Tuy rằng đáy lòng Mặc Thiên Trần khát vọng không màng tất cả muốn chiếm hữu Hạ Diệc Sơ vào trong xương tủy, để cảm nhận được sự tồn tại của nhau, nhưng trong lòng cuối cùng vẫn nhớ thương chuyện Hạ Diệc muốn lên đường.
Cho nên, lúc này đây, tuy rằng động tác của hắn có mất khống chế, nhưng rất nhanh đã buông tha Hạ Diệc Sơ, không có làm tàn nhẫn như lần đầu tiên.
Ngày hôm sau, thời điểm Hạ Diệc Sơ tỉnh lại, toàn thân trên dưới trừ bỏ một ít đau nhức ở ngoài ra, cũng không còn cảm giác không khoẻ nào khác.
Buổi sáng, trong hoàng cung quả nhiên ra thánh chỉ, để Mặc Thiên Trần tức khắc đi tới huyện An Bình, sau này Mặc Thiên Trần chính là chủ nhân nơi đó, mong hắn không cần cô phụ kỳ vọng của Hoàng Thượng, hảo hảo chưởng quản đất phong, không có việc gì thì không cần hồi kinh.
Trong lòng Hạ Diệc Sơ và Mặc Thiên Trần bởi vì đã sớm biết kết quả này, cho nên thần sắc hai người đều thập phần bình đạm, Hạ Diệc Sơ gọi toàn bộ hạ nhân của phủ đệ lại đây, hiện giờ cô và Mặc Thiên Trần cần đi huyện An Bình, với tình huống trước mắt của Thất hoàng tử, người bên ngoài nhìn thấy chính là không được Hoàng Thượng yêu thích, gặp phải tiết tấu rơi đài.
Cho nên, Hạ Diệc Sơ cũng trực tiếp nói rõ ràng, nếu nguyện ý lưu lại, cũng có thể tiếp tục ở tại phủ đệ giữ nhà, tiền tiêu vặt như cũ, mà không muốn lưu lại, Hạ Diệc Sơ cũng sẽ đưa bọn họ kế ước bán thân, hơn nữa sẽ cho mỗi người mười lượng bạc.
Là đi là ở, hết thảy đều nắm giữ ở chính trong tay bọn họ.
Hạ Diệc Sơ lời này vừa ra, hạ nhân phía dưới cãi cọ ồn ào, cũng không biết là ai dẫn đầu, cuối cùng một đám, đều biểu lộ ý nguyện.
Nguyên bản gần trăm nô bộc, cuối cùng lưu lại, cũng chỉ là mười mấy người, còn lại đều đi lãnh bạc và kế ước đi rồi.
Hạ Diệc Sơ đối với kết quả này, trong lòng cũng không có bao nhiêu cảm xúc lớn, lập tức để người thu thập đồ đạc, giữa trưa cùng ngày, cùng Mặc Thiên Trần, thuê một tiêu cục, mang theo hành lí rời đi kinh thành phồn hoa náo nhiệt này.
Không chỉ có là Hạ Diệc Sơ và Mặc Thiên Trần, hai nha hoàn Hồng Nguyệt và Bích Ngọc cũng đi theo cùng nhau rời khỏi kinh thành, nhưng ngồi trên một chiếc xe ngựa khác.
Bích Ngọc là thám tử tổ chức đặt ở bên người Hạ Diệc Sơ, Hạ Diệc Sơ tất nhiên là không thể tùy tiện tìm lý do rồi đuổi nàng ta đi, hơn nữa giữ lại nàng ta còn hữu dụng, cho nên cũng không quản.
Nhưng đối với nha hoàn Hồng Nguyệt toàn tâm toàn ý hầu hạ Tô Nhiễm lúc trước hay cô bây giờ, Hạ Diệc Sơ vốn không nghĩ để nàng ấy đi theo mình tới địa phương gian nguy như huyện An Bình, muốn tìm một nơi đặt chân mới cho Hồng Nguyệt ở kinh thành. Tuy nhiên, Hạ Diệc Sơ vừa mới nói quyết định này, Hồng Nguyệt lập tức khóc ra, quỳ gối bên người Hạ Diệc Sơ, cầu xin Hạ Diệc Sơ không cần bỏ nàng ấy lại.
Bản thân Hạ Diệc Sơ, ăn mềm không ăn cứng, vừa thấy nước mắt Hồng Nguyệt, tâm Hạ Diệc Sơ tức khắc mềm, đành phải mở miệng đáp ứng.
Đoàn người mênh mông đi ra kinh thành, xuất phát hướng tới huyện An Bình.
Có lẽ huyện An Bình thật sự giống như trong lời đồn, cằn cỗi hiểm ác, nhưng lại cho Hạ Diệc Sơ và Mặc Thiên Trần một hy vọng mới.
Từ trước đến nay, cái gì nó cũng có hai mặt, ai biết được cái mình nhìn thấy có phải là sự thật hay không.
Huyện An Bình đối với những người khác, chỉ có thấy nguy hiểm và hiểm ác trong đó, nhưng đối với Mặc Thiên Trần và Hạ Diệc Sơ mà nói, đáy mắt bọn họ nhìn đến, lại là không chịu ước thúc, trời cao mặc chim bay, một đại bản doanh cực kỳ thích hợp bồi dưỡng thế lực của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT