưng ghế mềm hưởng thụ buổi trà chiều.
Vị ngọt của xoài và vị béo của bơ sữa hòa quyện lại tạo thành tư vị tuyệt vời làm cho tâm tình của Lê Hi tốt hơn rất nhiều.
Cầm lấy hoa nguyệt quế đưa lên mũi nhẹ nhàng ngửi, Lê Hi thoải mãi híp lại đôi mắt.
Tuy rằng ý nghĩa của loài hoa này không thích lắm nhưng mùi hương thật sự rất tuyệt.
Theo góc độ nào đó mà nói, Lê Hi không có bài xích Lons Rednok theo đuổi hắn. Tuy rằng nhân vật này so với nguyên tác có khác biệt rất lớn nhưng Lons Rednok của hiện tại mang theo sự ôn nhu mà cường thế, phương thức thân cận vừa ân cần vừa rõ ràng, luôn tôn trọng sự riêng tư của hắn.
Có điều ngoại trừ ông quản gia già mỗi ngày đều giúp Lons Rednok xoát độ hảo cảm!
Nghĩ đến bữa ăn tối sắp tới đầy nguyên tắc phiền phức và tài liệu về các địa điểm giúp người yêu hẹn hò đồng thời gia tăng tình cảm mà quản gia sắp xếp, Lê Hi cảm thấy cuộc sống của hắn ngày càng vất vả.
Hừ, Lons Rednok này đúng là Phái Thanh Giáo giả nhân giả nghĩa, cư nhiên vọng tưởng lợi dụng người khác tới tẩy não hắn, xem ra thái độ của hắn có chút dung túng hòa hảo nên y mới trở nên đắc ý vênh váo đến vậy!
Bởi vậy, hắn quyết định từ rày sắp tới tuyệt đối không được đồng ý bất kì lời mời nào của y nữa!
Lê Hi nghĩ ngợi một hồi rồi nhanh chóng ăn nốt muỗng kem xoài cuối cùng, đôi mắt xếch khẽ híp lộ ra vẻ gian xảo.
Mà ở bên kia, Lons Rednok đang lật xem tài liệu được người hầu đưa đến.
“Tất cả đều ở đây?”
“Vâng.” Người hầu cẩn thận đáp lời.
Lons Rednok tỉ mỉ xem xét tài liệu một hồi, dựa vào bản trình bày vắn tắt của phương pháp điều chế hương mà rút ra sơ yếu lí lịch của đối phương.
Trên đó có dán bức ảnh chụp một cô gái có vẻ ngoài quyến rũ mê người, đôi mắt hơi xếch toát lên vẻ kiêu ngạo và gian xảo. Phần giới thiệu vắn tắt của cô gái rất dụng tâm, trang giấy được ướp lên một mùi hương ngọt lịm đặc biệt, hương thơm thoang thoảng như có như không khiến người ta không khỏi suy tư sâu xa.
Nhưng phong cách này làm cho Lons Rednok cảm thấy rất quen thuộc, suy nghĩ một hồi, ánh mắt bình tĩnh của y hiện lên một tia nghi ngờ, giọng nói cũng trở nên rét lạnh “Chân Mạt Ly là ai?”
Người hầu dựa vào tài liệu có liên quan giới thiệu cho y “Chân Mạt Ly, thanh niên luyện hương sư có tài năng mới phất lên của Trung Quốc. Nghe nói trước đó được giáo dục bài bản chính thống ở Pháp, phong cách luôn thay đổi, lại khéo léo đưa đẩy, có danh tiếng rất tốt trong giới luyện hương sư. Hơn nữa cô ta còn có một vị hôn phu là họ hàng không xa cũng không gần – Nguyên Sĩ Minh, nghe nói lúc đầu là tiểu thúc của cô ta. Hiện nay cô ta ở Trung Quốc cũng rất có danh vọng, đạt được nhiều thành tựu trong giới luyện hương, có thể sánh ngang với các bậc tiền bối đi trước.”
“Sánh ngang với các bậc tiền bối?” Lons Rednok nhíu mày, rõ ràng không đồng ý với đánh giá của người hầu. Nhìn chằm chằm khuôn mặt diễm lệ quá mức kia trong chốc lát, khí tức xung quanh y dần trở nên âm trầm nguy hiểm.
Người hầu cúi đầu không dám thở mạnh.
Không khí trong phòng ngày càng đông lạnh, ánh mắt thâm thúy của Lons Rednok trở nên sâu hoắm nhưng vẻ mặt tao nhã nghiêm túc vẫn không thay đổi. Thật lâu sau, y mới chậm rãi mở miệng “Đi thăm dò chi tiết về cô gái này.”
Khác với giọng nói Scotlanh trầm thấp quyến rũ thường ngày, hôm nay phá lệ trông có vẻ lạnh lẽo như băng giá, mang nặng sự sát phạt quyết đoán.
Người hầu nơm nớp lo sợ vâng mệnh rồi lập tức xoay người rời đi. Trước khi rời đi, hắn ta lơ đãng liếc qua tấm hình chụp của Chân Mạt Ly thì mới vỡ lẽ nguyên nhân tại sao Lons Rednok tức giận.
Khuôn mặt của nữ nhân này trông rất giống với búp bê phương Đông kia, bất quá khí chất lại khác biệt.
Ánh mắt của búp bê phương Đông kia phóng khoáng mà trong suốt, còn nữ nhân này lại lộ ra mười phần phong trần.
Trách không được công tước lại tức giận, người hầu thầm cảm thán trong lòng.
Chỉ mong đó là khuôn mặt trời sinh của cô ta, nếu không chắc chắn cô ta sẽ chết thảm dưới cơn giận dữ ngút trời của công tước.
Sau khi người hầu rời khỏi, không khí trong phòng dần trở lại bình thường.
Ném tư liệu của Nguyên Mạt Ly qua một bên, Lons Rednok cũng cởi luôn đôi bao tay vừa chạm qua phần tư liệu kia ra rồi quăng vào sọt rác.
Cẩn thận rửa sạch hai tay cho đến khi không còn mùi hương kia nữa, Lons Rednok mới giảm bớt cảm giác ghê tởm trong lòng xuống một chút.
Từ trên bàn cầm lấy một bình đựng hương tinh xảo màu ngọc lưu ly kèm theo một bản giới thiệu vắn tắt về loại hương và phương pháp điều chế, một mùi hương quyến rũ lòng người dần phát tán ra ngoài.
Đây chính là sản phẩm mới nhất của Lê Hi được hoàn thành vào một buổi tối ở lâu đài Carnarvon.
Hoa hồng Bulgari mang đến cho hắn linh cảm mới. Vì tìm ra mùi hương thích hợp để phối cùng, Lê Hi cơ hồ chạy đến rất nhiều công viên hoa hồng ở Châu Âu, cuối cùng tìm được hoa hồng thích hợp ở lâu đài Carnarvon để làm nguyên liệu phụ.
Có thể làm ra loại hương tuyệt vời như vậy, Lê Hi đã bôn ba chạy nhảy khắp nơi mới điều chế thành công, vậy mà bây giờ lại ở trong tay của một ả đàn bà ở tít Trung Quốc xa ngàn dặm!
Không thể nghi ngờ đây chính là đạo văn. Chân Mạt Ly ác ý lấy cắp phương pháp điều chế của Lê Hi, đã thế còn muốn vọng tưởng dùng cái này để tìm chỗ đứng ở gia tộc Rednok.
Hành động ác liệt này làm cho Lons Rednok vô cùng tức giận, y híp mắt lại, trong lòng đã tính kế sẵn.
Lớn giọng gọi người hầu vào, y phân phó “Nhắc nhở Contreras an phận chút, làm tốt việc nên làm, không cần phát sinh quan hệ không tốt gì với Chân Mạt Ly!”
Nhớ lại gương mặt của Chân Mạt Ly giống Lê Hi đến tám chín phần, sự tức giận của Lons Rednok lại tăng lên.
Tuy rằng nữ nhân đó chỉ là đồ dỏm, nhưng y vẫn không chịu được khi có một gương mặt giống với người mình yêu nằm dưới thân kẻ khác rên rỉ, nhất là tấm hình đính hôn của nữ nhân đó với Nguyên Sĩ Minh.
Đúng là cái đồ đáng chết!
Lons Rednok cúi đầu uống tách hồng trà, hương vị chua sót nơi đầu lưỡi làm cho tâm tình của y thêm hậm hực.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT