*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vân Túc và Hà Ngự Chi mỗi người đứng một đầu lôi đài, trưởng thân ngọc lập, tựa Bắc Đẩu Thái Sơn, quy nhiên bất động, mà quanh thân hai người lại tỏa ra khí tràng cường đại, ẩn ẩn có xu thế muốn áp bức đối phương, tất cả mọi người dưới lôi đài đều câm như hến, sợ kinh động tới hai người.

Hai người trên đài bất động thanh sắc âm thầm đánh giá, mọi người dưới đài im lặng vô thanh nhìn, trong lòng không hẹn mà đều cùng hy vọng rằng cả hai sẽ nhào lên đánh nhau thật nhanh.

Tất cả những đệ tử đang xem đều đã nghe tiếng về thực lực của Hà Ngự Chi, một vài người lại càng hâm mộ, sùng bái hắn, bởi Hà Ngự Chi cũng không giống các luyện khí sư khác, thực lực tầm thường, ngược lại, hắn càng có thiên phú ở phương diện chiến đấu, mấy tháng trước chỉ dùng thực lực của bản thân mà mấy lần liên tục đánh bại vài đệ tử nội môn tu vi Kim Đan hậu kỳ, từ đó về sau tạo nên danh vọng cho bản thân ở Tất Vân tông, tuy rằng có thể không bằng mười thiên tài chiến tướng đứng đầu trong nội môn, nhưng cũng coi như là có chút danh tiếng.

Bởi vậy, lúc hắn tới sân luyện võ, đã nhanh chóng hấp dẫn một đám đệ tử tới xem và đặt tiền cược.

Tuy rằng tu vi của Vân Túc ở Kim Đan hậu kỳ đại viên mãn, nhưng Hà Ngự Chi vốn sơ ý, dù biết tu vi Vân Túc trên cơ mình, mới đầu không quá để ý tới Vân Túc, còn có chút lơ là, bởi vậy không hề nhận ra khí thế kinh người quanh thân Vân Túc kia.

Mà giờ khắc này, hắn cảm nhận được áp bách mà Vân Túc truyền tới, cả kinh trong lòng, nhanh chóng thu lại chút khinh thị lúc trước.

Bởi hắn biết, người trước này không hề giống những người trước đây, thực lực không bằng hắn.

Quả nhiên, đợi tới lúc hai người thực sự động thủ, Hà Ngự Chi mới biết mình vẫn còn xem nhẹ Vân Túc, bởi Vân Túc còn mạnh hơn trong tưởng tượng của hắn, chưa tới một lúc sau, hắn đã bị một chân của Vân Túc đạp bay sang lôi đài bên cạnh, bị kết giới cản lại một chút, sau đó bắn ngược trở lại, nếu không phải hắn nhào lộn một cái trên không trung, lúc rơi xuống đất cố gắng ổn định cơ thể, chỉ sợ bây giờ đã sớm chật vật nằm trên đất.

May mà Vân Túc ra tay không nặng lắm, hắn vẫn chưa bị thương chút nào, chỉ là ngực có hơi đau một chút mà thôi, nghỉ ngơi một lát là ổn.

Đám người xung quanh có không ít người thấy Hà Ngự Chi bị đánh bại, đều thất vọng thở dài, tiếng oán than dậy đất, bởi vì hơn phân nửa đám người thấy Vân Túc và Hà Ngự Chi tỷ thí đều cược cho hắn, lần này Hà Ngự Chi thua cuộc, trực tiếp làm cho không ít người tổn thất một khoản tiền kha khá.

Mà người cược cho Vân Túc thắng cũng có, tuy chỉ là một bộ phận ít người, nhưng họ đều nhất trí cao hứng phấn chấn chúc mừng nhau, chạy tới trước bàn lĩnh linh thạch của mình, vô cùng cao hứng cầm lấy túi trữ vật.

Hà Ngự Chi cũng bị đả kích, hắn tự biết thực lực của bản thân không thể nào so sánh được với cao thủ như Lang Kha, nhưng lúc trước từ khi đánh bại vài sư huynh đệ Kim Đan hậu kỳ xong, liền có chút đắc ý, không ngờ lần này tỷ thí với Vân Túc, tuy không làm cho hắn mất hết toàn bộ can đảm nhưng từ đó về sau không gượng dậy nổi, bị đả kích không nhỏ.

“Không ngờ rằng Vân đạo hữu thiên tư hơn người, tu vi và thực lực đều không tầm thường, tại hạ cam bái hạ phong, mặc cảm, thua tâm phục khẩu phục, chỉ sợ ta về tu luyện thêm mấy năm nữa cũng không thắng được một chiêu nửa thức trong tay Vân đạo hữu.” Hà Ngự Chi ủ rũ lắc đầu, sau đó lại nói, “Ta thấy nên về trước tu luyện thì hơn! Lang sư huynh, Vân đạo hữu, cáo từ!”

Vì thế, Hà Ngự Chi đến tràn đầy tự tin, đi lại phong vân thảm đạm, không mang theo nổi một gợn mây.

Dưới lôi đài có vài người thấy họ chỉ trong thời gian cực ngắn đã phân thắng bại, có không ít người đều lộ ra vẻ mặt kinh sợ, khó có thể tin nhìn Vân Túc, dù sao Hà Ngự Chi trong mắt họ, thực lực tuy không đứng đầu nhưng cũng có thể áp đảo quần chúng, không ngờ chỉ mất một lúc đã bị tu sĩ không rõ thân phận này đánh bại.

Bởi vậy, họ bèn suy đoán dưới đáy lòng rằng thực lực của Vân Túc có thể so sánh với mười chiến tướng đứng đầu của nội môn Tất Vân tông, hơn nữa, nếu so sánh với Lang Kha đệ nhất, ai thắng ai bại?

Đương nhiên, người ngoài không biết, Vân Túc và Lang Kha lại khá hiểu thực lực của đối phương, không lâu trước đó, họ tỷ thí ở thành Bích Ba một phen, nhưng cả hai đều thủ hạ lưu tình, tuy rằng cuối cùng Lang Kha kém hơn Vân Túc một chút, nhưng nếu là trận chiến sinh tử, nếu Lang Kha cương quyết liều mạng, chưa chắc đã không thể thắng được Vân Túc, chỉ là thực lực của Lang Kha quả thực không so được với Vân Túc.

Tuy nói vậy, chiến tướng đệ nhất Tất Vân tông này, thực lực không bằng Vân Túc, đây cũng là sự thật, hơn nữa muốn thắng được Vân Túc, khả năng có chút nhỏ.

Tuy rằng chuyện giới tu chân vô vị nhàm chán, thiếu nhiều điều lạc thú, nhưng Tất Vân tông quản thúc đệ tử khá rộng rãi, bởi vậy kết quả chính là, rất nhiều đệ tử lén làm nhiều chuyện, ví dụ cái chuyện đánh cược này là do một đệ tử nội môn nào đó phát minh ra.

Mà mười chiến tướng đứng đầu nội môn nói đến lúc nãy kia, cũng là các chư vị sư huynh đệ hoặc sư thúc bá thiên phú dị bẩm niên kỷ cực ít tuổi được các đệ tử ấn theo thực lực mà tiến hành bầu chọn, xếp hạng.

Đương nhiên những số liệu mà các đệ tử kia góp nhặt không quá chính xác, nhưng kết quả cuối vẫn có tính quyền uy, thực lực của mười chiến tướng trên bảng xếp hạng hơn kém nhau không nhiều, hơn nữa còn được một số trưởng lão tán thành.

Nhìn theo bóng dáng Hà Ngự Chi dần đi xa, còn chưa đợi Vân Túc xuống đài, trong đám người vang lên một tiếng hô to, đồng thời, có một thân ảnh màu tím bay ra, nháy mắt hạ xuống lôi đài, tu sĩ đứng trên lôi đài kia đứng đối diện với Vân Túc, rút một đại đao thân đen pha bạc ra, không nói một lời, lao lên chém về phía Vân Túc.

Mà giờ khắc này, Vân Túc quy nhiên bất động, đứng chắp tay sau lưng, tùy ý cho người kia tới gần, ngay cả lông mày cũng không nhíu một chút, không sợ hãi, vững tựa Thái Sơn.

Tất cả mọi người dưới đài kinh ngạc vì hành động của đệ tử vừa lên đài kia, dù sao hành động này rất có tính chất giậu đổ bìm leo, có thắng cũng sẽ bị lên án, mắt thấy Vân Túc sắp bị đệ tử kia chém trúng, họ còn tưởng Vân Túc bị dọa tới ngây cả người!

Nhưng ngay sau đó, họ mới là người phải sợ ngây người! Tất cả đồng loạt ồ lên một tiếng! Bởi ngay khi đại đao cách Vân Túc chỉ còn ba thước, lại đột nhiên không hiểu sao bị đẩy lùi! Hơn nữa còn không có ai thấy Vân Túc ra tay, chính xác mà nói, Vân Túc căn bản không ra tay, y chỉ lợi dụng kình khí trên người bắn bay người kia, tay… vẫn chắp sau lưng như trước.

Chuyện này càng đáng sợ! Trước chưa nói tới Vân Túc ở Kim Đan hậu kỳ, chưa đột phá tới Nguyên Anh kỳ, lại nói tới đệ tử vừa rồi bị đánh bay đi kia, thực lực gã cũng không yếu, hơn nữa cũng là Kim Đan hậu kỳ, chẳng qua là chưa tới đại viên mãn mà thôi, nhưng, điều này cũng không thể khiến cho Vân Túc không cần ra tay đã có thể đánh gã bay luôn chứ!

Họ nhất định là nhìn nhầm rồi! Đúng vậy! Tập thể mọi người dưới đài đều nhìn nhầm rồi!

Nhưng không cần biết họ tự ám thị bản thân trong lòng thế nào, sự thật vẫn là sự thật, cũng không thể nói không nhìn thấy thì chính là sự thật, bằng không chính là tự mình dối người.

Được rồi! Chuyện này cũng không có gì cả, thực ra vừa rồi họ thấy người này chưa tới một lát, đã có thể đánh bại Hà sư huynh (Hà sư đệ) siêu việt của họ, thế nên họ liền ý thức được vấn đề này, thực ra nghĩ lại cũng không phải là không thể tin được, nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên mà thôi! Chính là như vậy!

Ừ! Đúng vậy! Cứ như thế, vị sư huynh (sư đệ) bị đánh bay kia quả nhiên là quá yếu rồi có được không!

Sau đó, ánh mắt bình tĩnh của mọi người tiếp tục duy trì nhìn sư huynh (sư đệ) bị đánh bay ra sau, đập vào kết giới, lại bị ngã vật ra đất, rồi lại tiếp tục bình tĩnh nhìn gã phun một ngụm máu tươi, nhìn gã hôn mê bất tỉnh.

Nhìn một màn này, tiếng lòng của tất cả mọi người đều là: hài tử đáng thương này!

Trong đám người lại có một thiếu nhiên mặc mặc áo tím đi ra, có điều lần này không phải là tới khiêu chiến Vân Túc, hắn chỉ là đi tới ngồi trước mặt tên đệ tử hôn mê kia, gọi hai tiếng sư huynh, thấy hoàn toàn không có phản ứng gì, biết hắn bị thương không nhẹ, thế là thiếu niên kia sợ hãi nhìn thoáng qua Vân Túc trên mặt vẫn không một gợn sóng, ôm lấy đệ tử hôn mê kia lên, nhanh chóng chạy vội xuống lôi đài.

Lang Kha thấy Vân Túc không thèm động một đầu ngón tay đã đánh bại người, sự sùng bái trong lòng kéo dài như nước sông chảy không dứt, tựa như Hoàng Hà Trường Giang trường tồn không ngưng. Tuy rằng hắn đã sớm biết thực lực của Vân Túc có thể đánh thắng hắn, nhưng vẫn vạn phần sợ hãi phong thái của y.

Nếu Cung Tiểu Trúc mà ở đây nhìn thấy động tác khốc soái này của Vân Túc, nhất định sẽ hét to đã nghiền, quả là quá soái rồi, độ hâm mộ sùng bái trong lòng thi nhau bay lên, trực tiếp sùng bái Vân Túc tới độ mù quáng.

Đương nhiên, Tiểu Trúc lúc này cũng nên trở về rồi! Vân Túc nghĩ trong lòng.

Có một sẽ có hai, tuy rằng thực lực của Vân Túc thật khiến không ít người giật mình, nhưng cũng không ngăn cản được lòng hiếu thắng của họ, đều là nam nhân mà! Có ai lại cam tâm bản thân thua kém hơn người khác chứ, thế nên kết quả có thể lường trước được, người này vừa lên đài khiêu chiến Vân Túc, người kia lại lập tức lên đài tỷ thí với y, làm cho Vân Túc không có chút cơ hội kịp thở.

Nếu không phải mọi người đều chắc chắn những người này không có thù oán với Vân Túc, chỉ sợ người khác nhìn thấy còn tưởng rằng họ liên hợp lại muốn đấu liên tục khiến Vân Túc mệt chết, có điều nhìn hình ảnh này, thật quá hung tàn! Làm đệ tử ưu tú của đại tông môn, sao có khả năng này chứ!

Tuy rằng dưới đài có rất nhiều người sau khi biết tình huống của Vân Túc liền sinh ra cảm giác khinh thường, bài trừ trong lòng, cảm thấy tu sĩ như Vân Túc không có môn phái nào để dựa vào, cho dù tu vi và thực lực không tầm thường thì sao chứ? Nói không chừng một lúc nào đó liền bị người khác giải quyết, hoặc bị lạc lối giữa con đường tu chân, cuối cùng không trở lại được.

Có điều cũng có một vài người vô cùng khâm phục y, còn suy đoán xem người này có thể bị thu nhập vào Tất Vân tông, trở thành đồng môn với họ không.

Chẳng qua không cần biết họ nghĩ thế nào, dù sao bây giờ có rất nhiều đệ tử bởi nhìn thấy tiềm lực của Vân Túc vô hạn, có thể tạo ra vô số lợi ích cho họ, thế nên không ngừng lấy linh thạch trên người ra đi đánh cược, hơn nữa đều đặt cho Vân Túc, có rất nhiều đệ tử dùng mấy viên linh thạch hạ phẩm trong tay đã kiếm về được cả đống linh thạch cho mấy tháng liền, tất cả những linh thạch này hoàn toàn không phí chút sức lực nào đã kiếm về được, quả là không thể lời hơn!

Theo thực lực bách chiến bách thắng của Vân Túc, nhất là có vài lần đánh bại cả mấy tu sĩ Nguyên Anh kỳ, người vốn chưa từng để ý tới tình huống bên này cũng bắt đầu chú ý tới.

Ngay khi Vân Túc đánh ngã một đệ tử Kim Đan trung kỳ, lúc này, từ ngoài đám người có một người dáng hình thon dài, bạch diện thư sinh, nơi hắn đi, tất cả mọi người đều tản ra, nhường đường cho hắn, ánh mắt người xung quanh đều di chuyển theo thân ảnh của hắn, trực tiếp nhìn cho tới khi hắn đứng trên lôi đài cùng Vân Túc.

Ngay giờ khắc này, ánh mắt Vân Túc hơi chợt lóe, đám người ngoài càng thêm chú ý tới nơi này, sau đó nhìn tu sĩ đối diện như bạch diện thư sinh kia, hơi có chút suy tính.

“Tại hạ Trác Thiên Bảo, xin đạo hữu chỉ giáo nhiều nhiều!”

Trác Thiên Bảo, xếp hạng thứ hai trong mười chiến tướng nội môn, tu vi ở Kim Đan hậu kỳ, thực lực kém hơn Lang Kha một chút, cùng thế hệ với Lang Kha, sư tôn là một vị Thái Thượng trưởng lão tu vi rất cao trong nội môn, bởi hắn là một phiến tu, thế nên pháp bảo bản mạng là một cây quạt.

Nhưng đừng xem nhẹ một cây quạt này, mặc dù trong mắt người ngoài, cây quạt chỉ là đồ trang sức cho công tử phong lưu phóng khoáng phe phẩy, tồn tại phụ trợ cho khí chất của mỹ nam tử, nhưng quạt trong tay Trác Thiên Bảo lại là một thiết phiến, sử dụng thích đáng, không thể phá hỏng, mấy năm trước, lúc Trác Thiên Bảo ra ngoài ngao du, chính là dùng cây quạt trong tay này mà có thể diệt trừ được một môn phái ma tu nhỏ chuyên làm việc ác.

Trác Thiên Bảo cười tủm tỉm phe phẩy quạt trong tay vài cái, sau đó nho nhã lễ độ nói với Vân Túc một câu, “Ở xa tới là khách, mời đạo hữu ra tay trước.”

“Đắc tội!” Vân Túc gật đầu, một thanh Phệ Hồn kiếm xuất hiện trong tay y, sau đó nhanh chóng tấn công Trác Thiên Bảo, nếu đối phương đã bảo y ra tay trước, vậy đương nhiên y sẽ không khách khí, hơn nữa y cũng không hiểu khách khí là cái gì, đương nhiên sẽ không khiêm nhượng, ra tay trước hay sao với y đều giống nhau, giống như cho dù có bao nhiêu khiêu chiến y, dù sao vẫn sẽ thua trong tay y.

Vì thế, sau khi Vân Túc ra tay, Trác Thiên Bảo cũng ra tay, hai bóng dáng xen lẫn cùng một chỗ, huyền bảo tử y, một người trầm ổn hữu lực, một người phiêu dật tiêu sái, không ai nhường ai.

Bởi Trác Thiên Bảo một trong mười chiến tường đứng đầu gia nhập vào hàng ngũ khiêu chiến Vân Túc, hấp dẫn phần lớn đệ tử tới xem, nơi vốn còn khá thưa thớt dưới đài dần bị lấp đầy. Lại một lát sau, đệ tử xung quanh lôi đài đã không còn chen vào được, có người còn không tìm được chỗ đứng, may mà cũng có thể bay lên trời, không biết có bao nhiêu người đang cổ vũ, có người cố gắng cổ vũ cho Vân Túc, cũng có người cố gắng cổ vũ cho Trác Thiên Bảo, thật là vô cùng náo nhiệt!

Mà hai người trên đài đã vô cùng tận hứng, tuy rằng Vân Túc vừa rồi đã nghênh chiến không dưới mười đệ tử Kim Đan kỳ và Nguyên Anh kỳ, nhưng thực lực của họ đều quá yếu có được không, có nhiều người trực tiếp dùng một quyền đã bị đánh nằm sấp xuống, có người một cước đá bay, cơ hội để y cầm Phệ Hồn kiếm ra cũng không có.

Tuy rằng Trác Thiên Bảo Kim Đan hậu kỳ này so sánh với y, vẫn yếu hơn, nhưng từ lúc hai người đối chiến tới giờ, Trác Thiên Bảo vẫn là bộ dáng thành thục, hơn phân nửa người dưới đài sẽ thấy thực lực của Trác Thiên Bảo và y tương xứng nhau, nhưng chỉ có Vân Túc biết bản thân mình còn chưa xuất hết toàn lực, nếu hết toàn lực, Trác Thiên Bảo nhiều nhất chỉ có thể đỡ được năm chiêu dưới tay y.

Đương nhiên, nhìn tình hình này, Vân Túc khá là tận hứng, nhưng Trác Thiên Bảo lại khổ bức vô cùng, chú ý, là khổ bức chứ không phải là khốc tễ, bởi sau khi hắn đấu với Vân Túc mười mấy chiêu, cuối cùng cũng biết Vân Túc đang trêu đùa mình, vì thế hắn lại càng kinh hãi.

Ảo não vì thực lực của đối thủ không cùng một cấp bậc với mình, nhưng tâm tình hắn vẫn cứ như trước đây, không quá uể oải, buồn bã, mà càng chiến càng hăng, khó có khi lại gặp được đối thủ thực lực mạnh như vậy, hắn cầu còn không được, dù bại rồi hắn cũng được lợi vô cùng.

Một kiếm và một quạt va chạm nhau, tạo ra trùng kích thị giác không nhỏ cho mọi người dưới đài, rất nhiều người ý thức được thực lực của Vân Túc mạnh tới cỡ nào, cũng chưa chắc Trác Thiên Bảo đã ngăn chặn được y, đều sợ hãi thực lực của Vân Túc, nhưng lại càng nhiều người hy vọng rằng Trác Thiên Bảo có thể thắng Vân Túc.

Dù sao Trác Thiên Bảo cũng là tu sĩ Tất Vân tông họ, mà Vân Túc lại chỉ là một người ngoài mới tói, làm gì có người nào hy vọng người bên mình bại.
Thiết phiến:

thit chit phinjpg

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play